Hành Trình Âm Dương

Chương 4



Bà Thuấn thì không nói nên lời cứ ngất lên ngất xuống, kêu tên con gái trong tiếng nấc xé lòng. Bởi cái Liên là đứa con gái độc nhất của ông Bà, năm nay cô chỉ mới tròn hai mươi tuổi. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến ai nấy cũng chạnh lòng, dù là thường ngày chẳng ai ưa gia đình ông bà Thuấn cả. Bởi ông bà tuy giàu có nhưng rất keo kiệt và xem thường người khác. Nhưng sống ở đời có ai biết được chữ ngờ. Khóc lóc một lúc thì ông Thuấn nhận ra trưởng làng đang đứng đó liền bước lại nắm lấy tay ông Điền khẩn khoảng cầu xin:

_ Bác trưởng làng nhất định phải điều tra rõ cái chết con tôi. Nó không tự tử....

Nói tới đó ông lại khóc nấc lên. Chỉ khi nghe ông Điền an ủi:

_ Bác Thuấn cũng nén đau lòng, cháu nó cũng đã. Nhưng mà sao Bác biết cháu nó không phải tự tử.

Thì ông Thuấn mới nén tiếng khóc sụt sùi thưa:

_ Hôm qua cái Liên nó còn nói với tôi hai hôm nữa là sinh nhật nó, nó định sẽ mời bạn bè đến chơi. Tôi và vợ còn lên kế hoạch tổ chức bữa tiệc cho con mà., còn định mời cả làng ấy chứ. Bác nghĩ xem, nó đang vui vẻ thế cơ mà...

Ông Điền nghe thế thì thở dài ra chiều nghĩ ngợi. Nảy giờ ông Lục vẫn đứng trong đám đông quan sát từ đầu chí cuối, chẳng những thế ông còn âm thầm mở thiên nhãn nhìn thử linh hồn cô Liên có ở quanh đây ko. Nhưng tuyệt nhiên chẳng nhìn thấy gì cả. Ông lẩm nhẩm:

_ Quái thật, sao lại chẳng thấy gì, cả cô Liên lẫn thần giữ đình. Chả lẻ làng này phạm phải việc gì đó sao?

Rồi ông tiến về phía chỗ ông Điền. Lúc bấy giờ cái xác cô Liên cũng đang được mấy anh thanh niên đưa xuống đặt ngay ngắn trên một tấm chiếu giữa sân đình. Ông vẫn chưa nói gì mà chỉ đứng cạnh ông Điền quan sát cái xác. Chợt ông cuối xuống gần nhìn vào cổ cô Liên. Vết xiếc trên cổ sao lại có màu đen như vệt đen dính trên cánh cổng nhà ông Điền hôm trước thế kia. Còn chưa nhìn rõ thì mấy người trong làng phát hiện ra người lạ mặt liền nhốn nháo. Ông Điền thấy thế vội lên tiếng:

_ Đây là bà con của tôi ở quê vào. Ông ấy tinh thông y thuật và biết chút ít về bói toán. Cứ để ông ấy xem đã.

Ông Lục nhìn ông Điền gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi tiếp tục quan sát cái xác. Ngoài vệt đen trên cổ thì xác cô liên lại có một cái lỗ thủng sâu sau cổ to bằng đầu ngón tay, trên cái miệng lỗ tròn đó ngoài vết máu cô Liên còn có vết đen cùng với loại trên cổ cô. Rõ ràng có một thế lực nào đó đã giết chết cô rồi treo cổ lên đây. Sau khi xem xét cẩn thận ông Lục kéo trưởng làng ra một góc khẽ nói:

_ Cái chết của cô ấy do ma quỷ làm. Tôi nói thế Bác có tin không.

Ngưng lại một chút nhìn ông Điền rồi thậm chí không đợi câu trả lời. Ông Lục lại nói tiếp:

_ Dù chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng xin Bác trưởng làng hãy tin tôi, con quỷ này nó sẽ còn hại nhiều người nữa vì một niềm oán hận nào đấy. Nếu không tìm ra nó, chắc chắn sẽ lại có người chết.

Ông Điền nghĩ một lúc rồi nói:

_ Tôi tin Bác, mong Bác Lục ra tay giúp đỡ làng tôi.

Ông Lục nghe thế thì khoác tay:

_ Bác không cần khách sáo. Nhưng trước khi giúp Bác tôi muốn đi xem một vòng quanh làng, bởi đình làng là chốn linh thiêng, thường sẽ có thần Hoàng bảo vệ làng, thế mà cả thần Hoàng tôi cũng chẳng thấy đâu. Thì ắc hẳn phải có một cái gì đó đang nhúng tay vào chuyện này. Bây giờ Bác cứ giao cái xác cho chính quyền họ điều tra. Tôi sẽ tự mình đi một vòng đã.

Ông Điền gật đầu rồi quay lại xử lý những việc còn dang dở. Phần ông Lục ông mang từ tay nải ra một cái la bàn rồi bắt đầu đi quanh làng. Xế trưa thì ông Lục quay lại nhà, vừa thấy ông Lục đến cổng, Trưởng làng đang ngồi trong nhà đã nhổm dậy hỏi vọng ra:

_ Có tìm được gì không Bác Lục

Ông Lục bước vào nhà tay đỡ lấy bát nước chè nhấp một ngụm rồi từ tốn nói:

_ Phía cuối làng có một ngôi nhà ngói, có trồng hai cây gạo trước cửa, là nhà của ai thế hả Bác trưởng làng

_ À, đó là nhà của Bác Phúc. Bác ấy năm nay đã hơn bảy mươi rồi. Sống với một đứa cháu gái bị tật bẩm sinh k. Bác ấy có vấn đề nhẹ về thần kinh nên ít khi đi ra ngoài, bình thường chỉ quanh quẩn ở nhà. Sống chủ yếu bằng tiền cho thuê mấy mẫu ruộng. Mà Bác Lục nhìn thấy gì ở đó ạ

_ Ngôi nhà đó có âm khí rất mạnh, nhưng khi tôi lại gần thì lại giống như có một kết giới quanh nhà, tôi là người tu đạo nên vào đó người làm ra kết giới sẽ biết ngay.

_ Hay Bác để tôi đến đó xem thế nào.

_ Được thế thì tốt, tôi chỉ sợ Bác trưởng làng gặp nguy hiểm.