Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 35



- Triệu Vân Y?

Nghe cái giọng quen thuộc đó thực sự cô chẳng muốn ngước mặt lên xem chút nào, khẽ nhún vai một cái rồi cô đứng dậy, đưa mắt nhìn người đứng trước mặt mình, khẽ nhếch môi cười.

- Người quen?

- Ồ! Tao không ngờ là mày cũng đến được buổi tiệc sang trọng này đấy, chắc hẳng là đu theo chân tên nào đến đây nữa à?

Cái chất giọng đanh đá, chua chát đáng ghét đó không của ai khác mà đó chính là của cô gái họ Âu Tư - Âu Tư Nhã.

Vân Y khẽ nhếch môi cười, nhìn cô ả rồi nói.

- Cô đến được thì mắc gì tôi không đến được. Nói tôi đu chân? Vậy chắc cô cũng đu chân ông ta hay chân của tên họ Giả đó đến đây chứ gì! Hừ...

Cô ả tức giận định mắng Vân Y thì bình tĩnh lại, nói giọng chanh chua.

- Mày... Tao là được ba nhận đàng hoàn và cả là người yêu chính thức được gia đình Kiến Minh công nhận, không thể nói là đu chân được!

Cô nhếch môi cầm ly rượu lên uống thản nhiên mà chẳng quan tâm mấy đến lời nói của ả ta. Âu Tư Nhã nhìn thái độ của Vân Y thì cáu gắt nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, tỏ vẻ điềm đạm nói.

- Chứ tao không như mày, đu chân đại gia đến đây.

Vân Y nhướng mày nhìn cô ta, cười nhẹ.

- Đu chân đại gia, có sao?

- Triệu Vân Y?

Nghe có giọng gọi mình, Vân Y quay sang nhìn, một chàng trai bảnh tỏn đi đến.

- Cô cũng đến đây sao? Đi cùng Thiên Hàn à?

Vân Y nhìn người trước mặt mỉm cười gật đầu. Vâng chàng trai trước mặt Vân Y hiện giờ không ai khác là Nhất Phàm, bạn của Thiên Hàn nhà chúng ta.

Nhất Phàm nhìn ả Âu Tư Nhã, mày đẹp khẽ nhíu lại rồi quay sang nhìn Vân Y.

- Đây là ai vậy?

Vân Y nhếch môi cười lạnh nhìn ả ta mà không trả lời. Âu Tư Nhã vừa thấy Nhất Phàm đi đến thì cứ nhìn không rời nhưng rồi cũng lấy lại được tính khí khó chịu kia, nhìn Vân Y cười khinh bỉ.

- Hừ... Vừa rồi còn thấy đi cùng tên Bạch tổng gì đó, hôm nay lại đổi nữa rồi à? Đúng là cái thứ...

Ả ta vừa định nói ra những từ thô thiển khó nghe thì Nhất Phong liền nói.

- Nhìn cô có vẻ không tệ mà lại ăn nói khó nghe thế à?

Ả ta trừng mắt nhìn Nhất Phàm, mở miệng nói những từ chua chát.

- Thì sao... Anh nghĩ anh là ai mà tôi sự chứ! À chắc anh lại bị con nhỏ này bỏ bùa mê thuốc lú rồi chứ gì? Triệu Vân Y à, không ngờ mày vừa bị đuổi ra khỏi nhà không được bao lâu thì hành nghề sớm nhỉ? Leo được lên giường nhiều tên quá còn gì?

"Bốp"

Vân Y không nói tiếng nào thẳng tay tát vào mặt ả ta khiến ả ta nhăn nhó ôm lấy mặt.

- Màyyy

Ả ta đưa tay lên định tát vào mặt cô thì một bàn tay nắm chặt tay ả lại quăng ra không thương tiếc khiến ả ta xém ngả nhào.

- Bạch Thiên Hàn?

- À hay nhỉ? Bây giờ thì 2 tên mày gạ gẫm gặp nhau rồi kìa, haha để tao xem mày ăn nói thể nào?

"Bốp" thêm một cái tát phẩn nộ nữa lại giáng xuống gương mặt đầy kem phấn của cô ta.

- Mày... Triệu Vân Y...

Ả ta bỗng dưng nổi điên nhào đến cấu xé vào người cô khiến cô không kịp đỡ nhưng vừa chạm đến cô thì ả ta đã bị Thiên Hàn chặn lại đẩy mạnh ra.

Thiên Hàn cau mặt nhìn ả ta, những lời nói lạnh lùng rít qua từng kẽ răng.

- Chán sống?

Âu Tư Nhã trừng mắt nhìn Thiên Hàn, nói chuyện hóng hách giọng "má thiên hạ".

- Anh nghĩ tôi sợ anh à? Tôi sẽ mách lại với ba, xem thử anh còn chỗ đứng trên thương trường này không?

Cô ả Âu Tư Nhã này thực sự điên quá hóa rồ rồi, không nhớ mình đang nói chuyện với ai sao?

Thiên Hàn nhìn ả ta bằng ánh mắt chết chốc, khóe môi cong lên tạo nụ cười nửa miệng đáng sợ.

- Ồ vậy à? Thử xem!

Từ nãy đến giờ, mọi người đi vào ngang đó nghe thấy tiếng nói đanh đá lớn giọng của ả ta thì tụ lại xem, tụm 5 tụm 7 chỉ trỏ nói này nọ.

Ông Triệu Triết Lập thấy họ đi vào bàn tán liền cùng Giả Kiến Minh đi ra xem có chuyện gì. Lục Hạ vừa nghe điện thoại vào cũng vào xem thế nào, đi đến chỗ Vân Y, Thiên Hàn, Nhất Phàm.

Lục Hạ vỗ vai Vân Y hỏi nhỏ.

- Chuyện gì vậy.

- Kìa!

Cô hất mặt về phía Âu Tư Nhã, vừa lúc ông Triệu, tên họ Giả kia bước vào. Vừa thấy ông ta, ả Âu Tư Nhã đã vội kêu gào.

- Baaaa..