Hành Trình Của Mèo Con

Chương 5: Kết thúc (hoàn)



EDITOR: SHIN

BETA: KIU

-o0o-

Kuroko đã tỉnh lại hơn một tháng.

Đã một lần nữa trở lại trường học.

Chẳng qua cũng không quay về câu lạc bộ bóng rổ.

Cậu vẫn thích bóng rổ như trước.

Nhưng mà...

Hình như từ sau khi cậu tỉnh lại, các cựu đồng đội của cậu rất kỳ lạ.

Cái gì cũng kỳ lạ hết.

Đặc biệt là thái độ đối với cậu.

Thật là làm người khác khó hiểu không thôi.

Cậu phát hiện ra trong trí nhớ của mình có một chút kí ức kỳ quái, ví dụ như cậu thấy mình biến thành một con mèo, còn bị một đám mèo khác rượt, rồi gặp một thiếu niên tóc đen, sau đó lại thấy mình biến thành một linh hồn, gặp một cô gái, cô gái kia còn nói gì đó với cậu.

Cậu nghĩ, đây có thể là mạo hiểm ký của cậu nhỉ?

Dù sao chuyện đều đã qua, nghĩ lại thì chắc cũng sẽ không còn cơ hội trải nghiệm chuyện thần kì như vậy đâu, coi như là một kỷ niệm quý giá vậy.

Kuroko đi đến lớp của mình, đột nhiên bên cạnh có một bóng đen như thú cưng lông vàng cỡ lớn nhào tới, Kuroko theo bản năng muốn né tránh, nhưng cậu còn chưa kịp hành động thì một bàn tay không biết từ nơi nào vươn tới túm cánh tay cậu, kéo cậu đi, lông vàng vồ hụt ngã xuống đất, oai oái xoa đầu đứng lên, ánh mắt lên án nhìn Kuroko.

Midorima đẩy mắt kính, âm thầm nắm tay Kuroko, mở miệng dời đi sự chú ý của hai người: "Muộn giờ học rồi, còn không mau đi."

Sau đó ra vẻ đương nhiên kéo Kuroko đi ngang qua Kise.

Kise đầu tiên là sửng sốt hai giây, sau đó quay đầu nhìn về phía... bàn tay nắm lấy nhau của hai người kia, tức khắc giận giữ, lập tức nhào lên chen vào giữa hai người, tách hai bàn tay đó ra, mình thì ôm lấy bả vai Kuroko, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ, bỏ lại Midorima mà đi về phía phòng học.

Tiếng thét của các nữ sinh ven đường đánh thức lý trí của Midorima, anh âm thầm hít sâu, sau đó đi theo lên phía trên, bước tới cạnh Kuroko.

Ba người cùng bước vào phòng học, đi đến chỗ ngồi của mỗi người rồi ngồi xuống.

Kuroko và Midorima ngồi ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ, Kise ngồi bên trong.

Hai tiết quốc văn, một tiết tiếng Anh và một tiết tự học.

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, nháy mắt một ngày đã qua đi.

Buổi chiều lúc tan học, Kise thần thần bí bí nói muốn mang Kuroko đi đến một nơi.

Còn cần phải bịt mắt.

Dù sao Kuroko cũng không tin Kise sẽ đưa cậu tới nơi kỳ quặc nào nên cũng mặc kệ cậu ấy đưa đi đâu thì đi.

Kise nhìn Kuroko ngoan ngoãn, trong ánh mắt bắt đầu toát ra trái tim hồng... Suýt chút nữa thì đã ra tay với Kuroko.

Midorima trừng mắt nhìn Kise một cái, kéo Kuroko đi, Kise ho khan hai tiếng, cũng theo sau.

Đôi mắt Kuroko bị bịt kín, lúc gặp cầu thang thì có người nhắc nhở, yêu cầu cậu phải nhấc chân, hoặc là đi qua ngả rẽ đều có người nói bên tai, cậu nhận ra đó là giọng Kise và Midorima.

Cũng không biết bọn họ muốn dẫn cậu đi đâu.

... Chờ đến khi miếng vải bịt mắt bị tháo ra, Kuroko dùng tay che lại đôi chút cho bớt chói, xuyên qua khe hở giữa những ngón tay nhìn thấy một sân bóng rổ, không phải sân bóng rổ ở trường, mà là ở bên ngoài, trước nay chưa từng thấy.

Thật xinh đẹp, không biết vì sao lại có cảm giác này.

Trời trong xanh, mây trắng trôi bồng bềnh, dưới ánh nắng nhàn nhạt, năm người đứng phía trước cậu, nói với cậu rằng, muốn chơi một trận bóng với cậu, hỏi cậu có đồng ý hay không.

Kuroko bật cười, gật đầu, nhẹ giọng thì thầm: "Làm gì chuyện tớ không muốn chứ."

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó Murasakibara ỷ vào tay dài chân dài, ôm chặt Kuroko, cả người treo trên người cậu, nhỏ giọng kêu: "Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi."

Aomine và Kise nỗ lực muốn giải cứu Kuroko từ trong tay Murasakibara.

Akashi trầm mặt, đôi mắt một đỏ một vàng lóe tia u ám, Midorima đẩy mắt kính, trên trán hình như toát ra vô số vạch đen.

Kuroko ngẩn ngơ, không hiểu vì sao đột nhiên tình hình lại biến thành như vậy.

Muốn đẩy Murasakibara ra, lại phát hiện mình không đẩy nổi.

Bất đắc dĩ đành phải mở miệng nói: "Murasakibara-kun, cậu buông tớ ra, tớ sắp thở không nổi rồi."

Murasakibara nghe vậy liền buông tay, nhưng không kéo rộng khoảng cách, mà là ngồi bệt xuống đất, túm Kuroko ngồi cạnh y.

Những người khác cũng sôi nổi ngồi xuống.

Mọi người nhất thời trầm mặc, nhưng cảm giác rất ấm áp.

Giống như chẳng cần nói chuyện, họ cũng đã hiểu được người kia muốn nói gì.

Kuroko im lặng.

Mà này, không phải mọi người tới đây tới chơi bóng sao?

TOÀN VĂN HOÀN

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!