Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 93: Khảo hạch tàn khốc (13)



Vân Phong Nhã vừa nói vừa ngật đầu như để chứng minh, bản thân thật sự sẽ ăn không vô nếu hắn cứ đứng đó thể hiện.

" A...hổn đản ngươi, tìm chết."

Gã tức giận hét lên, trên tay màu đỏ linh lực hình thành một quả cầu lớn đỏ rực, quát lên.

" Cho ta đi."

Quả cầu lửa lớn giống như có linh tính vậy, hung mãnh vọt về phía Vân Phong Nhã, Vân Phong Nhã nhìn thấy quả cầu lửa, theo phản xạ của đại não bên trong, trong đầu chợt xuất hiện cái vợt tennis, khi nàng nhìn thấy trên tay màu tím linh lực cũng đang bành trướng hình thành một cái vợt tennis, kèm theo tiếng." Rít.. rít... xẹt xẹt." Của điện, làm răng người tê dại, như để chứng minh trên tay nàng cầm là vợt tennis bằng điện, Vân Phong Nhã trong mắt không che giấu được sự hưng phấn, nàng không chút do dự đánh vào quả cầu lửa xem hiệu quả.

" Ầm......vùù." quả cầu lửa bị một sức ép cường đại đánh vào, nó như diều đứt dây mà bay ngược trở về phía chủ nhân mình.

Tên đội trưởng thấy cầu lửa của mình đánh ra đi, bây giờ bay ngược trở về, cho nên không kịp phòng bị, chỉ theo phản ứng tự nhiên, dùng đôi tay quán linh lực thành chữ X trước mặt, cứ như vậy bị quả cầu lửa của mình tạp vào người, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh." Ầm." Khuôn mặt hắn cũng thành chữ X, còn đầu tóc và y phục cháy hơn phân nửa, mấy người đứng phía sau hắn cũng không tốt bao nhiêu, vì quá bất ngờ nên chỉ có thể theo bản năng phòng bị một chút linh lực, cho nên tốc cũng bị cháy một chút, y phục cháy có thể thay, nhưng tốc bị cháy thì phải chờ nó từ từ mọc ra, bọn họ trong mắt đều đỏ rồi, tên tiểu tử này thật quá đáng mà.

Vân Phong Nhã nhìn bộ dạng chặt vật buồn cười của mấy người họ, vuốt vuốt cái mũi, nàng cũng không ngờ linh lực còn có thể như vậy dùng, đây chẳng lẽ là lấy lực đã lực trong sách cổ đã viết sao? xem ra nàng phải nghiên cứu thêm mới được, nếu bình thường chiến đấu nàng chỉ phá tan quả cầu lửa, nhưng hiện tại nàng có thể đem nó trả lại cho chủ nhân của nó, thật sự là một công đôi việc, tuy có một chút khó khăn vận dụng, nhưng đây cũng là phát hiện rất tốt a.

" Sao có thể? A, tóc của ta, tiểu tử thúi, ngươi.... hảo... hảo, ngươi tốt lắm...."

Dứt lời gã trên tay hình thành sao năm cánh, không trung xuất hiện một con Thằn Lằn lớn, thánh thú ngũ giai, Thằn Lằn hung ác nhìn Vân Phong Nhã, miệng há to như cá sấu, tiếng kêu." Kẹt... kẹt." Có chút giống với mãng xà muốn công kích người khi thanh âm.

Vân Phong Nhã vuốt vuốt cầm đánh giá Thằn Lằn nói.

" Ân, nó có chút xấu, nhưng dù gì cũng là thánh thú, có thể chấp nhận." Nàng nhìn về phía sáu người còn lại hỏi." Các ngươi có muốn cùng nhau triệu hồi khế ước thú không?"

Sáu người ngẩn ra, bọn họ thật sự không biết thiếu niên xinh đẹp này trong đầu đang suy nghĩ cái gì nữa, hắn ta chẳng lẽ mắt mù à, không thấy khế ước của đội trưởng bọn họ là Thánh thú ngũ giai ư? Còn nhất nhở bọn họ có muốn kêu ra khế ước thú hai không? Trong đó một người tóc cũng bị thiêu không ít, hắn tức giận cũng triệu hồi ra khế ước thú của mình, hai người khác thấy vậy cũng triệu hồi ra khế ước thú.

Vân Phong Nhã nhìn trước mắt xuất hiện bốn con khế ước thú, một Linh thú cửu giai, một thánh thú nhất giai, và một con thánh thú nhị giai, cộng với tên đội trưởng thánh thú ngũ giai là bốn con, nàng không thèm để ý nói.

" Kim Bằng, Tiểu Lôi, ra ngoài luyện tập luyện tập một chút đi."

Chưa đến một phút thời gian, trên tay Vân Phong Nhã cầm Ngọc bài của bọn họ, đem số điểm mà bọn họ ngần hai mươi ngày nay cướp đoạt được từ người khác, đưa vào ngọc bài của nàng, tên đội trưởng có đến 15 điểm, còn những người khác chỉ có 7-8 điểm, tổng cộng có được 66 điểm, cong cong môi đỏ nói.

" Không tồi nha."

Tám người thấy từng số điểm của mình khó khăn đoạt đến, cứ như vậy bị lấy đi, khóc không ra nước mắt, nhưng còn cách nào a? người ta hai con Thiên Thú uy áp, bọn họ khế ước thú đã nằm sấp trên mặt đất rồi kìa, với thực lực của bọn họ thì có thể đánh thắng sau? Bọn họ cũng rất muốn chạy trốn a, nhưng nhìn thiếu niên cười như không cười nhìn bọn họ, còn có mống vuốt của Kim sắc đại Bàng và Tử Điện Báo để trên đầu khế ước thú của bọn họ, bọn họ tinh tưởng nếu bọn họ bỏ chạy, hay là Triệu Hồi khế ước thú trở về, thì chúng nó lập tức xõa xuyên qua đầu khế ước thú của bọn họ, khế ước thú chết bọn họ cũng sẽ bị phản vệ a, còn có bọn họ đi đâu tìm được Thánh thú mà khế ước, hu hu, cướp thịt không được, ngược lại bị người cướp, con mẹ nó ủy khuất a.

" Cái kia, học đệ, a không phải, học... học trưởng, chúng ta có mắt như mù, đắc tội học... học trưởng ngày, ngày có thể thả chúng ta... chúng ta đi được sao?" Tên đội trưởng ấp a ấp úng hỏi.

Vân Phong Nhã."......." Nàng có như vậy lớn tuổi sao?

Tên đội trưởng thấy Vân Phong Nhã hồ nghi ánh mắt, hắn hiểu ra liền nói.

" Trong học viện không nói trước sau, chỉ so thực lực, tân sinh có thể kêu lão sinh học trưởng, nhưng nếu lão sinh cùng tân sinh chiến đấu thua, thì không có tư cách làm đối phương học trưởng, đây là học viện quy định, phải kêu người thắng là học trưởng."

" Thì ra là vậy a."

" Học trưởng, chúng ta.... chúng ta có thể đi sao?"

Vân Phong Nhã lướt qua đám người, tà mị nở nụ cười nói." Ta từ trước đến nay, làm sự rất công bằng, các ngươi muốn cướp ta thịt, ta cướp các ngươi số điểm, xem như hòa nhau." Chưa chờ bọn họ thở phào nhẹ nhõm, thì nghe được thiếu niên nói tiếp." Nhưng lợi tức cũng phải thu nha, cho nên..." Tay nàng dùng chút lực, tám cái ngọc bài đều nát."Học trưởng ta phải lấy lợi tức mới công bằng, hẹn gặp lại ở học viện."

" Tiểu tử, ngươi chơi ta, công bằng cái...." Tiếng nói còn chưa dứt thì một đạo bạch quang bao chùm tám người, từ từ biến mất cùng khế ước thú của bọn họ, cùng lúc này Vân Phong Nhã nghe không xa có tiếng bước chân rất nhiều người, đang đi về hướng này.

Vân Phong Nhã lập tức triệu hồi Tử Điện Báo và Kim sắc đại Bàng vào không gian, chưa đến năm phút thì đã thấy một đám người mười mấy người đang hướng nơi này đi đến, kèm theo là tiếng kinh hỷ của thiếu nữ vang lên.

" Ai, Vân Phong Nhã, thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau rồi?"

Vân Phong Nhã nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, một thân màu xanh hoa văn y phục, đôi mắt to tròn kinh hỷ nhìn mình, đây không phải là thiếu nữ hơn mười ngày trước, lòng trượng nghĩa nổi lên đứng phía trước mặt nàng, không cho Cao Đồ đám người bắt nàng đây mà, Vân Phong Nhã từ trước đến nay, không phải bạn bè nàng chỉ dùng nụ cười chức nghiệp, còn người đối với nàng tốt, nàng cũng chân thành cười đáp lại.

" Đúng vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi."

San San nhìn nụ cười tà mị lại chân thành của thiếu niên, mặt không tự chủ được đỏ lên, nàng biết thiếu niên này còn nhỏ tuổi hơn nàng mấy tuổi đâu, nhưng không hiểu sao mỗi lần thiếu niên này chăm chú nhìn bản thân khi, nàng không có loại cảm giác bị người xâm lược ánh mắt như những nam nhân khác, cũng có lẽ Phong Nhã là vì nhỏ tuổi nên mới như vậy, nhưng vẫn làm cho nàng có một loại tim đập nhanh cảm giác, lại cảm thấy thân cận hơn.

Ngụy Bình thấy Thôi San San đỏ mặt nhìn chằm chằm Vân Phong Nhã, hắn đi lên phía trước đứng ngần Thôi San San, mặt lạnh hỏi.

"Sau ngươi lại ở đây? Ngươi có phải cố ý đi theo chúng ta nhóm đúng hai không? Ngươi đến cùng có âm mưu gì?" Thanh âm khó chịu không ngừng chất vấn của Ngụy Bình vang lên.

Đoàn người nghe Ngụy Bình nói như vậy, ánh mắt không tốt nhìn Vân Phong Nhã, không tự chủ được bắt đầu cảnh giác lên, vì khảo hạch lúc này đã vào thời kỳ quan trọng, không cảnh giác không được a.

Thôi San San nghe vậy tức giận nói.

" Ngụy Bình, ngươi nói bậy gì vậy? Ngươi thật quá đáng rồi."

" San San, muội tuổi còn nhỏ, không hiểu lòng người nham hiểm, nhìn hắn là biết hắn là nội môn tân sinh rồi, một người vừa trở thành nội môn tân sinh, làm sao có thể một người dám đi lại trong rừng rậm, nói không chừng, hôm đó hắn và Cao Đồ diễn trò trước mặt muội cũng không chừng, bọn họ đã sớm nhằm vào chúng ta đoàn đội rồi." Hắn càng nói, bảng thân càng cảm thấy mình đã phát hiện ra một cái bẫy lớn vậy.

Thôi San San cũng không ngờ Ngụy Bình lại như vậy không biết xấu hổ nói ra như vậy lời nói, nàng lạnh lùng hỏi.

" Ngươi có chứng cứ gì chứng minh Vân Phong Nhã nhằm vào chúng ta, nếu không có thì đừng vu quan người tốt." Nàng không thèm cùng Ngụy Bình nói chuyện nữa, nàng nhìn bên cạnh đại ca mình nói."Đại ca muội tin tưởng Phong Nhã không phải là người như vậy."

Thôi Dật lúc này cũng nghiêm túc nhìn Ngụy Bình nói.

" Ngụy Bình, ta biết ngươi là vì đồng đội suy nghĩ, nhưng San San nói cũng không sai, không có chứng cứ, cũng không nên vu quan người."

Thôi Dật nhìn Vân Phong Nhã như cũ nhàn nhã không chút để ý Ngụy Bình lời nói, giống như Ngụy Bình nói người không phải là hắn vậy, Thôi Dật trong lòng tấm tắc không thôi, nếu như muội muội lúc trước không khẩn định cùng hắn nói, Vân Phong Nhã là mỹ thiếu niên, không phải như trong miệng những người đó là xấu không dám nhìn, thì hắn thật sự không tin tưởng người trước mặt là Vân Phong Nhã a, hắn cũng tin muội muội lời nói, vì hắn xem ra được, thiếu niên này trên người có một cổ cường giả khí thế, mà chỉ có cường đại tâm mới có được, người như vậy sẽ làm tiểu nhân sao? hắn hữu hảo cùng Vân Phong Nhã chào hỏi.

" Xin chào, ta kêu Thôi Dật, là đại ca của San San, ta ở nội môn chưa từng thấy qua học đệ ngươi, xem ra là nội môn tân sinh rồi, học trưởng ta cũng không ngờ ngoại môn học sinh lại lợi hại như vậy nha."

" Xin chào, ta kêu Vân Phong Nhã, là ngoại môn năm nay tân sinh, không lâu phía trước may mắn trở thành nội môn tân sinh."

_______________________________