[Harry Potter] Chuyện Bí Mật Của Lâu Đài

Chương 5: Yêu Cầu Của Một Người Mẹ



EDIT: YUKI

BETA: AVO

- o0o-

Có lẽ đây là một câu chuyện hài rất buồn cười, nhưng Harry cũng không thể hiểu được kiểu hài hước của Slytherin. Cậu trừng mắt nhìn Snape, hận không thể vạch trần tất cả lời nói dối của hắn... nhưng mà chuyện này rất khó. Cậu tự nhủ Snape là một chuyên gia giỏi về ngụy trang và nói dối. Nhìn đi, cụ Dumbledore đã bị hắn lừa mà không nhận ra, còn nói cái gì mà "Salazar Slytherin", nói cái gì vậy!? Nếu cậu bé đứng bên cạnh vị phu nhân kia là Salazar Slytherin, vậy thì chắc chắn đầu óc của cậu đã bỏ đi chơi và nhảy một điệu với con dơi già bóng nhẩy Snape!

Nhưng cụ Dumbledore không cho Harry bất kỳ cơ hội nào. Ông mỉm cười nhìn cậu, nói với giọng đầy tiếc nuối: "Harry thân ái, con của ta, xin lỗi ta muốn nói với con là, vị phu nhân này thật sự là Watts Rey Slytherin, là mẹ của Salazar Slytherin, bà ấy là một 'người ngủ say' thuộc gia tộc Slytherin."

"Cái...... Giáo sư, ngài nói cái gì?" Harry hỏi một cách khó khăn.

"Lẽ ra ta phải cho con một lời giải thích hoàn hảo hơn, Harry à." Cụ Dumbledore cầm lấy một cái hộp, đó là một hộp được khắc những bông hoa xinh đẹp màu vàng: "Harry, chiếc hộp này thuộc về con." Cụ đem cái hộp giao cho Harry, chớp mắt nhìn cậu và tiếp tục nói: "Thật ra là thế này. Tối nay ta dự định để Severus giúp ta bảo quản cái hộp này. Con cũng biết ta đã lớn tuổi rồi, có lẽ ta không đợi đến lúc tự mình giao cho con được, cho nên ta đã nhờ Severus, nhưng con đột nhiên xuất hiện......" Ông bảo Harry mở cái hộp ra, bên trong là một quyển sách -《 Những câu chuyện của người hát rong Beedle》.

"Ta rất thích cuốn truyện này." Ông hiệu trưởng già hớn hở nói tiếp: "Harry, chúng ta vô tình bị bà Slytherin đây đưa tới đây bằng một phép thuật hồi tưởng. Thật ra bà Slytherin chỉ muốn triệu tập người nhà của chồng mình. Đương nhiên, ta và con nữa, cũng được xem như là người thân của chồng bà ấy...... đây là một câu chuyện xưa rất dài, chờ sau khi con xem xong quyển sách này, ta sẽ giải thích cho con biết."

"Cái đó......" Harry nhìn thoáng qua Snape.

"A, Severus, thầy ấy cũng bị mang đến đây là vì...... thầy ấy là Chủ nhiệm nhà Slytherin, đúng không?" Dumbledore chớp mắt, để Harry nhìn thấy sự vui vẻ của ông.

Mọi chuyện giải thích đến đây hẳn là người nghe cũng hiểu được tương đối rồi rồi, nhưng Harry vẫn chưa nhận được đáp án như ý muốn của cậu, không có cơ hội để cậu nói chuyện về Snape cho cụ Dumbledore.

"Chuyện là như thế này." Watts Rey Slytherin tiếp lời của Dumbledore: "Harry Potter, đúng không? Ta có thể gọi con là Harry được không?"

"Vâng...... vâng, thưa bà." Harry khó nhọc nói. Với cậu mà nói, người phụ nữ này là người nhà Slytherin, và là mẹ của Salazar Slytherin...... khoan đã! Cậu mở to hai mắt nhìn cậu bé đang đứng ở bên kia...... nếu, nếu đúng như vậy...... thì cậu bé này chính là....... Salazar Slytherin?!

"Vậy thì, Harry, ta thật sự không biết làm thế nào để giải thích vấn đề này...... chuyện là như thế này, cha của Salazar đến từ Pellifer, hắn là người sở hữu vật này......" Bà chỉ chiếc nhẫn màu đen mà cậu bé đang đeo ở trên tay: "Nhờ, bộ áo choàng tàng hình của con và cây đũa phép cũ của Albus, cho nên ta có thể đem mọi người đến thế giới này...... đều là do vật này"Bà lại chỉ vào chiếc nhẫn: "Bây giờ, ta thật sự rất cần sự giúp đỡ của mọi người, đặc biệt là con, Harry."

"Con...... giúp đỡ?" Harry nhìn cụ Dumbledore, thấy rằng ông đang mỉm cười cổ vũ cậu, cái khiến cho cậu cảm thấy rất yên tâm...... sau đó lại nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Snape, được rồi, không nên để hắn phá tâm trạng đang tốt của cậu.

"Đúng vậy, giúp đỡ." Bà Slytherin kéo cậu bé nhỏ lại: "Salazar, bây giờ đứa nhỏ này vẫn còn chưa biết nói chuyện...... bằng Tiếng Anh." Bà bất đắc dĩ lắc đầu: "Từ nhỏ đứa nhỏ này cũng chỉ biết nói chuyện bằng xà ngữ, hiện tại vẫn như vậy, đứa nhỏ vẫn luôn...... không thể nói chuyện bằng ngôn ngữ của con người."

"Nhưng lúc nãy cậu bé vừa mới nói chuyện với con......" Bỗng nhiên nhận ra được cái gì đó, Harry ngậm miệng lại..... cậu quên mất, bản thân cậu cũng không phân biệt được xà ngữ và tiếng Anh.

"Đúng vậy, con có thể nói xà ngữ, ta rất vui vì điều này, Harry." Bà mỉm cười, không chú ý đến đôi mắt của Snape trở nên trống rỗng trong chốc lát: "Là như thế này." Giọng điệu của bà vẫn rất dịu dàng, không hề giống như những Slytherin trong trí nhớ của Harry: "Thật ra Slytherin không phải là một dòng họ, mà là một chủng tộc - rồng Slyfimir. Khi chúng ta tu luyện đến một trình độ nhất định, chúng ta sẽ được đưa đến thế giới của Merlin..... không, Harry, không phải là cái chết, mà là chúng ta chân chính thuộc về cây sồi của Merlin...... ta cần phải đi, nhưng Salazar vẫn không thể hòa nhập vào thế giới của con người...... nhưng dù sao thì thằng bé cũng là con người." Bà buồn bã vuốt ve mái tóc của cậu bé, sợi tóc màu đen mang theo hơi thở ôn nhu nhàn nhạt: "Harry, con có thể giúp ta chăm sóc thằng bé không? Con, và...... vị giáo sư Snape này?"

"Con......"

"Harry, không cần cự tuyệt tâm nguyện của một người mẹ - tâm nguyện lớn nhất và cũng là cuối cùng." Ngồi ở bên cạnh, Dumbledore nói một cách buồn bã.

"Nhưng...... nhưng con......" Harry nhìn Snape theo bản năng.

Vẻ mặt của Snape thờ ơ, hoặc là nói hờ hững....... hắn không có một chút biểu cảm nào.

"Đúng là như vậy." Bà Slytherin nhìn con trai của mình, rồi lại quay sang nhìn Snape: "Ta nghe nói trong tương lai, nơi đây là một trường học, Salazar của ta sẽ thành lập một nhà tên là Slytherin...... giáo sư Snape, ngài là Chủ nhiệm, đúng không?"

"Đúng vậy, thưa bà." Snape trả lời một cách khéo léo.

"Vậy thì ngài sẽ không từ chối thỉnh cầu của ta, đúng không?" Bà quay đầu nhìn về phía Harry, "Nếu không có Slytherin, không có lâu đài này...... Hogwarts, vậy thì, ta nghĩ...... tương lai sẽ phát sinh vô vàn biến hóa...... không có trường học, không có tri thức...... thậm chí, không có Phù thủy."

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.

Harry vốn dĩ định từ chối...... làm sao cậu có thể cùng với Snape, cùng nhau chăm sóc một...... Slytherin chân chính?!

"Từ nhỏ Salazar chưa bao giờ đi ra khỏi lâu đài này," Bà Slytherin thở dài, lo lắng nhìn đứa con của mình: "Thằng bé không nói ngôn ngữ của con người, nhưng thằng bé lớn lên lại có bộ dáng của con người...... cho dù, thằng bé được sinh ra từ trong quả trứng của rồng Slyfimir...... nhưng...... nếu thằng bé không thể đi ra khỏi nơi này thì thằng bé sẽ không tu luyện được, đồng thời, thằng bé cũng không thể phá vỡ trói buộc trên cơ thể của mình, không thể đoàn tụ với chúng ta...... chuyện này thật sự rất khủng khiếp......"

Slytherin chưa bao giờ bước ra khỏi lâu đài...... một cậu bé không có chủng tộc ở bên cạnh...... dù là người hay là rồng...... nghĩ đến đây Harry liền cảm thấy đau đầu, dường như cậu nhìn thấy bản thân mình, bản thân cậu trước khi mười một tuổi...... không được chấp nhận, cả ngày ngoài làm việc nhà thì luôn bị khi dễ đủ kiểu...... đúng vậy, giống nhau, nhưng Salazar Slytherin may mắn hơn với cậu, bởi vì cậu bé có một người mẹ yêu thương mình.

Nhưng...... Người mẹ này sắp phải rời khỏi cậu.

Nếu như vậy, Salazar chỉ có thể sống một mình, và sau đó tự chăm sóc bản thân...... chỉ cần bước ra khỏi lâu đài sẽ bị đối xử như kẻ quái dị...... Harry suy nghĩ rất nhiều

Chuyện đáng sợ là, cậu thậm chí nhớ tới lời nói mà cậu bé đã từng nhắc đến...... chuyện Muggle giết chết Phù thủy, ngay cả khi giáo sư Binns nói chuyện không có khả năng, nhưng lý trí lại mách bảo cậu, những điều mà Salazar Slytherin nói hoàn toàn chính xác...... thật sự thật sự rất đáng sợ!

Một người có khả năng sẽ vĩnh viễn ở mãi trong lâu đài!

Không thể nói ngôn ngữ của con người...... còn là một Phù thủy...... thậm chí chưa tới mười một tuổi!

"Con đồng ý!" Harry không có một hối hận nào khi nói ra câu này.

HẾT CHƯƠNG 5