Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 94: Khảo hạch tàn khốc (14)




Mọi người lúc này đôi mắt đều mở thật lớn khó mà tin, bọn họ một tháng trước từ tu luyện bên trong ra tới, cũng có nghe qua, năm nay vừa vào ngoại môn tân nhân, cùng với nội môn Nhàn Tuấn khế ước sinh tử chiến, khế ước thú của hắn còn đem đối phương giết đâu, nhưng bọn họ cũng không để ý tới, vì ở học viện không phải không có chuyện như vậy phát sinh qua, còn nhiều nữa là, nhưng tân nhân là lần đầu tiên, mà người đó hiện tại đã đứng trước mặt bọn họ, còn là một tiểu tử miệng còn hôi sữa.

Vân Phong Nhã cùng Thôi Dật đám người chào hỏi qua đi, Vân Phong Nhã cũng thấy được, ngoại trừ Thôi Dật và Thôi San San huynh muội cùng nàng hữu hảo ra, còn những người khác trong mắt đều là đề phòng, nàng cũng không phải thích ngược người, mặt nhiệt dáng mong lạnh, nàng chào hỏi lúc sau rồi trở lại chỗ cũ ngồi xuống, bắt đầu ăn thịch nướng của mình.

Ngụy Bình trong lòng tuy là không vui đội trưởng che chở cho Vân Phong Nhã, nhưng đội trưởng đã lên tiếng, hắn cũng không tiện phản bát, những người khác thấy vậy cũng không nói gì, nếu thiếu niên này không nhận biết San San học muội, thì bọn họ chực tiếp đem thiếu niên Ngọc bài cướp đoạt đi rồi, nhiều hơn một điểm là một điểm a.

Thôi Dật thấy mọi người cũng không có ý cùng Vân Phong Nhã đi ngần, hắn cũng không nói gì, vì đây là khảo hạch, hắn nhìn mọi người trên mặt toát ra mổi mệt chi sắc, liền nói.

"Mọi người cũng đã lâu thời gian lên đường, cũng mệt rồi, chúng ta qua bên đó dùng bữa nghĩ ngơi đi." Hắn ngón tay chỉ về một chổ rộng rãi hơn cách Vân Phong Nhã khoảng trăm bước.

Đoàn người nghe được đội trưởng mình nói, cũng ngật đầu tán thành, bọn họ bắt đầu phân chia ra từng người công việc, bắt đầu nhớm lửa, sau đó từ không gian lấy ra ma thú thịt đã được sử lý sạch sẽ, bắt đầu nướng thịt lên.

Còn Vân Phong Nhã ăn no nê, liền nhảy lên cổ thụ, nàng tay vuốt nhẹ lên Tiểu Tím lá nhỏ, như đang cùng nó giau lưu, miệng lẩm bẩm hỏi." Tiểu Tím, ý của ngươi là, đám người của Giang Thành Liệt ngấp ngáp lên đường đi về hướng Đông phía trước ư?"

" Vù...vù.." Tiểu Tím như là đáp lại Vân Phong Nhã lời nói.

Vân Phong Nhã vuốt cầm suy nghĩ nói." Xem ra đám người của Giang Thành Liệt như vậy ngấp ngáp, nhất định là biết được nơi nào có bảo bối, nên mới như vậy không ngừng nghỉ lên đường." Vân Phong Nhã trong mắt lóe qua tia giảo hoạt, cười hắc hắc nói." Hắc....hắc...Có bảo bối, làm sao thiếu chúng ta được."

Vân Phong Nhã triệu hồi ra Bạch Hổ và Kim sắc đại Bàng, chúng nó nhận được chủ nhân mệnh lệnh, dùng hình tự vệ nằm ở hai nhánh cây bên cạnh, để bảo vệ cho nàng." Ta đi xem Hoàng như thế nào cái đã, Tiểu Hắc, Kim Bằng các ngươi bên ngoài canh giữ."

" Đã biết, chủ nhân." Chúng nó trong thức hải trả lời.

Vân Phong Nhã dựa người vào nhánh cây lớn phía sau, nhắm mắt lại, người ngoài nhìn vào sẽ cho là nàng đang nghĩ ngơi, nhưng thật ra nàng ý thức đã vào bên trong thức hải xem xét Phượng Hoàng tình huống, nàng thấy Hoàng linh hồn cũng đã rõ ràng hơn một chút, không giống như lần đầu gặp gỡ nó như vậy mờ ảo, cũng cảm giác được hơi thở của Hoàng càng ổn định hơn, như vậy Hoàng không bao lâu sẽ tỉnh lại đi.

Vân Phong Nhã cũng không biết qua bao lâu, cho đến lúc nghe được bên ngoài tiếng quát lớn, nàng mới từ thức hải bên trong ra đến, nàng mở đôi mắt không hề ngợn sống ra, theo thanh âm nhìn qua đi, thì thấy cách đó không xa có một đám người đang kêu ngạo trào phúng Thôi Dật đám người, Vân Phong Nhã mài đẹp nhíu lại, sau đó giản ra, nở ra nụ cười tà mị nói." Thì ra là bọn họ nha."

" Ha ha, Thôi Dật, bổn thiếu gia hôm nay muốn xem xem, các ngươi như thế nào chạy thoát? Nếu các ngươi ngoan ngoãn giao ra Ngọc bài và những thứ các ngươi ngật hái được bên trong, thì bổn thiếu gia sẽ lưu lại các ngươi, có thể tiếp tục khảo hạch, thế nào? ha ha." Thanh niên kêu ngạo nói.

" Ha hả, Nạp Lan đội trưởng nói không sai, chỉ cần các ngươi giao ra Ngọc bài và những thứ bên trong này ngật hái được, thì chúng ta sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội, các ngươi nghĩ cho kỹ mới được a." Chu Chiêu đắc ý nói.

" Nạp Lan Hằng, các ngươi cho rằng các ngươi là ai? Ngươi nên nhớ, học viện có quy định, không được đoạt người tài vật, trừ phi đối phương đồng ý trao đổi hoạt đưa tặng, nếu không sẽ bị học viện nội quy trình phạt, các ngươi không quên đi?" Thôi Dật xiết chặt nắm tay, nghiêm nghị nói.

Nạp Lan Hằng không chút sợ hãi khi Thôi Dật nói ra ý đồ của hắn, nhưng chỉ cần hắn không thừa nhận, thì ai có thể làm gì được hắn, hắn ha hả cười nói.

"Ha ha ha, Thôi Dật, bổn thiếu gia khi nào nói qua cướp các ngươi tài vật? Bổn thiếu gia chỉ là cùng các ngươi trao đổi các ngươi cơ hội có thể tiếp tục lưu lại mà thôi." Nạp Lan Hằng không biết xấu hổ nói.

" Nạp Lan Hằng, ngươi không biết xấu hổ, ta nói cho ngươi biết, cho dù bớp nát Ngọc bài, chúng ta cũng sẽ không cho các ngươi như nguyện." Thôi San San tức giận nói.

Nạp Lan Hằng âm trầm sắc mặt nói.

" Nếu đã như vậy, thì đừng trách bổn thiếu gia ta không khách khí." Dứt lời, hắn ra lệnh.

" Cho ta động thủ, không chết là được."

Cuộc chiến chạm vào là nổ ngay, đoàn người của Thôi Dật vốn yếu hơn đoàn người Nạp Lan Hằng, mà mấy ngày trước bọn họ đoàn đội có hai người vì bị thương nặng, không cách nào tiếp tục chiến đấu, nên đã bớp Ngọc bài rời đi khảo hạch, cho nên vốn yếu lại càng yếu.

Rất nhanh đoàn đội của Thôi Dật đã vào thế hạ phong, tiếp theo đoàn người một người một người mà bị đánh ngã trên mặt đất, Thôi Dật thực lực tuy vững chắc, có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng Nạp Lan Hằng là Linh Vương tứ cấp, còn hắn chỉ là nhị cấp, hơn hai cấp bậc thì làm sao có thể thắng đối phương, nói chi bọn chúng Linh Vương còn nhiều hơn đoàn đội của hắn nữa, rất nhanh trên người Thôi Dật cũng đã xuất hiện rất nhiều vết thương lớn lớn bé bé.

"Ầm... ầm.." Thanh âm nổ mạnh không ngừng vang lên trong rừng rậm.

Thôi San San chỉ là đại Linh Sư ngũ cấp, bên trong đoàn đội là thực lực thấp nhất, mà đối thủ của nàng là một thanh niên gầy gò, khuôn mặt thanh tú, nhưng đôi mắt đáng khinh của gã nhìn Thôi San San, cũng làm mất đi vẻ thanh tú đó, thực lực của gã là đại Linh Sư thất cấp, hơn Thôi San San hai cấp bậc, nhưng gã không lập tức đánh bại nàng, mà như mèo vờn chuột mà đùa giỡn nàng, còn nhiều lần muốn ăn Thôi San San đậu hũ, nhưng Thôi San San nhiều lần tránh thoát.

Khi Thôi San San liết mắt nhìn thấy đại ca mình trên người xuất hiện lớn lớn bé bé vết thương khi, đôi mắt càng trở nên đỏ, nàng rất muốn bảo đại ca bóp nát ngọc bài rời đi khảo hạch, nhưng nàng biết đại ca cố chấp tính tình, sẽ không bỏ xuống đồng bọn một người rời đi, mà những người khác chưa đến phút cuối cùng cũng sẽ không rời đi.

" Hắc hắc, thật không ngờ làng da của học muội lại như vậy trơn mịn nha." Gã hèn mọn cười hắc hắc nói.

" Ngươi vô liêm sỉ." Thôi San San đôi mắt đỏ ngầu, tức giận mắn.

" Hắc hắc, vô liêm sỉ ư? nếu học muội đã chờ không nổi, thì học trưởng ta cũng không khách sáo nữa." Dứt lời, gã lấy nhanh tốc độ, mống vuốt của gã cố ý muốn chụp vào ngực của Thôi San San.

Gã tóc độ quá nhanh, làm Thôi San San không phản ứng kiệp, nhìn nụ cười đáng khinh và mống vuốt gã chuẩn sát tiến đến trước ngực mình, Thôi San San cả kinh, mặt điều trắng bệch, nhưng chưa chờ bàn tay của gã kịp chạm vào ngực Thôi San San, đột nhiên đã bị một bàn tay thoan dày xinh đẹp dử lấy.

Cánh tay đau nhói làm gã không cách nào tiến đến phía trước thêm một bước nào, khi gã nhìn qua người đã phá vỡ chuyện tốt của hắn khi, thì trong mắt hiện lên kinh diễm, sau đó biến đổi thành dục vọng, nhưng chưa chờ gã nhìn ra đối phương đến cùng là nam hai nữ, thì nghe được thanh âm tà tứ khó phân chóng mái của thiếu niên vang lên.

" Tay ngươi rất dơ bẩn, tiểu gia ta giúp ngươi phế nó vậy."

Tiếng nói vừa dứt, tay nàng dùng lực đem đối phương tay bẻ cong qua một bên, chỉ nghe được." Rắc." Thanh âm gãy xương vang lên, chưa chờ gã hét lên thì giây tiếp theo Vân Phong Nhã một chân không chút lưu tình đạp vào ngực của gã, cũng là." Rắc." Thanh âm, và tiếng kêu thê thảm của gã bay ra xa, nặng nề ngã trên mặt đất, học ra một ngụm máu tươi, sau đó hôn mê qua đi, cú đá này của Vân Phong Nhã, làm gã cũng phải nằm trên giường bệnh mấy tháng rồi.

Thanh âm quá thảm thiết của gã vang lên trong rừng rậm, làm còn đang chiến đấu người, không thể không chú ý tới, khi mọi người nhìn thấy trên mặt đất đã bắt tĩnh nam nhân là người nào khi, Nạp Lan Hằng tức giận nhìn về đột nhiên xuất hiện thiếu niên quát lên.

" Tiểu tử, ngươi cứ nhiên đã thương người của bổn thiếu gia, tìm chết."

"Là ngươi!" Chu Chiêu cùng lúc kêu lên.

Nạp Lan Hằng nghe được Chu Chiêu nói lời nói, hắn hồ nghi lạnh lùng hỏi.

" Chu Chiêu, ngươi quen biết tên tiểu tử này?"

Chu Chiêu nghe Nạp Lan Hằng hỏi lời nói, hắn âm độc con ngươi đang đánh giá Vân Phong Nhã thu trở về, nhìn Nạp Lan Hằng đáp.

" Ta không quen biết hắn, nhưng ta nghe đệ đệ của ta nói, tên tiểu tử này nhiều lần khiêu khích hắn, không để Chu gia ta vào mắt." Hắn như nhớ ra cái gì, nở ra một nụ cười quỷ dị thăm ý nói tiếp." Còn có, tiểu tử này chính là Giang Thành Liệt nhấm chuẩn con mồi đấy, hắn kêu Vân Phong Nhã."

" Cái gì? Chu Chiêu, ngươi không đùa chứ? không phải nói tên tiểu tử này xấu xí sao? Ngươi nhìn xem tên tiểu tử này dung mạo, làm tiểu bạch kiểm hai là quan quán, không biết có bao nhiêu người xếp hàng đâu." Một thanh niên Linh Vương nghe vậy không thể tinh kêu lên.

Mọi người đều nhìn về hướng Vân Phong Nhã, trong mắt đều là không thể tin, thiếu niên mấy ngày nay, bị truyền là xấu không nỡ nhìn mấy ngày nay sao? mẹ nó lời đồn không thể tin a.

Vân Phong Nhã trên đầu xuất hiện mấy đường hắc tuyến, cái gì xấu không nỡ nhìn, còn có tại sao những người nàng gặp được, đều thích cho nàng đi làm tiểu quan quán a, bọn họ không có bệnh đi.

Vân Phong Nhã không biết là, với dung mạo của nàng, vốn là tuyệt sắc dung mạo, nhưng trên người nàng lại có một cổ anh khí bức người, lại toát ra một cổ hơi thở tà mị của yêu nghiệt, có khi là dả tính, tà mị bức người, có khi là công tử cà lơ phất phơi bộ dáng, có thể nói, là loại người nam nử thông ăn hình tượng, cộng thêm thế giới lấy tu luyện làm nhất, thả tâm, thả tính, không ràng buộc tâm, không ràng buộc tình, mới có thể đi xa hơn, nam thích nam, nữ thích nữ, là một chuyện bình thường không kiên kị trong thế giới này.

" Vân học đệ, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi nhanh rời đi." Thôi Dật nói.

________________________________