Hành Trình Của Mèo Con

Chương 1: Tai nạn giao thông



EDITOR: SHIN

BETA: KIU

- o0o-

Kuroko Tetsuya nhìn trái bóng rổ trong tay, đứng giữa sân bóng rổ rộng lớn, nhất thời không biết nên đi đâu.

Năng lực của các đội viên càng ngày càng mạnh, nhưng cậu thì vẫn dậm chân tại chỗ. Tuy rằng trong lòng có chút thất vọng, nhưng cậu vẫn không nản lòng với bóng rổ, Kuroko muốn trở nên mạnh hơn, giống các đồng đội của cậu vậy, phải mạnh hơn, như vậy thì mới có thể sát cánh bên họ, mới có tư cách đứng cạnh họ.

Chẳng qua, các đồng đội đã từng rất nhiệt tình yêu thích bóng rổ, dường như qua từng trận thi đấu, cậu thấy được niềm yêu thích với bóng rổ của bọn họ đang dần dần nhạt nhòa.

—— Thắng lợi là tất cả, còn lại chẳng sao cả.

Đã có loại suy nghĩ này.

—— Kuroko không theo kịp chúng ta, cậu ấy vẫn quá yếu.

Đúng vậy, so với họ, cậu thật sự rất yếu kém.

Muốn thay đổi nhưng lại không có năng lực để thay đổi như họ.

Kuroko Tetsuya, đã không còn tư cách đứng trên sân bóng rổ này nữa, đã không còn xứng chơi bóng với bọn họ.

...Nhưng mà, cậu vẫn không muốn bỏ cuộc.

...Cậu có thể tiếp tục nỗ lực, có thể trong mắt bọn họ, cậu đã yếu kém đến mức ngay cả tư cách chơi bóng với họ cũng đánh mất, dù vậy cậu vẫn không có ý định từ bỏ.

...Không ở nơi này, thì sẽ ở này khác, làm bản thân mạnh hơn.

...Sẽ không có ngày cậu từ bỏ, bởi vì cậu đối với bóng rổ, là tình cảm chân thành.

Có lẽ cậu còn chưa đủ mạnh, nhưng luôn phải tin tưởng một điều rằng, chung quy cậu cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, bởi vì Kuroko có ý chí muốn trở nên mạnh hơn, hơn nữa cậu sẽ thực hiện mong ước đó.

Cho nên, nhất định cậu sẽ trở nên mạnh hơn nữa.

Đến lúc đó, ở sân bóng rổ này, cùng với những người đã từng là đồng đội, cậu lại chơi một trận, nghiêm túc, vui vẻ, dòng máu sục sôi, chơi một trận bóng.

Kuroko bị tai nạn giao thông sau khi cậu rút khỏi câu lạc bộ.

Ngày đó trời đầy mây, gió rất lớn, cuốn lá cây lào xào rơi xuống đất, hoặc thổi nó về nơi xa xôi, trên đường xe cộ tới tới lui lui, vẫn náo nhiệt như trước, đèn đỏ sáng lên, Kuroko từ lối đi bộ định đi đến phố đối diện, khoảng cách rất xa.

Tất cả xe đều dừng trước vạch trắng, người đi đường sôi nổi đi qua.

Đột nhiên một chiếc xe từ nơi xa lao tới, mấy chiếc xe phía trước phát hiện ra chiếc xe này có vẻ muốn liều mạng nên vội vàng nghiêng mình tránh đi, vì thế va vào xe bên cạnh, con đường liền lộ ra một khoảng trống.

Đủ để chiếc xe kia đi qua.

Kuroko không đứng ở vị trí có thể bị xe tông vào.

Nhưng lại có một bé gái bị ngã đang ngồi ở đằng kia.

Cô bé kia sợ đến sững người, vẫn không nhúc nhích, cơ thể run rẩy, có lẽ muốn bỏ chạy nhưng nhất thời không nhấc chân nổi.

Kuroko theo bản năng tiến lên đẩy cô bé kia ra.

Chỉ là theo bản năng.

Dường như có nguyên nhân nào đó thúc giục cậu chạy tới.

Có lẽ vì cậu không thể dửng dưng nhìn một đứa trẻ bị xe tông ngay trước mặt mình.

Vậy nên cậu chạy đến.

Đại não còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đã hành động trước.

Thậm chí cậu còn chưa kịp chạy đi, hoặc là mang cả cô bé và mình lăn khỏi vị trí ô tô xông tới.

Theo bản năng làm thế.

...Trước mắt xẹt qua ánh sáng trắng chói lòa, điều cuối cùng cậu nhận thấy trước khi hôn mê là đám đông ồn ào, tiếng gào khóc, tiếng còi xe và tiếng thét chói tai.

Ý thức chìm vào bóng tối.

Xe cứu thương tới rất nhanh, bởi vì cách đây không xa là bệnh viện, sau khi có người gọi cấp cứu thì chưa đầy năm phút đã chạy đến.

Có người báo cảnh sát.

Tài xế gây tai nạn nhanh chóng bị bắt.

Cô bé ngồi một bên khóc nức nở, trên người bị trầy da nhẹ, mẹ của bé vội vàng chạy tới ôm lấy bé, liên tục hỏi bé có bị sao không, có chuyện gì vậy, sau đó trông thấy một vũng máu trên mặt đất, nghe được lời nói của mọi người xung quanh, cộng với bóng dáng màu xanh lam thấp thoáng trên cáng cứu thương, biết đã xảy ra chuyện gì, cô liền đi theo xe cứu thương.

Phẫu thuật đang được tiến hành, cảnh sát phái người cùng đi vào bệnh viện, trên tay cầm điện thoại di động của người bị hại, lật danh bạ rồi nhấn gọi cái tên đầu tiên.

Sau một hồi đổ chuông, có giọng nói vang lên: "Alo, Kuroko, sao vậy? Sao đột nhiên gọi điện thoại cho tớ thế?" Tuy rằng đã nghe máy nhưng giọng điệu có vẻ mất kiên nhẫn.

Nam cảnh sát trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cậu là người thân của chủ điện thoại phải không? Xin lỗi vì tùy tiện dùng di động của cậu ấy gọi cho cậu, nhưng hiện tại cậu ấy vừa bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu ở bệnh viện Tokyo, tôi cần thông báo chuyện này, nếu có thể, hy vọng cậu có thể đến đây... Alo... Alo? Alo! Sao không ai nói chuyện... Alo!"

HẾT CHƯƠNG 1