Hạnh Phúc Giản Đơn

Chương 7: (End)



Lâm Tử Huy ở bên trong cùng Tống Vân trò chuyện một lúc,lại thấy có chút bất tiện nên đành gượng gạo đi ra,cảnh tượng ở bên ngoài đương nhiên anh nhìn rất rõ. Cảm giác như ngàn mũi kim phóng thẳng vào tim làm anh không thể thở được. Trong đầu vẫn luôn có suy nghĩ: ' Tô An là em gái của anh,cũng chính là em gái của Lâm Tử Hạo,anh trai em gái sao có thể làm cái loại chuyện đáng xấu hổ như thế này. Ngàn vạn lần không thể!!! '

" Anh đang làm gì vậy?" Lâm Tử Huy thở dốc kéo Tô An tránh ra sau lưng mình.

" Em nghĩ bọn anh là đang làm cái gì? Huhm?"

Lâm Tử Hạo bắt chéo tay trước ngực,tựa đầu vào vách nhìn cậu em trai đang bừng bừng khí thế trừng mắt nhìn mình,nhóc con sắp bị anh lật tẩy rồi nhé!

" Tô An, em mau vào xem chị Tống Vân đi." Lâm Tử Huy đưa tay đẩy vai Tô An trở lại bên trong phòng.

Không có cảm giác mình mang tội lỗi,Lâm Tử Hạo một tay gác lên thành lan can, một tay cầm ly rượu vang đỏ,đưa mắt nhìn xuống phiá dưới đã bắt đầu có khách ra vào. Mà Tử Huy đứng bên cạnh vẫn chưa hết phẫn nộ,tay anh nắm chặt lại thành quyền,sau đó buông lỏng,lại nắm chặt.

" Tô An chỉ là một cô nhóc thơ ngây còn chưa trưởng thành."

Một câu nói của Lâm Tử Huy suýt chút nữa khiến Lâm Tử Hạo đánh rơi cái ly xuống dưới lầu, rượu vừa đưa vào khoang miệng đã bị phun hết ra ngoài sàn gỗ. Cái thằng em đáng thương này của anh xem ra vẫn chưa biết rõ Tô An là người như thế nào, con bé mà thơ ngây thì ai dám nhận danh ác ma?

Lâm Tử Hạo cười cười,đưa tay rút lấy cái khăn trong áo ra lau vội khóe miệng.

" Tô An đã lớn rồi,cũng không còn là bé con hay mè nheo chạy theo sau lưng em đòi gả đâu. Còn có...em không chấp nhận con bé,anh lại cảm thấy mình có thể. Không thể nói trước điều gì cả,em trai! "

Nói xong, Lâm Tử Hạo cứ thế mà lướt qua,bỏ lại một mình Lâm Tử Huy vẫn chôn chân ở đó với vẻ mặt khó đoán được anh đang nghĩ gì.

Buổi tối, Tống gia còn mở thêm tiệc rượu chiêu đãi cho khách quý và người thân, chia ra làm hai sảnh lớn. Bên ngoài ồn ào bao nhiêu thì bên trong lại ấm áp tình cảm gia đình bấy nhiêu. Một cái bàn lớn cho họ ngoại,một bàn lớn khác dành cho họ nội. Mà họ hàng bên ngoại của Tống Vân cũng chỉ có mấy người,nên sắp xếp cho Lâm gia ngồi cùng chung vui.

Tô An vì chuyện buổi sớm mà ngại nên cố tình ngồi tránh Lâm Tử Huy ra. Bình thường Lâm Tử Huy luôn dành cho cô một chỗ bên cạnh mình,để có thể dễ dàng thuận tiện chăm sóc cưng chiều. Mà bây gìơ không khí có chút ngượng ngập,nên anh cũng không dám mở miệng gọi cô như mọi ngày,mặc cô tùy ý muốn ngồi đâu thì ngồi.

Chếch nhau một góc dài,Tô An cũng không nhịn được mà len lén nhìn về phiá Lâm Tử Huy.Anh ngồi đó,mắt hẹp dài không để ý đến cô,chỉ chăm chú uống rượu. Anh có lẽ đang rất đau lòng,mà trong lòng cô bây gìơ cũng không khá hơn là bao. Cô muốn lên tiếng nhắc anh không nên uống quá nhiều rượu,nhưng lời còn chưa nói ra đã bị giữ chặt lại trong cổ họng.Người cô yêu không yêu cô,cho dù có cố gắng nhiều đến mấy thì những gì cô nhận lại cũng chỉ là lòng thương hại. Có lẽ vậy...

Tô An thích ăn tôm,nhưng ghét nhất lột vỏ. Lớp vỏ cứng cáp bên ngoài luôn làm cô chảy máu,rất đau. Mà cô cũng không thích bị đau,có điều chính mình đã tự làm bản thân tổn thương và đau lòng suốt mười mấy năm qua lại không hề cảm nhận được gì. Tô An luôn hy vọng sẽ trở thành một góc nào đó trong trái tim anh,nhưng mọi nỗ lực đều thất bại,trong lòng anh mãi mãi cũng chỉ có một người,đó không phải là cô.

Ngón tay bị quẹt một đường dài từ cái đầu tôm to đùng,một vệt máu đỏ chảy ra không ngừng. Đến lúc cánh tay bị một lực hung hăng kéo lên mới cảm giác được tay đã bị thương,Tô An đưa mắt nhìn người đó,gương mặt tuy bị ửng đỏ vì rượu,nhưng không hề mất đi thần thái,lại có một chút gì đó khác lạ.

Anh kéo cô ra ngoài ban công,tay dùng lực đẩy cả người Tô An tựa sát vào vách tường lạnh buốt, cả thân hình to lớn chắn ở trước mặt, giữ chặt cô lại. Bên ngoài bầu trời có rất nhiều ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh,gío nhẹ lay động mái tóc ngắn suôn mềm của cô,khiến nó trở nên mất trật tự. Đối diện với cô là ánh mắt sắc bén,bên trong in hình bóng của cô rất rõ ràng.

" Em...luôn làm anh lo lắng" Lâm Tử Huy nói chuyện có chút men say.

" Em..em.." Tô An ngẩn người không biết nên nói gì. Tim đập nhanh hơn một nhịp vì khoảng cách gần quá mức cho phép này..

" Anh xin lỗi,đã bỏ rơi em,đã không quan tâm đến em nhiều hơn. Tất cả đều là lỗi của anh.."

Anh ôm cô vào lòng,hận không thể xiết cô chặt hơn nữa,Tô An rất sợ đau.

Tô An im lặng một lúc lâu sau mới lấy hết can đảm đưa tay vỗ vỗ lưng anh,nhẹ giọng an ủi: " Em không sao."

Lâm Tử Huy đưa cô trở về nhà,dùng thuốc sát trùng rửa sạch vết thương trên tay Tô An,sau đó tự tay dán băng cá nhân vào,lúc này mới có thể yên tâm thả lỏng tâm tình.

" Em thích anh hai? " Tử Huy vén một ít tóc mai của cô lên,thì thầm hỏi.

" Không phải đã nói em phải làm cô dâu của anh sao?"

" Vậy còn...chuyện ở ban công. Em với anh hai đã..."

" Đã...?"

" Anh nhìn thấy anh hai hôn em. Nếu em muốn,anh chắc chắn sẽ giúp cho hai người được thành toàn. Dù sao anh cũng không xứng đáng để em phải hy sinh nhiều như vậy đâu. Anh cảm thấy mình là quá ích kỷ đi? "

" Ai nói là bọn em hôn nhau? " Tô An có chút không nhẫn nại. " Tử Hạo anh ấy chỉ sửa lại bông tai cho em thôi mà. Cái anh ngốc này. Cái gì mà giúp em thành toàn,cái gì mà không xứng đáng? Nếu muốn thì em đã không đợi đến hôm nay rồi. Anh điên rồi,anh điên thật rồi!"

Tô An vừa giận vừa vui ném gối tới tấp vào Lâm Tử Huy, bởi vì đã uống không ít rượu mà bị mất thăng bằng ngã lăn xuống đất. Mãi vẫn không thấy anh ngồi dậy, Tô An hốt hoảng chạy đến xem thì bất ngờ bị bàn tay to ấm áp chụp lấy. Lâm Tử Huy vừa kéo đầu cô tựa vào ngực mình,vừa cười lớn thành tiếng. Cảm giác bị lừa làm cô nổi nóng,dùng tay ra sức mà đánh mạnh vào người anh.

" Đồ biến thái,anh lừa em,lừa cả mười mấy năm vẫn còn chưa đủ?"

" Chúng ta rất giống nhau. Anh cũng bị em lừa mà."

Tay đang mạnh mẽ chợt dừng lại giữa không trung,thì ra anh biết cô đanh đá như thế nào khi không ở gần anh. Giống như cô cũng biết bản tính thật sự của anh không phải là người đàn ông ôn nhu dịu dàng khi đối diện với cô. Cả hai đều hiểu đối phương đến như vậy,mà lại không nhận ra đến kỳ lạ.

Tình yêu phải đến từ hai phiá thì mới hạnh phúc dài lâu, cùng nhau lớn lên,cùng nhau trải qua những thăng trầm của cuộc sống mà vẫn không thấy chán nhau thì thật là điều rất tuyệt vời.

Bốn năm trôi qua.

" Mau gọi dì An An đi con. " Tống Vân một tay xách túi,một tay ôm con không chút khách khí mà tiến vào căn phòng màu trắng tinh khôi.

Bên trong,Tô An ngồi trên một cái ghế to bản khiến cô trông thật sự nhỏ bé,một thân váy trắng,tóc ngắn ngang vai không hề thay đổi,nét mặt có thể gọi là vô cùng hạnh phúc.

" Con bé mà gọi được thì thành thần đồng mất! " Cô đỡ lấy đứa bé từ tay Tống Vân ôm vào lòng mà ra sức vuốt ve,con gái cưng của Tống Vân vừa được năm tháng,tóc xoăn màu nâu nhạt ôm trọn lấy khuôn mặt phúng phính đang sổ sữa của con bé khiến người khác nhìn vào chỉ muốn cắn một miếng. Bé con sở hữu đôi mắt và cái miệng giống mẹ,mũi lại cao giống ba,lớn lên khẳng định sẽ là mỹ nhân thật sự người cưng người chiều. Tô An thầm nghĩ không biết sau này con của cô cùng Tử Huy sẽ có hình dáng gì. Đôi mắt to tròn giống cô đi? Hay là làn da mịn màng trắng trẻo như ba nó? Bất giác khóe môi khẽ cong nhẹ, má ửng hồng, con của cô và anh....thật rất đáng mong chờ!

Một năm sáu tháng sau,tại khoa sản bệnh viện A.

" Á......!!"

Tiếng thét chói tai liên tục ầm ĩ từ trong phòng truyền ra ngoài,anh không yên tâm cứ đi qua đi lại không ngừng, hết cum tay lại vò đầu bức tóc, không biết cô ấy có thể chịu nỗi cơn đau này được không đây.

Cửa bật mở,tiếng la hét vẫn vang lên từng hồi, một nữ hộ sinh mặt đầy mồ hôi ló ra nhìn qua nhìn lại,cuối cùng dừng ở trên người anh,vẫy tay gọi: " Chồng của sản phụ Tô An mau vào đây,cô ấy cứ đòi gặp anh bằng được." sau đó không thèm nhìn biểu tình của anh lại vội vàng trở vào.

Bộ não còn chưa kịp phân tích lời cô hộ sinh vừa nói,anh đã yên vị bên cạnh giường,nắm chặt tay cô chờ đợi. Tô An giơ bàn tay run run của mình sờ đầu anh,sau đó túm thật chặt,ra sức hét lớn:

" Anh...cái đồ đáng ghét! Biết...biết đau thế này em đã không mang thai. Lâm Tử Huy,tất cả là do anh!!! A!!!!!!!!!!!"

Lâm Tử Huy cố nhịn đau,thầm than khóc trong lòng, gượng cười an ủi cô vợ nóng nảy của mình. Chuyện này sao có thể trách anh được,chính miệng cô nói là muốn sinh cho anh một cô công chúa đáng yêu giống con gái Tống Vân. Cô không thuận thì anh làm thế nào khiến cô mang thai được đây. Quá bất công đi mà!

Đến bây gìơ,mỗi khi nhớ lại chuyện sinh con lần đầu thì Tô An lại cười đến chảy cả nước mắt,đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt khổ sở không nói nên lời của anh,đầu tóc và quần áo bị cô cấu xé không chút nương tay,rất tội nghiệp. Và đương nhiên là sau khi công chúa nhỏ Lâm An Duy ra đời,lại có thêm ba nhóc tì lần lượt được chào đón ở Lâm gia trong vòng hai năm.

Hạnh phúc đôi khi đơn giản như thế,có thể bày ra hỷ nộ ái ố trong lòng cho đối phương nhìn,không ngượng nghịu,cũng không giả dối.Cùng bên cạnh nhau đến hết đời, thành thành thật thật mà đối xử với nhau,tình yêu là phải đến từ trái tim và trí óc, phải không?

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!