Hành Trình Âm Dương

Chương 5



_ Không sao đâu, tôi cũng thỉnh thoảng đến đó để đưa đồ từ thiện trên xã họ gửi về ấy mà. Bác vào ăn cơm đi, rồi chiều tôi sang đó xem cho.

Tấm hơn bốn giờ, như đã dự tính, ông Điền cầm theo một túi gạo chừng 2 kg, một lon sữa bò đi sang nhà Bác Phúc. Ông Lục cũng đi theo nhưng chỉ đứng cách ngôi nhà đó một đoạn. Nhìn từ ngoài ngôi nhà trông chẳng có gì lạ, cũng tường rào bao bọc xung quanh, phía trong sân có hai cây gạo già tỏa bóng, mấy khóm xương rồng và mấy chậu ngải cứu.

_ Có ai ở nhà không? Tôi Điền đây ạ. Tôi mang quà biếu của xã đến.

Nghe tiếng gọi từ trong nhà một ông lão tóc đã điểm Bạc, nhưng dáng người vẫn còn quắc thước lắm, nhưng hình như lão ta có tật ở chân nên đi từng bước thật khó nhọc. Thoáng thấy ông Điền, lão ta mỉm cười khà khà đưa tay mở cánh cổng:. Ngôn Tình Sắc

_ Chào ông trưởng làng. Hôm nay có rượu không

Ông Điền nghe hỏi thế thì bật cười:

_ Cháu mang sữa đến, già rồi uống rượu sẽ bệnh đấy.

Ông già nghe thế tỏ vẻ không vui, quay ngoắc vào trong nhà, trưởng làng thấy thế cũng đi theo vào trong. Ông Lục bên ngoài nhìn thấy hết.Nhưng thứ khiến ông chú ý đến không phải lão già tên Phúc kia, mà là gương mặt một đứa bé gái xuát hiện ở cửa sổ. Tuy đứng xa một đoạn, nhưng ông Lục nhìn ra đứa bé gái tỏa ra một thứ tà khí nặng nề. Điều đáng sợ hơn là đôi mắt trắng dã của nó phát sáng. Hình như nó bị mù thì phải, nhưng khi ông Lục đang nhìn nó thì không hiểu sao nó lại nấp ngay vào trong. Có vẻ như nó có thể nhìn thấy được ông.

Ông Lục đứng chờ phải mất một lúc thì mới thấy trưởng làng đi ra. Ông còn nhìn thấy cả đứa bé gái đứng ở bậc cửa nhoẻn một nụ cười bí hiểm. Đi một lúc nhắm chừng đã khuất xa ngôi nhà. Ông Lục mới kéo trưởng làng lại hỏi nhỏ:

_ Bác có nhìn thấy gì lạ trong nhà không?

_ Không Bác Lục ạ, căn nhà vẫn trống hoác. À thế nhưng mà có điều lạ là thường tôi đến sẽ thấy cái Huê nằm ngủ trên giường, con bé mù nên chẳng đi đâu cả. Thế mà hôm nay tôi lại chẳng thấy nó đâu.

_ Thế lúc Bác vào không thấy nó đứng ở cửa sổ à?

Ông Điền nghe thế thì hơi ngạc nhiên:

_ Không, tôi chỉ thấy Bác Phúc ở nhà thôi.

Nghe đến đó, ông Lục có vẻ đăm chiêu lắm, hình như có một cái gì đó xảy ra trong ngôi nhà đó, liên quan đến cô bé têb Huê đó mà ông không tài nào đoán ra được. Trong lòng ông có một cảm giác thật khó chịu bởi những gì mấy mươi năm ông học được sao lại bị giới hạn ở cái mảnh đất này. Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, những tia nắng cuối ngày chiếu xuống cánh đồng và những mái ngói đỏ rực. Lẽ ra đây phải là một cảm giác yên bình. Nhưng sao ông lại thấy nó âm u đến lạ.

Tối hôm đó ông Lục đi ngủ sớm, nhưng ông không tài nào chợp mắt được. Xâu chuỗi lại tất cả những sự lạ từ khi bước chân vào làng Kiến Xương, ông càng thấy nó rối tung rối mù, người đàn bà khóc lóc đêm hôm ở nhà ông Điền, vụ treo cổ của cô Liên, rồi cả tà khí phát ra từ người con bé Huê, liệu có liên quan gì đến nhau không? Nằm nghĩ mãi thì ông cũng ngủ quên lúc nào không hay. Hôm nay đã là ngày thứ hai ông ở lại làng, tờ mớ sớm ông Lục đã thấy ông Điền luộc mấy quả trứng cho bữa sáng, ông cất tiếng chào:

_ Bác dậy sớm thế, mà bác chuẩn bị bữa sáng làm gì cho mất công, tôi bình thường cũng ít có ăn sáng

Ông Điền cười hiền, vừa mở cái then chốt cửa vừa nói:

_ Có phiền gì đâu, mấy quả trứng gà nhà tôi nó đẻ ấy mà. Đêm qua Bác ngủ có ngon ko?

Không đợi ông Lục trả lời ông Điền lại la lên giọng đầy kinh hãi:

_ Ôi giời ơi, Bác Lục, Bác....bác ra đây xem này

Nghe thấy thế ông Lục hớt hãi chạy ra thì đập vào mắt là một cảnh tượng kinh hoàng. Xác hơn chục con gà nhà ông Điền nuôi nằm la liệt trước sân, con nào đầu cũng gãy cổ máu bê bết, cạnh đống rơm là xác con Vẹn nằm cứng đờ mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, cổ cũng lệch sang bên như bị bẻ gãy. Ông Điền thấy thế hớt hãi chạy lại chỗ con Vẹn nằm, mắt ông đỏ hoe:

_ Ai lại làm ác đức thế không biết, con Vẹn nó ngoan hiền thế cơ mà.

Cả hai ông còn chưa hết bàng hoàng thì từ ngoài đường nhỏ đã có tiếng phụ nữ khóc lóc chạy vào:

_ Bác trưởng làng ơi, Bác sang nhà cháu xem thế nào...

Ông Điền đứng dậy đỡ tay người đàn bà đang khóc tức tửi:

_ Kìa cô Hằng, bình tĩnh có gì nói tôi nghe.

_ Hai con bò nhà cháu, định hai hôm nữa mang đi bán, thế mà giờ nó nằm nghỏe cổ máu trào ra miệng chết cả rồi Bác ạ.