Hành Trình Âm Dương

Chương 21



Ông Lục những tưởng Lý sẽ giết chết anh ta nhưng cô lại bật Khóc. Ông nhìn thấy vong hồn Lý mờ nhạt tóc tai bết nước đang nấc lên từng đợt run cả đôi vai. Có lẽ cô không thể ngờ người chồng mà cô rất mực yêu thương không hề có chút ân hận nào về cái chết của vợ con mà ngược lại còn lòng lang dạ sói như vậy. Cô bất lực ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở. Nhưng Hoàng thì khác, nó cười lên một tràng rồi từ từ hiện nguyên hình một đứa bé trai da thịt bị trương vì ngâm nước quá lâu. Có những chỗ thịt còn tróc từng mảng, làn da thì trắng bệt, đôi mắt dường như chỉ còn hai cái hố đen ngòm đầy dòi. Tóc tai bết nước dính sát vào mặt và cái môi đỏ như máu. Trông thấy hình ảnh ấy Đoàn quên cả đau, hắn sợ hãi lê thân tựa sát vào ông Lục miệng lẩm bẩm như hóa rồ

- -Biến đi.... biến đi....tao giết chết chúng mày...lũ khốn... biến đi...

Hoàng cười lên khanh khách tiếng cười của nó cứ vang vang như từ cõi hư không vọng về. Nó tiến lại gần đưa tay siết lấy cổ bố nó. Đoàn ngạt thở ho lên sặc sụa nhưng nó vẫn không buông tay. Hắn cào vào tay vào mặt nó tróc từng mảng da lộ ra lớp thịt ngâm nước trắng bệt. Chất dịch màu vàng và lớp da nhầy nhụa dính cả vào đầu móng tay hắn.Ông Lục thấy vậy liền nhắm mắt niệm chú. Nhưng tay thì bị trói không bắt ấn được, chú phát ra chỉ tác dụng một nửa. Hoàng đưa tay hất nhẹ ông Lục sang một bên nó nói:

- -Ông là người tốt. Đừng xen vào chuyện gia đình con. Hắn ta không đáng được ông giúp

Nói xong Hoàng dùng hai ngón tay chọc thẳng vào mắt hắn. Nó vừa làm vừa nói:

- -Đấy là cách hắn đã từng làm với mẹ con con. Hắn bẻ tay chân của mẹ để ép mẹ viết thư tuyệt mệnh để ông Ngoại trao quyền cho hắn. Hắn móc mắt con vì con đã nhìn thấy những gì hắn làm với mẹ.

Hoàng nhặt lấy con dao vừa giơ lên cũng là lúc ông Lục bỏ được miếng giẻ trong miệng ra ông khẩn khoản nói:

- -Khoan đã. Cháu đừng làm như thế. Tội hắn đáng chết thật nhưng ông trời có đức hiếu sinh. Huống chi đây dù gì cũng là cha của cháu. Tuy không xứng đáng nhưng điều đó không thể thay đổi. Giờ đây ông Ta cũng đã trở thành một người tàn tật. Cuộc sống sau này chắc chắn không dễ dàng gì. Mẹ con cháu hãy nghe ta bỏ hết hận thù để chuyển kiếp luân hồi.

Thị Lý bấy giờ mới ôm con vào lòng nức nở nói:

- -Chúng tôi là ma chết nước. Linh hồn vốn dĩ không thể rời khỏi nước. Làm sao chúng tôi có thể đầu thai chuyển kiếp chứ.

Ông Lục cười hiền nói:

- -Cô yên tâm ta sẽ làm một cái lễ để đưablinh hồn hai người cũng như những linh hồn dưới dòng Tam Giang này thoát khỏi đây để đầu thai chuyển kiếp. Trả lại sự bình yên cho dòng Tam Giang và những làng chài quanh đây. Thị Lý và Hoàng nghe xong gật đầu cảm tạ ông Lục rồi tan biến mất. Ngoài trời bấy giờ cũng đã ngớt mưa, ông Lục nhìn ra cửa sổ bất chợt giật mình khi thấy Duẩn đứng ở đó với ánh mắt đỏ hoe, cậu đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Duẩn đứng ra giải thích cho mọi người việc ông Đoàn tối qua đi lên xã về bị cướp tấn công. Giờ đây ông ngờ ngờ nghệch nghệch lúc nào cũng lầm bầm những câu vô nghĩa:

- -Giết.....giết chúng.... tha cho tôi.... tha mạng cho tôi.....

Dân làng Hạ ngoài mặt tỏ vẻ quan tâm nhưng sau lưng ai cũng vui như mở hội vì đổi trưởng làng mới. Dù ông Đoàn bình thường cũng chẳng làm hại ai nhưng tính tham lam hay nhận hối lộ và cả chuyện về tin đồn hại chết vợ con cũng đủ mất lòng dân trong làng. Cũng trong ngày hôm đó, ông Lục nhờ dân làng hỗ trợ sắm một bàn lễ hậu hĩnh làm lễ tế thần sông xin cho các vong linh nằm sâu dưới phá Tam Giang được chuyển kiếp luân hồi. Người dân đứng quanh bờ phá xem sự lạ khi thấy hàng trăm vong linh như những giọt sương lấp lánh bay lên khỏi mặt nước rồi biến mất trong không khí. Sau buổi lễ kéo dài gần ba canh giờ ông Lục gần như kiệt sức. Ông ngồi tựa vào một gốc cây. Bất giác thấy cay khóe mắt nhớ về vợ con mình. Ông cũng từng là kẻ hại chết vợ con dù lúc đó chỉ là thân xác ông bị ma quỷ mượn. Nhưng nổi đau đó không thể nào nguôi ngoai.cứ mỗi đêm nó lại hành hạ ông bằng những cơn ác mộng lặp đi lặp lại. Gía như ông có thể gặp lại vợ con mình như cách mà Đoàn gặp lại thị Lý thì hay biết mấy. Nhưng bao năm qua có thử hàng trăm lần ông vẫn không sao triệu hồn được vợ và con.

- -Bác Lục vào dùng cơm với làng đi ạ. Mọi người muốn cảm ơn Bác

Ông Lục xua tay từ chối. Ông xem đó là trách nhiệm chứ không quen với những lời cảm ơn. Ông lặng lẽ rời khỏi làng Hạ. Đi dọc bờ phá Tam Giang. Cũng trùng hợp vào lúc ráng chiều đang buông xuống. Cảnh sắc đẹp đến nao lòng.