Hành Trình Của Mèo Con

Chương 4: Kuroko



EDITOR: SHIN

BETA: KIU

-o0o-

Chìm chìm nổi nổi, giống như ngồi trên một con thuyền nhỏ nhấp nhô theo mặt nước.

Nhất thời cậu không biết mình đang ở nơi đâu, hiện tại là tình huống gì.

Dường như cậu cũng đã quên mất chính mình là ai.

Cứ trôi theo loại cảm giác này, không biết lại đi tới nơi nào nữa, lúc này bên cạnh hình như có người.

Một giọng nữ vang lên: "Đây không phải nơi cậu nên tới!"

Sau lời trách móc nhẹ nhàng này, cậu nhận ra mình không còn ở trong trạng thái mơ màng nữa, mà đang đi tới một chỗ khác, nhưng cậu vẫn không mở mắt ra được.

Bên cạnh vẫn còn người nào đó.

Giọng người ấy có vẻ quen tai, nghẹn ngào, và mang theo chút đau thương.

"Tại sao cậu vẫn chưa tỉnh lại? Cậu ngủ lâu như vậy rồi mà... Tớ sắp không chịu nổi nữa, cậu mau tỉnh lại được không? Xem như tớ cầu xin cậu đó..."

Loáng thoáng còn nói một điều gì đó nữa, nghe không rõ lắm, nhưng cậu vẫn có một loại xúc động, cậu muốn tỉnh lại.

Chỉ là...

Tỉnh lại để làm gì?

Tỉnh lại, có ích gì không?

Như vậy không tốt sao? Vì sao nhất định phải tỉnh lại?

Nhưng mà...

Không tỉnh lại thì người nọ sẽ ra sao đây?

Nếu bọn họ đều đang lo lắng cho "tôi", nếu "tôi" không tỉnh lại, bọn họ đều sẽ rất đau lòng nhỉ?

Làm sao bây giờ...

Tuy vậy, cậu vẫn không muốn tỉnh lại.

Tôi vốn đã tỉnh, cho nên không cần "tỉnh lại", đúng không?

...

Nghĩ đến đó, cậu cảm giác mình lại về với trạng thái mơ màng lúc ban đầu.

Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói cao vút, lập tức kéo cậu trở về trạng thái tỉnh táo.

Hình như là hai ba người nào đó đang gọi tên một người.

Tuy rằng bọn họ xưng hô bất đồng, nhưng xác thực cùng là một cái tên.

Mà người kia, hình như là cậu.

Không phải hình như, mà chính là cậu.

Đó là giọng nói rất khiếp sợ, lại bao hàm cảm xúc không dám tin và nỗi bi thương mạnh mẽ.

Như là đã xảy ra việc gì đó mà bọn họ không thể chấp nhận nổi.

Những giọng nói ấy khiến cho cậu lại có xúc động muốn tỉnh lại.

Bên tai vang lên một giọng mềm nhẹ: "... Tỉnh lại đi, được không?"

Giọng nữ sinh, là người lúc trước cậu gặp: "Cậu không cần lang thang ở đây nữa, cậu không thuộc về nơi này, cậu có nghe thấy giọng nói của những người quan tâm cậu không? Cậu không muốn tỉnh lại sao? Cậu không muốn gặp bọn họ ư? Hay là bọn họ có thế nào cũng không liên quan đến cậu? Cậu không biết vì sao cậu ở chỗ này, cũng không biết vì sao nhất định phải 'tỉnh lại' phải không?"

Giọng nữ sinh kia thoáng lạnh đi: "Có đôi khi, có một vài chuyện, không cần cố chấp tìm nguyên nhân, chỉ cần làm theo trái tim mình. Không phải cậu muốn tỉnh lại sao? Thế thì vì sao không làm đi chứ?"

Chính cậu cũng tự hỏi: "Vì sao mình phải đeo đuổi tìm lý do? Vì sao không thể trực tiếp hành động? Mình muốn 'tỉnh lại', ít nhất mình không muốn lại phải nghe thấy những giọng nói đau lòng ấy, hơn nữa lại còn là vì mình."

Trong nháy mắt, cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Trước mắt xuất hiện một tia sáng le lói.

Hơn nữa càng ngày càng chói lóa.

Kuroko không kìm được muốn giơ tay che ánh sáng mãnh liệt ấy lại.

Vì thế tay cậu giật giật, dù không thể nâng lên, nhưng động tác ở ngón tay lại bị người luôn nắm lấy tay cậu biết được, hơn nữa còn vì động tác nho nhỏ này mà mừng rỡ.

Có người nào đó đang nói chuyện, nghe không rõ ràng lắm.

Nhưng niềm vui nồng nhiệt ấy lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Làm cậu cũng không khỏi vui lây.

Muốn cảm nhận rõ ràng hơn, muốn biết niềm hạnh phúc ấy, sự ấm áp ấy.

Mí mắt nhẹ nhàng giật giật, lông mi run rẩy, sáu người vây quanh một chiếc giường bệnh màu trắng không lớn, nhìn chằm chằm người trên giường.

Người nọ đã ngủ say hơn nửa năm.

Hơn nửa năm, mỗi một ngày đều là dày vò.

Muốn cậu tỉnh lại.

Nhưng cậu chưa từng có dấu hiệu sắp thức tỉnh.

Cậu cứ mãi say ngủ như vậy.

Gương mặt bình bình đạm đạm thường ngày, nhưng lại làm người ta cảm thấy ấm áp, cùng với vẻ mặt đáng yêu biết bao kia, họ đã không thể nhìn thấy rất lâu rồi, thay vào đó là gương mặt say ngủ, cứ như thể cậu sẽ chìm vào giấc ngủ ngàn thu.

Và cả đôi mắt xanh lam kia.

Lúc nó nhìn chăm chú vào bạn, cả người bạn đều bị cặp mắt kia chất chứa, sự hạnh phúc dường như cũng được cậu truyền vào trong lòng, niềm hạnh phúc không thể thay thế ấy, cũng đã không còn.

Chúng nhắm chặt, tưởng như sẽ không mở ra nhìn bạn một lần nào nữa.

Hiện giờ đã không cầu mong trong mắt cậu có bóng dáng của mình, chỉ hy vọng đôi mắt kia còn có thể hé mở.

Rốt cuộc, sắp tỉnh lại rồi sao?

Kuroko nhẹ nhàng rụt tay, cậu cảm thấy ánh sáng trước mắt ngày càng mãnh liệt, phải dùng tay che đi một chút mới không đến mức khó chịu, nhưng tay cậu vẫn không thể nâng lên, ngay sau đó bàn tay lại bị một người nắm lấy.

Vì thế cậu liền mở to mắt, muốn nhìn xem là ai nắm tay mình.

Quá trình mở mắt này đại khái dài khoảng một phút, lại dường như chỉ có mười mấy giây.

Trước mắt Kuroko là một chai chứa chất lỏng treo trên giá, lên trên nữa là nóc nhà màu trắng, trước mắt có một mảnh hơi nước che lại hai mắt, chớp chớp, hơi nước kia biến mất, còn lại vài giọt lệ trong suốt treo trên lông mi, một lúc sau, cậu mới quay đầu, thấy được vài người đứng đợi bên mép giường.

Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy xa lạ vô cùng, hình như người đã tỉnh, nhưng ký ức lại không đuổi kịp.

Sau khoảng một phút, ánh mắt cậu dần dần rõ ràng, cũng nhận ra những người này là ai.

Khóe miệng nhẹ nhẹ cong lên, như muốn nở một nụ cười, nhưng cơ mặt cứng đờ làm cậu không thể thành công.

Tuy nhiên đôi mắt cong cong kia khiến người ta vừa thấy là biết, nhất định hiện tại tâm tình của cậu rất tốt.

Đôi mắt xanh lam kia.

Dường như lại chứa đầy hình bóng của họ.

Thật là niềm hạnh phúc, hoàn toàn, không thể thay thế.

HẾT CHƯƠNG 4