Hành Trình Âm Dương

Chương 12



Nghe thấy tiếng con cặp vợ chồng trẻ chạy ùa ra mừng đến nổi bật khóc. Sau khi hỏi rõ đầu đuôi hai vợ chồng quỳ sụp xuống lạy tạ ơn ông Lục. Ông Lục đưa tay đỡ hai người đứng dậy rồi nói:

- -Ta có làm được gì đâu mà hai người cảm ơn. Yêu vẫn còn tác oai. Bây giờ cháu nó vẫn chưa hẵn là hết nguy hiểm đâu. Anh chị giữ cháu trong nhà nhé, đừng cho cháu ra ngoài không chúng phát hiện thì chỉ có chết. Còn nữa anh chị giữ lấy cái này dán ở hai cửa trước sau.

Đoạn ông Lục mở tay nải lấy 1 lá bùa màu vàng đưa cho anh chồng. Người đàn ông nhận lấy rồi hỏi:

- -Đây là gì thế ạ, thưa thầy.

Ông Lục ôn tồn đáp:

- -Đây là một loại bùa tạm thời sẽ giúp cháu Tiến che được mùi, khiến bọn chúng dù là người hay yêu đều khó có thể tìm được. Thôi ta còn có việc ta phải đi đây. Anh chị và cháu nhất định phải cẩn thận nhé.

Nói rồi ông Lục khoác tay nải lên vai rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Nếu ông còn chần chừ e là sẽ có những đứa trẻ khác gặp nguy. Trời bây giờ đã sụp tối khiến cho đường vào chùa Tam Hoa càng thêm âm u lạnh lẽo. Ông Lục rảo bước thật nhanh qua chính điện rồi ra thẳng cái giếng phía sau. Ông đứng sững lại khi còn cách miệng giếng chừng chục bước chân. Ở thành giếng bốn năm đứa trẻ nhỏ có lớn có đang ngồi đu đưa chân, ở cây đa tầm hơn chục đứa ngồi vắt vẻo, dưới đất có vài đứa nữa đang ngồi.Có đứa còn đỏ hỏn, đứa nào cũng bị khoét một lỗ ở ngực cả. Trông thấy ông Lục chúng nó nháo nhào cả lên rồi thụp cả xuống giếng. Ông Lục đưa tay khẽ lau giọt nước mắt rồi tiến lại gần miệng giếng cất tiếng nói:

- -Đừng sợ. Ta không làm hại các con. Ta muốn các con giúp ta một việc

Bên dưới vẫn im lìm không có tiếng trả lời. Ông Lục nói tiếp:

- -Ta tên là Lục, ta nhìn thấy các con vì ta là người học đạo. Đừng sợ ta muốn nói chuyện với các con.

Ông Lục dứt lời từ trong giếng một bàn tay nhỏ bé bám lấy cái thành rồi bò lên, mấy đứa kia thấy vậy cũng bò theo lên. Đứa lớn nhất độ chừng 8 tuổi, nó cất tiếng hỏi:

- -Chúng con giúp được gì cho ông?

Ông Lục ngồi xuống nhìn đứa bé có khuôn mặt điểm trai. Trên đầu bị rách một mảng da và ngực có một lỗ trống toang hoác đen ngòm.Ông nói:

- -Ta đã biết hết chuyện mà các con trải qua. Ta muốn các con giúp ta trừng trị kẻ ác.

Mấy đứa trẻ nghe ông Lục nói chúng đưa mắt nhìn nhau rồi tỏ vẻ e ngại hỏi:

- -Chúng con linh lực yếu vì thiếu mất quả tim làm sao có thể giúp được ông.

Ông Lục nhìn chúng nở một nụ cười hiền, ông nói:

- -Các con đừng lo ông đã có cách chỉ cần các con hợp lực nhất định sẽ chiến thắng.

Sau khi bày kế cho tụi nhỏ xong xuôi, ông Lục lấy trong tay nải ra một xấp giấy đỏ, mỗi mảnh giấy ông gấp lại rồi niệm chú cho vào lỗ hổng trên người bọn trẻ. Kỳ lạ là khi mảnh giấy vừa đưa vào người thì vết thương chỗ đó liền lại như thể chưa bao giờ chúng bị móc đi quả tim. Mấy đứa trẻ sung sướng reo hò, xong xuôi chúng ngoan ngoãn chui vào trong một cái hồ lô ông Lục đã chuẩn bị sẵn rồi cùng ông đi vào huyệt đạo bí mật ở chính điện. Bây giờ trời đã tối hẵn có lẽ là lúc gã hòa thượng đang đi bắt một đứa trẻ nào đấy về cho tên Hồ yêu kia nên ông dễ dàng chui vào đây mà không bị ai phát hiện. Ông vừa xuống hết bậc cầu thang thì tháo nắp hồ lô ra. Hơn hai mươi đứa trẻ tạo thành từng vệt sáng chui ra khỏi hồ lô và nấp vào phía sau chiếc ghế. Còn riêng ông, ông dùng dáo trích máu từ ngón tay mình nhỏ ra ba gịot dưới nền đất. Đúng như dự đoán của ông, tên Hồ yêu ngửi thấy máu người thì nghĩ là gã hòa thượng mang thức ăn về cho mình. Gã nhanh chóng hiện nguyên hình ngồi chễm chệ trên ghế.