Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 156: Bạch gia lớn



Sáng hôm sau, Vân Y vừa thức dậy thì chẳng thấy bóng dáng của Thiên Hàn đâu, cô thở dài một cái rồi đi vào nhà tắm rồi một lúc sau cô đem theo điện thoại đi xuống nhà.

- Dậy rồi sao?

Nghe giọng nói quen thuộc, Vân Y đưa mắt nhìn tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lên tiếng hỏi.

- Ủa anh chưa đi à?

- Chưa! Lại ăn sáng đi!

Vân Y gật đầu rồi lại ngồi cạnh Thiên Hàn, cô uống một chút sữa rồi quay sang hắn hỏi thêm.

- Anh chưa ra sân bay sao?

Thiên Hàn đặt ly cafe xuống bàn rồi bình thản trả lời Vân Y.

- Tám giờ anh mới bay!

Vân Y gật gù xong lại lên tiếng hỏi thêm.

- Mà anh công tác ở đâu? Đi một mình hả?

- Mỹ! Anh đi cùng Nhất Phàm! Vì lần này Tư Vũ bận nên không đi cùng được!

- À!

Thiên Hàn gật đầu rồi lên tiếng dặn dò một tràng dài.

- Ở nhà cẩn thận! Không có việc gì thì đừng ra ngoài lung tung! Có gì thì gọi cho anh ngay, không gọi anh được thì có thể gọi cho ba mẹ anh, Tư Vũ hoặc Lục Hạ! Mà tốt nhất là em đừng đi đâu thì sẽ tốt hơn!

- A! Em biết rồi! Nếu có đi thì em cũng sẽ cẩn thận mà!

- Được rồi! Ăn sáng đi!

Vân Y gật đầu rồi dùng bữa sáng của mình cùng với hắn. Đến tám giờ thì Thiên Hàn tạm biệt cô ra sân bay. Trước khi đi hắn dặn dò cô đủ thứ, hết bảo ăn uống thì lại bảo đừng đi lung tung, những chuyện nhỏ nhặt cũng nhắc cô từng li từng tí xong mới rời khỏi. Khi Thiên Hàn ra sân bay rồi Vân Y lại thở dài buồn bã. Chán nản rảo bước xuống nhà rồi lại lên lầu xong lại ra sân. Đang rảnh rỗi thì bỗng có cuộc điện thoại bàn reo lên, cô tiện chân nên đi đến nghe.

"Alo?"

"Alo Vân Y! Cháu đang ở nhà à? Cháu rảnh chứ? Sang nhà bác một lúc nhé!"_ Giọng của Lục Cẩm Hà bên đầu dây kia nói.

"Nhưng... Cháu... Cháu không biết nhà ạ!"_ Vân Y ấp a ấp úng trả lời.

"An tâm! Bác bảo tài xế riêng sang đón cháu! Cháu chuẩn bị đi nhé!"_ Bà Cẩm Hà vui vẻ đáp

"Cháu..."

Chưa kịp nói xong thì bên kia đã tắt máy, cô thở dài nói nhỏ.

- Sang nhà bác gái? Chi vậy ta?

Nói rồi cô đi lên phòng, đứng trước tủ đồ một lúc rồi quyết định chọn một chiếc áo sơ mi trắng đục cùng với váy xếp ly dài đến gối màu đen rồi cầm nó đi vào nhà. Khi cô đang sửa soạn trên phòng thì có một chiếc xe ô tô dừng trước cổng Bạch gia. Dì Hà nói gì đó với người tài xế rồi đi vào nhà, lên lầu gõ cửa gọi cô.

- Vân Y! Có tài xế bên nhà ông bà chủ đến đón cháu này!

- Dạ!

Vừa nói xong Vân Y mở cửa phòng, nhẹ nhàng nói.

- Cháu sang đó nhé dì Hà!

Dì Hà mỉm cười gật đầu rồi đưa cô ra cổng rồi lên xe đi đến Bạch gia lớn.

Tầm hai mươi phút sau thì xe chầm chậm chạy vào ngôi biệt thự lớn vô cùng sang trọng. Tài xế nhẹ nhàng xuống xe mở cửa cho Vân Y, cô vừa bước ra liền đưa mắt nhìn tòa biệt thự, nói nhỏ.

- Đúng là Bạch gia giàu thật!

Đang ngắm nghía căn biệt thự thì trong nhà cũng có một người phụ nữ trạc tuổi trung niên đi ra, là bà Lục Cẩm Hà, bà vui vẻ đi đến chỗ cô.

- Vân Y! Cháu đến rồi sao? Mau mau vào nhà!

Vân Y còn chưa nói gì thì Cẩm Hà đã nắm tay cô vui vẻ đi vào nhà với bà. Bà Cẩm Hà niềm nở dẫn Vân Y  vào nhà. Vân Y chỉ biết cười rồi đi theo, vừa vào đến phòng khách thì cô nhìn thấy ông Bạch Thừa Lâm ngồi đọc sách, thấy cô liền đặt quyển sách xuống rồi nói.

- Vân Y! Cháu đến rồi à?

Cô mỉm cười cúi chào.

- Dạ cháu chào bác!

Bà Cẩm Hà mỉm cười bảo Vân Y vào sofa ngồi.

- Nào! Vào ngồi đi cháu!

Vân Y gật đầu rồi đi vào ngồi xuống sofa cùng bà Cẩm Hà. Chỉ trông chốc lát thì một người quản gia mang trà bánh lên cho cô rồi vội lui xuống.

Bà Cẩm Hà vui vẻ nói.

- Uống nước đi Vân Y!

- Dạ!

- Thật ra thì trước khi đi công tác Thiên Hàn có gọi cho bác! Nó lo cháu ở một mình nên nhờ bác xem cháu giúp vậy nên bác quyết định sẽ để cháu ở đây đến khi Thiên Hàn về!

Vân Y ngớ người khi nghe bà Cẩm Hà nói vậy. Gì đây? Cô ở nhà với dì Hà cũng được mà. Cần gì phải sang nhà ba mẹ chồng... À không, nhà ba mẹ Thiên Hàn chứ.

- Dạ? Cháu... Ở đây?

- Ừm! An tâm! Cháu cứ tự nhiên! Đồ đạc quần áo bác đã bảo người mua sẵn cho cháu! Cháu cứ ở trên phòng trước của Thiên Hàn!

Ông Thừa Lâm im lặng một chút rồi lại lên tiếng hỏi cô.

- À Vân Y! Vết thương của cháu sao rồi?

Vân Y hơi bất ngờ khi ông Thừa Lâm hỏi vết thương của cô nhưng rồi cô cũng mỉm cười trả lời.

- Dạ cũng lành rồi bác! Mà sao bác biết chuyện vết thương của cháu ạ?

Thừa Lâm bật cười vui vẻ.

- Chuyện gì mà bác không biết!

Bà Cẩm Hà thở dài, tay đặt lên tay cô, giọng ân cần nói.

- Vân Y! Lần sau phải cẩn thận, tốt nhất là nên đi cạnh Thiên Hàn để tránh gặp chuyện như vậy nhé!

- Dạ! Cái đó ngoài ý muốn mà bác! Mà cháu cũng không sao rồi!

- Thiên Hàn nói cháu rất mạnh mẽ, lần đầu tiên gặp cháu là bác cũng có ấn tượng rồi! Bác tin tưởng cháu với Thiên Hàn sẽ hạnh phúc!

Vân Y chỉ biết cười trừ trước những lời nói của bà Cẩm Hà. Đang nói vui vẻ thì đột nhiên ông Thừa Lâm lên tiếng.

- Vân Y! Bác xin lỗi cháu!