Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 101: Đánh đổi tất cả vì em



Hai mắt nhắm nghiền lại cố gắng điềm tĩnh trấn an bản thân, lòng Lạc Hạo Đình như mớ bòng bong đầy hỗn loạn, thần trí anh không ngừng nhớ tới hình ảnh Tô Uyển Ân vật vã khổ sở với Xuân Dược, dưới gầm giường còn có một quả bom đang ting ting lên không ngừng, thời gian lại chưa từng vì ai mà dừng lại, rồi thoạt nhiên nhớ tới quãng thời gian cùng cô vui vẻ trước đây.

Kể từ sau khi mất cô, anh mới nhận ra, cô quan trọng đến nhường nào! Có lẽ, tình cảm mà anh dành cho cô đã ăn sâu trong máu, xâm chiếm vào xương tuỷ, cô giống như sinh mạng của anh vậy. Anh thật sự không dám tưởng tượng, nếu một ngày không còn có cô thì anh sẽ phải sống như thế nào.

Cảnh Mặc Vũ cầm theo tệp hồ sơ đi tới, đó phải chăng là hợp đồng sang nhượng cổ phần?

“Lạc tổng… hối hận rồi?” Cảnh Mặc Vũ ánh mắt sáng lên, làn môi cong lên nụ cười xảo quyệt, đôi mắt xanh lục càng ngày càng hiểm ác, khiến người đối diện phải rét run.

“Trong từ điển của tôi không tồn tại hai chữ “hối hận”, có thể kí được chưa?” Lạc Hạo Đình trương mắt lớn, ngữ khí vững vàng chắc nịch, ánh mắt không ngừng liếc nhìn trên màn ảnh, tim truyền tới một tia đau đớn khôn nguôi, như bị từng mảnh thuỷ tinh vỡ đâm chọt.

“Không ngờ anh lại quan tâm tới cô vợ cũ như thế? Nếu biết sớm… thì tôi đã không phải phí nhiều công sức tới vậy!” Cảnh Mặc Vũ nhíu mày, thái độ vô cùng cợt nhả, thoáng ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng vụt qua tia mất mát. Đáng tiếc… người phụ nữ ấy lại chẳng thể nào thuộc về anh ta.

Lạc Hạo Đình nhận lấy xấp văn kiện trên tay Cảnh Mặc Vũ, cẩn trọng đọc từng điều khoản hợp đồng, vào lúc anh định đặt bút kí, Lục Cảnh Viêm liền níu tay cản lại. “Anh chắc muốn làm như thế chứ? Nếu Ân Ân biết thì sẽ không can tâm đâu!”

“Tôi không thể đem tính mạng Ân Ân ra đặt cược được.” Thở dài trong lòng, đôi mắt Lạc Hạo Đình run rẩy như thú con bị thương, ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Viêm đầy trăn trối. Tất cả đều do anh can tâm tình nguyện, cứ xem như là bù đắp cho những sai lầm trầm trọng mà trước kia anh từng gây ra. Vì Ân Ân, cho dù phải một mạng đổi một mạng anh cũng bằng lòng. “Xin anh đừng nói cho cô ấy biết chuyện ngày hôm nay.”

Lục Cảnh Viêm theo bản năng ngước mắt nhìn lên màn hình, thời gian trên bom đang mỗi lúc một rút ngắn, lòng trống rỗng ngổn ngang, rồi bất chợt cánh tay anh ta cũng lỏng lẻo buông xoã, chỉ có thể trương mắt nhìn Lạc Hạo Đình dâng sản nghiệp trăm năm cho một kẻ tội ác tày trời.

Lạc Hạo Đình thẳng thắn đặt bút kí xoẹc một cái, dòng chữ hết sức vuông vắn và rắn rỏi, cương nghị lại tràn đầy tự tin giống như con người của anh vậy.

“Mở cửa ra…!” Lạc Hạo Đình lạnh lùng quát lớn.

Cạch lên một tiếng, hai người đàn ông tức tốc chạy tới phòng Tô Uyển Ân, nóng lòng bế cô lên rời khỏi nguy hiểm.

Ra tới phòng khách, Cảnh Mặc Vũ đang đứng chờ sẵn ở đó, ánh mắt giảo hoạt quét nhanh trên người Tô Uyển Ân, rồi lại ngoắt sang phía Lạc Hạo Đình. “Nếu giờ anh hối hận vẫn còn kịp, bằng không… khi anh bước ra khỏi cánh cửa kia sẽ không còn đường lui nữa.”

Ánh mắt Lạc Hạo Đình vững chãi một lòng hướng ra cửa, anh đang rất vội, cô gái của anh đã bị độc tính của Xuân Dược làm cho ngất đi, hiện tại cơ thể mềm nhoãng như bùn, nếu còn chần chừ thì e là sẽ nguy hiểm tới tính mạng và cả đứa bé trong bụng cô.

Tại bệnh viện…

Các bác sĩ đã cấp cứu và tiêm cho Tô Uyển Ân một liều thuốc an thần, hiện giờ sức khoẻ cô tạm thời đã ổn định, bác sĩ Trương bước ra từ phòng bệnh, nghiêm khắc dặn dò.

“Cảnh Viêm, tôi biết công việc ở bệnh viện chúng ta rất nhiều, nhưng cậu cũng phải biết cách điều phối chứ! Sao cứ để bạn gái kiệt sức mãi như thế? Mới mấy ngày mà cô ấy đã nhập viện hai lần liên tiếp, cứ thế không ổn đâu, nhớ để ý tới cô ấy nhiều thêm. Phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm, cậu đừng vô tâm quá khiến người ta nảy sinh nghi ngờ.”

Lòng Lục Cảnh Viêm như quẳng được tản đá nặng nề, anh ta cẩn trọng hỏi lại bác sĩ Trương. “Bao giờ thì cô ấy sẽ tỉnh?”

“Phải chờ tới khi thuốc an thần hết tác dụng…” Nói xong, bác sĩ Trương cũng rời đi.

Hành lang chỉ còn lại hai người đàn ông, hơi thở lạnh lẽo như muốn đóng băng không khí lại.

Lục Cảnh Viêm quan sát sắc mặt Lạc Hạo Đình, không bộc lộ cảm xúc, rồi anh ta tiến tới ngồi xuống bên cạnh, run rẩy nói: “Không còn cổ phần ở công ty nữa anh định xử lý như thế nào?”

“Việc đó anh không cần phải lo, chăm sóc tốt cho Ân Ân nhé!” Lạc Hạo Đình lạnh lùng đứng dậy, anh muốn rời đi.

“Anh định không nói sự thật cho Ân Ân sao?” Lục Cảnh Viêm ngước ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, gằn giọng hỏi.

“Không cần thiết. Với tình hình như hiện tại, cô ấy ở bên cạnh anh sẽ tốt hơn.”

Trong lòng Lạc Hạo Đình như vừa bị đâm một nhát, đau đớn, vô cùng khổ sở. Làm sao mà anh nỡ lòng hiến dâng người mình yêu cho kẻ khác được chứ! Nhưng anh còn có quyền lựa chọn sao? Anh giờ đây chỉ là một kẻ thất bại với hai bàn tay trắng, hơn nữa, sau việc lần này, anh chợt ngẫm ra, để cô ở bên anh sẽ không an toàn.

Thay vì để cô phải cùng mình chịu khổ, chi bằng anh sẽ nhường cô cho một hạnh phúc khác. Lục Cảnh Viêm là một người đàn ông tốt, cũng hết mực thương yêu cô, anh đã sớm nhận ra tình cảm chân thành mà anh ta dành cho cô, cũng nhìn thấy được ánh mắt nhu hoà mỗi khi anh ta nhìn cô.

“Vì cô ấy anh có thể từ bỏ công ty, vậy thì tại sao lại không thể chấp nhận đứa trẻ trong bụng cô ấy?” Lục Cảnh Viêm gằn giọng lớn thêm, ánh mắt nóng rực như đuốc lửa, anh ta tham niệm muốn thiêu cháy bóng lưng lạnh lùng của người kia.

Nhắm nhẹ làn mi, Lạc Hạo Đình cố kiềm chế cơn đau đớn, anh không quay đầu, một đường thẳng bước đi, vội vàng rời khỏi. Chỉ cần biết cô vẫn an toàn là đủ, còn mọi hiểm hoạ phía sau hãy cứ để một mình anh gánh.

Tin tức về hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ở tập đoàn Lạc Thị nhanh chóng phủ rộng trên các mặt báo, tạo nên luồng sóng chấn động toàn thành phố, kéo theo nền kinh tế bị lung lay, nhất là những công ty con còn chưa có khả năng đứng vững trên trường kinh doanh.

Lạc Hạo Đình bị buộc phải rời khỏi Lạc Thị, nhà họ Lạc rơi vào trạng thái lao đao, các cổ đông liên tục nhằm vào anh chất vấn và truy cứu trách nhiệm. Anh buộc phải bán tháo gia sản để đền bù tổn thất, chỉ sau một đêm, anh từ một ông chủ được vạn người ngưỡng mộ, rớt xuống vực sâu không đáy với hai bàn tay trắng, mọi thứ đều tiêu tan.