[Harry Potter] Chuyện Bí Mật Của Lâu Đài

Chương 6: Ngôn Ngữ Khó Hiểu



EDITOR: YUKI

BETA: AVO

- o0o-

Nhưng mà, khi Harry nghĩ đến việc nhận nuôi Salazar Slytherin cùng với Snape, cậu lại cảm thấy rất hối hận...... cậu hoàn toàn không thể hợp tác với Snape, chuyện này quả thật là một nhiệm vụ bất khả thi.

"Tại sao không để tôi làm một mình?" Cậu mở to hai mắt nhìn xung quanh.

"Ồ, Harry, bản thân con cũng là một đứa trẻ vị thành niên." Cụ Dumbledore cúi đầu nhìn Harry, cậu lớn hơn Salazar năm tuổi...... nhưng cuối cùng lại bị bảo chỉ lớn hơn thằng bé một chút? Được rồi, có lẽ là nhiều chút.

"Nhưng...... tại sao lại là Snape? Giáo sư, ngài cũng có thể mà!" Harry tỏ vẻ không vui, tâm trạng của cậu lúc nào cũng được viết rõ lên trên mặt, cho nên sự tức giận của câu hiện lên rất rõ ràng.

"Là như thế này, Harry, đây là phương án mà chúng ta đã thảo luận trước khi con tỉnh lại." Dumbledore dùng nụ cười hiền từ của mình để xoa dịu sự tức giận của Harry: "Tuổi của ta lớn rồi, rất nhiều chuyện, ta đã không còn đủ sức để làm, ngoài ra...... Giáo sư Snape rất thích hợp làm người giám hộ và người dẫn đường của nhóc Salazar, hơn nữa con cũng nên tìm hiểu giáo sư Snape. Harry, thầy ấy là một người đáng tin cậy và trung thành......"

"Đủ rồi, Albus." Snape chen ngang cụ Dumbledore: "Ta ở đây không phải để nghe ông mê hoặc người khác. Có lẽ ông nên kiểm tra lại đôi mắt của ông. Nó có lẽ giống như hàm răng của ông, cần phải dùng vô số độc dược mới thể sửa chữa và hoạt động như cũ." Đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn thoáng qua Harry, cười lạnh "Chúa cứu thế cũng giống như vậy, có lẽ trong đầu của hắn thậm chí một cây cỏ cũng không có?"

"Được rồi được rồi, Severus, thầy vẫn luôn nghĩ thế này nói thế kia......" Dumbledore oán giận nói, ông đi tới trước mặt của Harry, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối xù của cậu: "Harry, ta tin tưởng Severus, thầy ấy luôn làm việc cho ta, ta biết rõ ràng thầy ấy hơn so với bất kỳ ai khác, cho nên......con trai của ta, đừng nhìn ta bằng vẻ mặt này, con có biết tất cả những gì con nghĩ đều được viết rõ ở trên mặt con không."

Điều này thật sự rất tồi tệ!

Harry chỉ muốn che mặt lại và hét lên.

Nếu tất cả những gì cậu suy nghĩ đều viết lên trên mặt...... như vậy thì Dumbledore nhất định biết mấy ngày nay cậu vẫn đang làm cái gì, mà Snape thì...... không cần phải nói nữa!

Cậu còn nghĩ rằng bản thân mình đã làm rất tốt!

Cậu thật sự muốn chôn bản thân mình vào một cái hố đất nào đó, nhưng cậu lại không muốn thể hiện điều này ở trước mặt Snape, cái này sẽ khiến cậu cảm thấy...... bản thân cậu đang bị cười nhạo. Trên thực tế Snape vẫn luôn cười nhạo cậu......cậu biết rất rõ điều đó.

Cụ Dumbledore vỗ vỗ đầu của Harry và kêu cậu đi xin lỗi Snape.

"Nhưng...... nhưng mà......" Harry rối rắm, cậu không hề muốn đi xin lỗi Snape......cậu không cho rằng bản thân cậu có lý do gì phải đi xin lỗi. Snape nhất định là thuộc hạ của Voldemort, đây chính là do Voldemort tự mình nói!

"Được rồi, Albus, tôi nghĩ tôi không cần......" Snape đánh giá Harry một lượt từ trên xuống dưới, "Một tên Potter kiêu ngạo, tự đại, liều lĩnh và thiếu suy nghĩ, xin lỗi tôi, ông biết đấy, một tên Potter luôn muốn hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, có đúng không?"

"Không phải!" Harry lớn tiếng đáp trả.

"Gì?" Snape hơi nhướng lông mày lên, nói một âm tiết đơn giản với giọng điệu không hề tin tưởng.

"Tôi xin lỗi, giáo sư Snape!" Nghẹn một lúc thật lâu, Harry rốt cuộc cũng hét lên, sau đó tủi thân đến mức hốc mắt đỏ bừng. Cậu thật sự rất oan ức...... rõ ràng Snape là thuộc hạ của Voldemort, rõ ràng...... là cậu đúng, nhưng tại sao...... tại sao cậu không thể khiến Dumbledore tin tưởng chuyện này?

Harry hít thở mạnh, giờ phút này cậu chỉ có thể dùng cách này để giải tỏa lửa giận trong lòng....... tất cả, tất cả đều là Snape sai, đều là do hắn ngụy trang quá hoàn hảo! Đúng vậy...... là ngụy trang quá hoàn hảo.

Snape nhếch khóe miệng lên một cách ác ý nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt của hắn lại thể hiện vẻ chán ghét Potter, hoặc là nói...... khinh thường.

"Này, hai người không thể như vậy được." Bà Slytherin lắc đầu, bà bế Salazar đang đứng ở bên cạnh mình lên và thở dài: "Ba năm trước cha của Saar...... đã chết trong một vụ mưu sát, người của giáo hội đặc biệt coi trọng chiếc nhẫn này, bọn họ mong chờ có thể lấy được bộ vật phẩm phép thuật này để che mắt người khác, mà cha của Saar vì anh trai của hắn...... bị giết chết." Bà kể lại câu chuyện hết sức bình tĩnh, tựa như không có bất kỳ tình cảm nào vậy, "Mà Saar...... kể từ khi đó đã không bước ra khỏi lâu đài Slyfimir......" Bà đặt tay lên trên đầu của Salazar và xoa nhẹ: "Thằng bé cần người dạy dỗ, nhưng ta lại bắt buộc phải quay trở lại Rừng Cây Sồi."

"Nhưng thưa bà...... tôi...... một mình tôi có thể chăm sóc thằng bé." Harry nhìn về phía Salazar. Đây vẫn còn là một đứa trẻ, không còn là một pho tượng giống con khỉ mà cậu nhìn thấy hồi năm thứ hai, cũng không phải là tên quái vật nuôi dưỡng con xà quái kia. Đây chỉ một đứa trẻ vô cùng bình thường và không thể nói tiếng Anh, ngoài ra chẳng còn gì khác biệt.

"Không, Harry, một mình con không đủ." Bà nhìn về phía cậu, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, "Severus sẽ chăm sóc Saar cùng với con, con biết đấy." Bà đẩy Salazar bé nhỏ đến bên cạnh Harry: "Cho dù là bảo vệ, hay là học tập, Severus đều có thể trở thành người dẫn đường của Saar." Suy nghĩ một lúc, bà cảm thấy dường như bà không thể tiếp tục nói với Harry những thứ như "Người dẫn đường". "Còn con, Harry, chỉ có con mới có thể hiểu được với Saar, cho nên, chỉ có con mới có thể chăm sóc thằng bé. Con sẽ đồng ý với ta, đúng không?"

Trong chốc lát Harry không nói gì.

Tất nhiên là cậu biết bà Slytherin nói đúng. Nếu lúc này Hermione có ở đây, cậu có thể đáp trả lại bà, nhưng đáng tiếc là Hermione không ở đây, mà ngoại trừ Snape thì chỉ còn lại Dumbledore mới có thể dạy dỗ một đứa trẻ...... nhưng Dumbledore nói, ông đã lớn tuổi rồi, có rất nhiều chuyện ông làm không được.

Harry ôm lấy Salazar theo bản năng. Đây là người sáng lập Slytherin trong tương lai, hiện tại thì cũng chỉ là một cậu bé năm sáu tuổi, thậm chí thằng bé còn không nói được tiếng Anh......

"Em muốn đi ra ngoài xem." Salazar ngẩng đầu, một đôi mắt tràn ngập tò mò: "Chỉ có anh, ngoại trừ mẹ, mới hiểu em nói gì."

"Vậy thì, em có muốn tất cả mọi người đều hiểu em muốn nói gì không?" Vẻ mặt của Harry hơi kỳ lạ, cậu đương nhiên biết rõ cảm giác bị mọi người cô lập....... cậu đã từng trải qua chuyện này: "Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ việc học viết chữ?"

"Nhưng em đã học rất nhiều lần...... Hơn nữa ngôn ngữ mà mọi người nói khác với ngôn ngữ mà trước kia mẹ em nói......"Salazar nhìn về phía mẹ của mình với vẻ mặt hoang mang.

"Saar, bọn họ đến từ một nơi khác, ngôn ngữ của bọn họ khác ngôn ngữ của chúng ta, nhưng vềcơ bản thì vẫn giống nhau." Bà Slytherin mỉm cười rồi nhìn Harry, giống như bà đang nói với cậu rằng việc bà quyết định để Snape và cậu cùng nhau chăm sóc Salazar là một quyết định vô cùng đúng đắn: "Harry, trước tiên con có thể cùng với Severus học một chút tiếng Anh cổ."

Đúng vậy!

Ngay lập tức Harry hiểu ra một sự thật...... đây là hơn một ngàn năm trước! Trong hơn một ngàn năm, tiếng Anh thông dụng đã sớm thay đổi,

Chưa kể...... cậu thật sự ngốc nghếch vậy sao?!

"Đồ Gryffindor tự đại." Snape cười lạnh.

"Giáo sư Snape, cái này không có liên quan gì đến tự đại hay Gryffindor!" Harry tức giận.

"Harry, nói tiếng Anh." Dumbledore vừa nhắc nhở: "Bà Slytherin, ta nghĩ, trước tiên bà có thể dạy thằng bé phân biệt rõ tiếng Anh và...... Xà ngữ?"

HẾT CHƯƠNG 6