Hành Trình Của Mèo Con

Chương 2: Biến thành mèo



EDITOR: SHIN

BETA: KIU

- o0o-

Điện thoại của Kise Ryota rơi xuống đất, nhưng anh chẳng buồn nhặt.

Murasakibara Atsushi ngồi cạnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, nhưng y không quan tâm lắm, mà chỉ mãi nghĩ đến một người, một thiếu niên có mái tóc xanh nhạt, không biết vì sao hiện tại khi nhớ về cậu thì trái tim y mơ hồ đập nhanh, hoang mang rối loạn, như thể có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.

Aomine Daiki trầm mặc liếc nhìn Kise, không hỏi lí do, chỉ lặng lẽ suy tư.

Điện thoại của Momoi Satsuki đột nhiên đổ chuông, sau khi cô nhấc máy, nói được mấy câu, người bên kia đầu dây cũng nói vài lời, thì sắc mặt cô đột nhiên trở nên cực kỳ tệ, thoắt cái mặt mày tái nhợt hẳn, khiếp sợ, hoảng loạn, bất an, bi thương đan xen xuất hiện trên mặt Momoi.

Midorima Shintarou thả quả bóng trong tay, mồ hôi không ngừng chảy xuống, tí tách rớt vài giọt trên mặt đất. Dùng tay đẩy đẩy mắt kính, hỏi hai người: "Hai người các cậu làm sao vậy?"

Những lời này như một cái chốt mở, Kise ngay lập tức xông ra ngoài.

Đôi mắt Momoi tuôn trào nước mắt, cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy theo.

Murasakibara đứng lên, dự cảm bất an trong lòng càng ngày càng lớn, trực giác thúc đẩy y chạy theo bọn họ, trực giác cũng nói cho y biết rằng, nếu y không đi, sau này sẽ hối hận.

Hai người còn lại không hiểu nguyên do, nhưng vẫn đi theo.

Lúc bọn họ đến bệnh viện, Akashi Seijuro đang chuẩn bị tiến vào.

Biểu cảm vẫn bình tĩnh như trước.

Túm lấy vài người để hỏi đường, sau khi biết phòng phẫu thuật ở đâu, đoàn người vội vàng chạy tới.

Tới được cửa phòng giải phẫu, thấy khu ngồi chờ có một người phụ nữ ôm một bé gái, vẻ mặt người nọ đầy áy náy, nhưng phần nhiều là cảm kích.

Vừa trông thấy bọn họ, cô liền đứng lên.

Cô hỏi: "Các em là bạn của cậu ấy phải không? Cảm ơn vì các em đã chạy đến đây, cậu ấy bị thương rất nặng, chị rất biết ơn cậu ấy, nếu không phải nhờ cậu ấy thì con gái chị đã... Nhất định cậu ấy sẽ tỉnh lại."

Mấy người đang hoang mang cũng dần dần biết chuyện gì đã xảy ra.

Nỗi khủng hoảng bất chợt nảy lên trong lòng.

...Cửa phòng phẫu thuật bị kéo mở, một bác sĩ đi ra.

Mọi người ngồi trên ghế đứng bật dậy, vội vội vàng vàng hỏi vị bác sĩ kia: "Cậu ấy thế nào, phẫu thuật thành công không..." Một đống vấn đề được đặt ra.

Bác sĩ ra hiệu cho bọn họ nhỏ giọng, sau đó nói: "Người bệnh đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng mọi người phải chuẩn bị tâm lý, có lẽ sẽ thành người thực vật."

Đám người tức khắc sững sờ.

Bác sĩ lắc lắc đầu tỏ vẻ xin lỗi sau đó quay lại phòng phẫu thuật.

Mẹ của cô bé vô cùng áy náy nói: "Chị sẽ trả tiền phẫu thuật, sau này tất cả chi phí đều giao cho chị phụ trách, các em là bạn của cậu ấy, mong các em nhất định phải tin tưởng cậu ấy sẽ tỉnh lại, chị vô cùng xin lỗi, hy vọng cậu ấy có thể vượt qua."

Vẻ mặt đám người không giống nhau, nhưng tất cả đều ngã ngồi xuống.

...A, tôi bị tai nạn?

...Vậy hiện tại tôi đã chết rồi ư? Tại sao tôi không cảm giác được điều gì?

...Tôi đang ở đâu? Thiên đường sao?

...Ư...

Một chú mèo con màu bò sữa bên vệ đường mở mắt, đôi mắt màu xanh da trời, trong vắt và xinh đẹp, thuần khiết và ngây thơ, chớp chớp mắt, dường như hơi mơ màng.

Đột nhiên một trận gió thổi qua, phần phật cuốn lá cây về phía mèo con, vờn qua thân mình bé xíu của nó, cơ thể nhỏ nhắn của mèo con run rẩy, không kìm được dùng tay ôm lấy thân thể của mình.

Nhưng... Lúc cậu làm động tác này, cả người ngã chúi xuống đất. .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Vì thế Kuroko Tetsuya hoàn hoàn không hiểu nổi tình hình bây giờ.

Cảm giác không đúng... Tầm nhìn cũng không đúng... Cảm giác bốn chân đứng thẳng này cũng không đúng chút nào...

Cậu nhích đến trước một vũng nước nhỏ, quan sát tỉ mỉ, sau đó lập phát hiện điều không đúng, thứ vũng nước phản chiếu lại là một cái mặt mèo màu trắng lốm đốm vài vệt đen, cái mặt đó còn biểu hiện ra vẻ khiếp sợ y như cậu, tuy rằng thoạt nhìn hơi buồn cười, nhưng cậu chẳng có tâm trạng để mà cười đâu.

Kuroko lặng im một lát.

Yên lặng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cam chịu nghĩ: Thôi vậy, mèo thì mèo, cũng rất đáng yêu.

Tuy rằng vẫn quen với cơ thể người hơn.

Cậu tốn suốt ba ngày để thích ứng với cơ thể mèo con này, cũng may những người gặp được đều là người có lòng tốt, lúc thấy con mèo "giả" là cậu, còn cầm thức ăn nóng hổi cho cậu ăn, cậu không ăn nhiều, dù sao Kuroko cũng không thấy đói lắm.

Về chuyện ngủ thì chỉ cần tùy tiện tìm một nơi trông ấm áp tí là được.

Dù sao cậu cũng đi lang thang, không cần chỗ ở cố định.

Tuy rằng tầm nhìn hơi thấp, nhìn thấy chẳng được bao nhiêu thứ, nhưng hơi ngước lên cũng vẫn có thể trông thấy bầu trời xanh, trong vắt như được gột rửa, thỉnh thoảng còn có một sợi mây phiêu đãng, một hai chú chim trắng bay ngang qua, một hai mảnh lá cây che khuất tầm mắt, mọi thứ đều tốt đẹp, ít nhất thì đây cũng là một trải nghiệm mới lạ chưa từng có.

Kuroko không có ý định trở về, cậu cũng không biết cách để quay lại, nhưng trong lòng luôn giữ lại, chôn sâu trong nội tâm, nỗi khát vọng chưa từng chạm đến, nhiệt liệt, rằng cậu muốn trở về mà không phải sống cuộc đời tạm bợ như thế này.

Kuroko nho nhỏ dần thích ứng với sinh hoạt hiện tại, có đôi khi đi ngang qua sân bóng rổ, nhìn người khác mồ hôi như mưa, nhiệt tình, vui vẻ chơi bóng ở trong đó, cậu thường sẽ nhớ tới cảnh tượng mình và mấy người Akashi chơi bóng, không khỏi có chút nhớ nhung, cũng muốn chơi một trận, thế nhưng nhìn móng vuốt mềm mại của mình, cậu lại cảm thấy buồn rầu man mác và bất lực.

Trái bóng rổ kia có lẽ còn lớn hơn cả cậu.

Cậu đã không thể trở về được nữa rồi.

HẾT CHƯƠNG 2