[Harry Potter Đồng Nhân] Vinh Quang Vĩnh Hằng

Chương 57: Va Lung Tung Và Phiền Toái



EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: BĂNG

- o0o-

Sau kỳ nghỉ Giáng sinh, Lucius và Hogair cùng nhau trở lại trường. Trong những ngày nghỉ lễ này Lucius vẫn chưa nghĩ ra sẽ tặng cho Severus cái gì, y tính là sẽ về trường rồi lại suy nghĩ tiếp.

"Chú Ayer, người sẽ tặng Severus cái gì?" Giờ nghỉ trưa hôm nay, Lucius ghé vào bàn làm việc của Hogair hỏi.

"Công thức độc dược, còn con?" Hogair đặt bút lông trong tay xuống, sau khi trở lại trường học hắn lại phải phê chữa bài tập cho học sinh làm trong kỳ nghỉ.

"Lại là độc dược a!" Lucius thở dài.

"Đưa mấy thứ khác, Severus không thích."

"Cũng đúng." Lucius gật đầu, mai là sinh nhật Severus rồi, chờ y trở lại ký túc xá liền mang quà sinh nhật mình chuẩn bị cho cậu gửi đi. "Chú Ayer, hiệu trưởng vẫn chưa tìm được giáo sư Độc dược thích hợp sao ạ?" Nhìn mớ luận văn dày trên bàn của Hogair, Lucius quan tâm hỏi.

"Không có tin tức gì." Hogair lắc đầu, hiện tại hắn hiện tại đã quen với cường độ bận rộn như thế này rồi, nhưng nếu có thể có người giúp đỡ hắn chia sẻ công việc này, hắn sẽ rất vui lòng, dù sao hắn còn rất nhiều chuyện cần xử lý ngoài Hogwarts "Đừng lo lắng, hiện tại ta cũng không quá bận đâu!" Hắn cười trấn an Lucius.

"Hừ, người không sợ mệt thì con không lo chuyện bao đồng nữa!" Lucius hừ nói, y không muốn chú Ayer bận như thế này chút nào, nếu hắn quá bận, thì hắn với y sẽ không có thời gian bên cạnh nhau, chú Ayer còn hứa sẽ dạy hắn thuật Luyện kim với lại Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đó!

"Được rồi được rồi, ta biết ý của con mà. Ta sẽ thúc giục hiệu trưởng nhanh chóng tìm người thích hợp dạy độc dược." Thấy Lucius giận dỗi, Hogair rất vui, đứa nhỏ này quan tâm hắn, bất quá hiện tại hắn thật sự không có thời gian bồi y.

Sau khi đi học bình thường, thời gian quả thật là nhanh như chó chạy ngoài đồng, rất nhanh liền đến Valentine rồi.

Sáng sớm hôm nay, những anh chàng hay cô nàng cú đều rất bận rộn, bay đến bay lui, đưa thư tình hay quà gì đó cho mấy pháp sư nhỏ trong Hogwarts.

Thân là giáo sư trẻ nhất Hogwarts, hắn vẫn luôn rất được yêu thích, một phần vì danh tiếng lừng lẫy của hắn ở thế giới phép thuật, một phần là vì hắn rất có mị lực, cho nên, ngay khi vừa bắt đầu bữa sáng, cú cứ bay lại chỗ hắn không ngừng, làm hắn ngay cả ăn cũng không yên. Mấy món quà được cú gửi cho hắn toàn là chocolate, không thì chính là thư, phần lớn đều là thư nặc danh, dù sao thì bị giáo sư phát hiện mình gửi thư tình cho thầy ấy thì cũng rất xấu hổ. Dù sao mấy cái lá thư mà bọn họ gửi cho Hogair toàn là thư bày tỏ thôi, ngoại trừ nói là mình thích hắn ra thì chẳng có ý gì khác. Các nàng không suy xét liệu Hogair có chấp nhận lời tỏ tình không, họ chỉ nghĩ, viết thư nặc danh thì khi bị từ chối cũng đỡ mất mặt.

"Ha ha, Ayer thật là được yêu thích nha!" Dumbledore vuốt vuốt râu, một bên ăn điểm tâm nói.

"Mấy đứa nhỏ này, thật sự nghĩ là viết thư nặc danh là tôi sẽ không nhận ra nét chữ hay gì chứ?" Hogair bất đắc dĩ nói.

"Dũng cảm bày tỏ tình yêu của mình, thật không hổ là tuổi trẻ mà!" Dumbledore cười cảm thán "Cho nên, Ayer, cậu không cần trách móc mấy đứa nhỏ nặng quá, khi còn trẻ làm những điều mình thích, tránh cho sau này sẽ tiếc nuối."

Hogair không nói tiếp, hắn đem tất cả thư đặt sang một bên gọn gàng, mấy món quà hắn cũng chồng lên nhau, định chút nữa cũng mang đi.

Đột nhiên, một lá thư màu hồng phấn bay đến trước mặt hắn, bắt đầu đọc thơ: "Xin chàng hãy lắng nghe những lời bày tỏ từ trái tim em, trái tim của em, ôi nó đang đập loạn nhịp vì chàng................."

Thư màu hồng phấn này cũng là một loại thư sấm, dùng phép thuật mà đem thông điệp của mình gửi cho người khác, tuy nhiên cách mục đích sử dụng lại không giống nhau, thư màu hồng phấn này chủ yếu là dùng để tỏ tình, trong khi lá thư màu đỏ sậm là dùng để gửi sự phẫn nộ của mình cho người khác.

Hogair quét mắt qua tất cả chỗ ngồi của các nữ sinh, rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm hắn, Hogair cười cười, đứng lên nói: "Đối với những món quà của mọi người, thầy chỉ có thể cảm ơn! Còn mấy cái khác, thì xin lỗi!" Câu nói này của hắn có thể được gọi là thư hồi âm cho tất cả mớ bòng bong trên bàn hắn bây giờ.

Lucius ngồi ở bàn Slytherin chứng kiến tất cả, y biết chú Ayer lúc nào cũng rất được yêu thích, nhưng mà khi nhìn thấy rất nhiều người tặng quà cho chú Ayer xong y lại cảm thấy rất khó chịu, y mới là người thân thiết nhất với chú Ayer, người khác dựa vào cái gì mà dám làm như vậy chứ! Trong lòng phẫn nộ nghĩ, tay y lại không kìm chế mà bẻ cong cái nĩa trên tay mình.

"Lucius, nĩa của cậu cong rồi!" Ryan cả kinh kêu lên. Lucius đã không vui từ khi cú mèo không ngừng bay vào, mà bây giờ y lại còn bẻ cong cả cái nĩa! Rốt cuộc tại sao Lucius lại tức giận đến thế, y không phải cũng nhận được rất nhiều quà Valentine sao? Malfoy lúc nào cũng thừa thãi mỹ nhân, mỗi một thế hệ Malfoy đều rất được mỹ nhân của Slytherin, à không, mỹ nhân toàn Hogwarts yêu thích, cho nên, theo lý mà nói quà Valentine của Lucius cũng rất nhiều, vậy tại sao Lucius lại tức giận đến thế?

Lucius nhìn xuống cái nĩa trên tay mình, ném sang một bên, ý thức được xém chút nữa là mình đã bạo động phép thuật, bất quá ma lực của y vẫn mất khống chế trào ra ngoài một ít, cho nên mới dễ dàng làm cong nĩa được.

"Cậu làm sao vậy?" Ryan hỏi.

"Không có gì, chỉ là có chút bực mình, tớ no rồi, đi trước đây!" Lucius trả lời, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

"Cậu vẫn chưa mang quà của mình theo kìa!" Ryan nhắc nhở.

"Không cần" Lucius không quay đầu lại nói.

Ryan bị bỏ lại bất đắc dĩ nhìn mớ quà tặng trên bàn, cậu lôi ra một cái túi, sau đó gom hết tất cả vào.

Cho dù là Valentine thì Hogwarts cũng vẫn học bình thường, Hogair hôm nay có một tiết Độc dược của năm bảy, hắn vẫn như thường ngày lên lớp và giảng bài, chỉ là vừa định rời phòng học, hắn lại bị một nữ sinh chặn lại.

"Có chuyện gì sao, trò Phillips?" Nữ sinh này là của Gryffindor, Hogair hỏi: "Hôm nay trò có chỗ nào không hiểu sao?"

"Không thưa giáo sư, không phải, chỉ là con muốn nói với thầy con thật sự rất thích thầy, con có thể làm bạn gái của thầy không?" Nữ sinh đó lắp bắp mà nói ra tâm tình của mình, mặt đỏ bừng.

Hogair kinh ngạc nhìn nữ sinh trước mặt, hắn cho rằng mình đã nói qua vấn đề này rồi mà! Hắn xua tay đuổi mấy học sinh đang vây xung quanh đi, cho nữ sinh đó bớt xấu hổ. Sau đó, hắn không chút do dự mà thẳng thừng từ chối: "Không, thầy là giáo sư của trò, giống như ba của trò vậy, là trưởng bối của trò, được trò thích là vinh hạnh của thầy, những thứ khác thì thầy xin lỗi, không thể."

Phillips vô cùng sốc khi bị Hogair từ chối, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định của mình nói: "Năm nay là con tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp thì con sẽ không còn là học trò của thầy nữa, cho nên, thầy có thể cho con một cơ hội được không?"

"Xin lỗi, cho dù có tốt nghiệp đi chăng nữa thì cũng là học trò thầy đã từng dạy." Hogair lắc đầu "Thầy tuy là chưa có kết hôn, nhưng mà thầy đã có bạn lữ, là linh hồn bạn lữ, nhưng đó là quyết định của thầy!"

Phillips đến từ một gia tộc nhỏ, cô tất nhiên biết thế nào là linh hồn bạn lữ, chỉ là, cô vẫn cảm thấy rất thất vọng.

"Bạn lữ của thầy là ai vậy? Có thể nói cho con biết không?" Phillips có thất tình cũng muốn biết tại sao mình thất tình!

"Xin lỗi, đây là việc cá nhân của thầy. Còn nữa, chúc trò có thể tìm được bạn lữ của mình trong tương lai!" Hogair vẫn từ chối, hắn nói cho nữ sinh này biết hắn đã có linh hồn bạn lữ cũng chỉ để cô mất hy vọng, hiện tại Lucius vẫn chưa biết chuyện này, hắn không thể nói tên của Lucius ra được.

"Con biết, nhưng con vẫn còn thích thầy!" Phillips quật cường nói, sau đó chạy đi.

Hogair lắc đầu, vừa định về văn phòng liền thấy Lucius đứng sau lưng mình, đã thế còn nhìn chằm chằm hướng nữ sinh vừa nãy tỏ tình với hắn xong chạy đi.

"Sao thế, Lucius?" Nhận thấy được Lucius đang rất tức giận, Hogair dò hỏi.

"Nữ sinh kia vừa mới tỏ tình với người?" Lucius cố ý hỏi, y vừa mới kết thúc tiết học, khi đi ngang qua phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, vô tình nhìn thấy chú Ayer đang nói chuyện với một nữ sinh nào đó. Lucius theo bản năng mà tránh sang một bên, nghe hai ngươi nói chuyện. Sau đó, y nghe được nữ sinh đó tỏ tình với chú Ayer, cũng nghe được người từ chối, vốn dĩ y cho rằng mọi thứ sẽ sớm kết thúc, nhưng sau đó lại nghe được một việc y chưa nghe bao giờ: Chú Ayer có linh hồn bạn đời? Người nọ là ai? Tại sao y không biết? Y thường xuyên ở bên cạnh chú Ayer, chưa bao giờ nhìn thấy chú Ayer có hành vi thân mật với ai mà.

"Ừm, ta đã từ chối rồi." Hogair nói.

"Vậy linh hồn bạn lữ của người là chuyện gì nữa vậy? Con chưa bao giờ gặp bạn lữ của người mà?" Lucius nắm áo Hogair ngửa đầu tức giận hỏi.

"Cái này chỉ là cái cớ để ta từ chối thôi!" Hogair nói, hắn hiện tại vẫn chưa có tính toán nói cho Lucius biết chuyện linh hồn bạn lữ, có lẽ chờ sau khi Lucius lớn hơn chút nữa, hoặc là chờ sau khi Lucius thức tỉnh huyết. Mà hiện tại, Lucius cái gì cũng không hiểu, nếu bây giờ hắn nói cho y biết, thì chẳng khác nào tăng thêm gánh nặng cho y, một người mình vốn coi là trưởng bối đùng một cái trở thành linh hồn bạn lữ, chuyện đó Lucius thật sự có thể tiếp thu sao?

"Gạt người!" Lucius khẳng định, mắt chú Ayer nói cho y biết, người đang nói dối.

"Được rồi, Lucius, chuyện này sau này ta sẽ nói với con sau, con nên về lớp đi, con đã trễ vài phút rồi đó." Hogair nói, đem thời gian hiển thị cho Lucius xem.

Lucius buông tay đang nắm áo Hogair, đứng yên nói: "Người nhất định phải nói cho con, nếu không con sẽ đi hỏi ba!"

"Ừm, ta sẽ nói cho con!" Hogair hứa, nhưng hắn không hề đề cập đến thời gian.

Lucius sau khi nhận được câu trả lời liền chạy nhanh đến phòng học môn tiếp theo, Hogair cũng đi về văn phòng của mình, hai tiết tiếp theo của hắn là vào buổi chiều, buổi sáng không có. Valentine đối với mấy lão già như hắn thật đúng là phiền toái!

HẾT CHƯƠNG 57