Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 102: Sự thật



Tin tức nhanh chóng đến tai Tô Uyển Ân, cô mệt mỏi trườn xuống giường, mang dép, vội vã chạy đi tìm Lục Cảnh Viêm.

Gấp gáp lại lo âu, cô quên khuấy đi việc mình đang là bệnh nhân, trên người vẫn còn mặc đồng phục của bệnh viện. Tay ôm lấy bụng, cô gắng hết sức chạy thật nhanh, miệng liên tục thở dốc, cho dù y tá ra sức ngăn cản, cô cũng mặc nhiên không nghe theo, đòi đi tìm Lục Cảnh Viêm cho bằng được.

Y tá đành bất lực dìu cơ thể yếu ớt của cô, tới trước cửa phòng bác sĩ Lục, nâng tay gõ nhẹ hai tiếng.

“Mời vào.” Bên trong vọng ra chất giọng nam ấm áp quen thuộc.

Y tá khom lưng mở cửa: “Bác sĩ Lục, cô ấy cứ nằng nặc muốn gặp anh cho bằng được.”

“Cô đi làm việc của mình đi.” Lục Cảnh Viêm gấp gáp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tiến tới đỡ lấy Tô Uyển Ân. “Cơ thể em vẫn còn yếu, cần gì cứ gọi điện thoại cho anh là được rồi.”

“Không được… chuyện này rất gấp.” Tô Uyển Ân vẫn không ngừng thở dốc, theo bản năng bị Lục Cảnh Viêm thuận thế đẩy ngồi xuống ghế, một giây kế tiếp, cô liền quắt ánh mắt nghi hoặc nhìn lên, mi tâm nhiu chặt lại. “Có phải vì cứu em là Lạc Hạo Đình mới kí vào bản thoả thuận chuyển nhượng cổ phần không?”

Lục Cảnh Viêm trong thoáng chốc ngẩn người, nhanh như thế mà Tô Uyển Ân đã biết rồi sao? Trong lòng đột nhiên căng thẳng, không biết có nên nói ra toàn bộ sự thật hay không?

Với tính khí của cô, khi biết rõ sự việc, nhất định sẽ không chịu ngồi yên, nhưng, anh ta cũng không nỡ nhìn thấy cảnh cô phải sống trong sự hoài nghi.

“Đúng là Hạo Đình vì cứu em nên mới kí vào bản thoả thuận sang nhượng cổ phần. Cảnh Mặc Vũ vừa dùng Xuân Dược khống chế em, vừa đặt bom hẹn giờ dưới giường em, ép Hạo Đình phải đưa ra lựa chọn giữa em và Lạc Thị. Cuối cùng anh ấy đã chọn… em…”

Lục Cảnh Viêm vừa nói, vừa không ngừng đảo mắt để ý từng biểu tình trên gương mặt Tô Uyển Ân. Trong lòng truyền tới tia xót xa, cũng có chút ngưỡng mộ, người đàn ông có thể vì em mà nguyện chống lại cả thế giới như thế, rất đáng nhận được tình yêu của em.

Vào khoảnh khắc anh ta tận mắt chứng kiến Lạc Hạo Đình không do dự mà kí vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, thì anh ta đã tự động xin thua cuộc, ván bài tình yêu này, vốn dĩ anh ta đã thua đậm, thua ngay từ đầu, anh ta một lòng yêu cô, nhưng cô lại chưa từng hồi đáp lại tình cảm ấy, mà ngược lại, Hạo Đình với cô lại hết mức thâm tình, dù quá khứ họ từng làm tổn thương nhau, dày vò nhau, nhưng vẫn luôn xuất hiện đúng lúc khi đối phương cần đến nhất.

Tình yêu không nhất thiết phải sớm tối bên nhau, đôi khi cần thêm một chút gia vị hi sinh, như thế, tình yêu sẽ trở nên đậm đà, càng nồng say.

“Tại sao Cảnh Mặc Vũ phải làm như thế?”

Tô Uyển Ân cau mày có chút lúng túng, Cảnh Mặc Vũ là ai, có nhất thiết phải đối đầu với Lạc Hạo Đình tới cùng như vậy không? Lợi ích mà anh ta có được là gì?

“Anh ta là ông trùm xã hội đen, luôn tham vọng bá chủ kinh tế toàn thành phố, mà muốn đạt được mục tiêu đó, thì người duy nhất anh ta cần hạ bệ là Lạc Hạo Đình, còn em, lại là yếu điểm của Hạo Đình, đương nhiên anh ta sẽ phải lợi dụng triệt để.”

Lục Cảnh Viêm điềm tĩnh giải thích, ánh mắt giảo hoạt chưa từng rời khỏi người Tô Uyển Ân, lòng thầm chúc phúc, hãy xem như đây là việc tốt cuối cùng mà anh ta làm vì cô.

“Sao anh ta biết được em? Còn nữa, hôm em bị bắt đi có người từng nhắc tới cái tên thân mật của một người phụ nữ, cô ta chắc chắn có liên quan tới Cảnh Mặc Vũ, hơn nữa, khi em bị đánh thuốc, ý thức hoàn toàn không tỉnh táo, nhưng loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của anh ta với hai người phụ nữ, giọng nói đó, rất quen tai...”

Lời nói của Tô Uyển Ân bị ngắt quãng, cánh cửa cạch lên một tiếng sau đó mở toang, Giang Thi Tình điềm tĩnh bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô.

“Tôi là một trong số hai người phụ nữ đó, thực ra ban đầu do tôi ích kỉ, nên đã có ý định muốn giúp Mặc Cảnh Vũ bắt cóc cô, để anh ta làm nhục cô, nhưng sau đó tôi đã hối hận rồi. Xin lỗi!”

Giang Thi Tình cụp sâu mi mắt xuống, cố che giấu đi sự e thẹn, thân thể cô ta bất giác run lên, lồng ngực phập phồng căng đét, tim như muốn bay ra khỏi nơi trú ngụ vậy.

“Vậy người phụ nữ còn lại là ai?”

Tô Uyển Ân đưa mắt nhìn Giang Thi Tình, đôi lông mày khẽ nhíu chặt, cố kìm nén bao khổ sở trong lòng xuống.

“Trương Thu Phong, là cô ta đã bắt cô tới, hơn nữa, còn thực hiện một cuộc giao dịch với Cảnh Mặc Vũ, cụ thể là gì tôi hoàn toàn không biết.”

Giang Thi Tình cố trấn an bản thân, ngước đáy mắt trực trào hoen lệ lên nhìn Tô Uyển Ân, sự thánh thiện trong mắt cô, khiến cô ta cảm thấy kinh ngạc.

Không phải hiện tại cô nên trách móc cô ta sao?

Cớ sao lại chưng ra bộ mặt như không có gì thế?

“Cảm ơn…” Tô Uyển Ân đứng dậy, chớp nhoáng dời đi trước sự thẫn thờ của Giang Thi Tình.

Cảm ơn?

Cô ta không nghe nhầm đó chứ?

Tô Uyển Ân không những không trách móc mà còn nói tiếng cảm ơn…

Ôi trời! Đây là người hay là bồ tát vậy?

Trở về phòng bệnh, Tô Uyển Ân nhanh chóng thay thường phục, tức tốc chạy vạy khắp nơi tìm Lạc Hạo Đình nhưng bị anh lạnh nhạt từ chối gặp mặt.

Cô biết rõ, là anh không muốn cô bị cuốn sâu vào vòng xoáy thương mại rối rắm này, nên mới chủ động cách xa cô.

Nhưng cô nào phải hạng người yên phận, trong đầu cô liền nảy sinh ra một ý nghĩ táo bạo, không chần chừ, cô liền lên taxi di chuyển tới biệt thự Cảnh gia.

Thấy cô xuất hiện, Cảnh Mặc Vũ không kìm nổi sự vui mừng, nhưng, đối diện với anh ta lại là ánh mắt huỷ diệt tuyệt đối, cô hung hăng bước tới, khí thế lẫy lừng, một giây sau đó, trong không gian yên ắng liền vang lên tiếng động lớn, đủ khiến những người có mặt phải kinh hồn.

Bên sườn má trái của Cảnh Mặc Vũ truyền tới cơn đau dữ dội, theo bản năng, anh ta đưa tay lên xoa xoa nhẹ, khoé miệng nâng lên nụ cười đầy hứng thú, anh ta không những không tức giận mà còn tràn đầy tự tin chờ đợi kịch hay mà người phụ nữ kia mang tới.

Hơn ba mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Cảnh Mặc Vũ bị phụ nữ không chút do dự mà xuống tay mạnh tới thế.

Cô cũng là người phụ nữ duy nhất dám hùng hổ đối diện với anh.

Quả nhiên là người phụ nữ thu hút!

Khi thấy thuộc hạ định động thủ với cô, anh ta liền phất tay đuổi tất cả chúng ra ngoài, chỉ trong chốc lát, căn phòng thênh thang độc tôn lại hai bóng hình chăm chú nhìn nhau.

Trong suốt ba ngày qua, trong đầu Cảnh Mặc Vũ luôn tồn tại bóng hình cô gái tà mị thướt tha kia. Gương mặt kiều diễm mê hoặc, làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa, đôi lông mày khi mè nheo chợt loé lên tia bướng bỉnh, so với Lạc Thị, anh ta hoàn toàn cao hứng với cô hơn.