[Harry Potter Đồng Nhân] Vinh Quang Vĩnh Hằng

Chương 58: Bệnh Rồi



EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: BĂNG

- o0o-

Hoa tươi nở rộ bao phủ khắp sơn cốc sâu thẳm, có trắng, cũng có hồng nhạt. Hoa tươi phấp phới, làm cho sơn cốc trống trải thêm chút hơi người. Bầu trời trong xanh làm cho sơn cốc cứ như không có điểm cuối, Lucius đi dưới một bầu trời tuyệt đẹp như vậy đó, cuối cùng y không đi nữa mà dừng lại, nằm ngửa trên cỏ, nhàn nhã mà thưởng thức cảnh đẹp.

Đột nhiên, một cảm giác lạnh băng làm y mở bừng mắt, nhìn con rắn to mới bò đến sau lưng y, y nghĩ là mình sẽ sợ hãi, nhưng không, ngược lại, y lại đi xung quanh nó. Nó kề sát y, vặn vẹo, áo sơ mi của y cũng bị nó cọ đến rách, làm cho lồng ngực trắng nõn của y bị bại lộ trong không khí.

"A" Lucius nhịn không được kêu một tiếng, vảy của nó cọ qua nơi mềm mại nhất trên ngực của y. Tiếng kêu này của y giống như tiếp cho nó thêm nước tăng lực vậy, tiếp tục cọ xát thân thể y, thẳng cho đến khi trên người y không còn gì che chắn nữa, vảy trên người nó lạnh băng, nhưng từng nơi nó chạm vào rên người y cứ như bị lửa thiêu. Lucius nhịn không được, vắt hai chân của mình lên người nó cọ xát, cọ vào lớp vảy lạnh băng của nó, cố gắng giảm bớt sức nóng trên người, bất quá cứ như y uống rượu giải khát vậy, càng cọ càng nóng.

"Sssssss....." Lucius nghe được nó đang nói chuyện với mình, chỉ là bây giờ y đang đắm chìm trong dục vọng của mình, không hiểu nó nói gì. Y vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, cánh tay trơn bóng ôm lấy thân mình của nó. Y cảm thấy bên dưới có chút không thoải mái, vì thế liền kẹp hai chân lại, tiếp tục cọ, vừa cọ vừa ôm nó lăn trên mặt cỏ................... Thẳng đến khi một trận bạch quang chiếu tới, cơ thể y run rẩy, khát vọng nóng bỏng biến mất, chỉ còn lại cảm giác sảng khoái sau khi phát tiết............

"A, Ayer......." Lucius nhìn cái đầu rắn đang cuộn tròn trên người mình, đôi mắt màu đỏ của nó làm y nhớ đến đôi mắt đen như mực của ai đó, lẩm bẩm nói.

Ayer?! Lucius đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ, y mơ thấy chú Ayer? Y vừa mới mơ cái quái gì thế? Lucius nắm tóc nhớ lại những gì mình mơ thấy, một lúc sau, Lucius mới nhớ đến cuối cùng là mình nằm mơ thấy cái gì, sau đó phát hiện quần của mình hình như hơi ướt. Y mộng xuân! Lucius rất ngạc nhiên phát hiện rằng mình cuối cùng cũng đã lớn, nhưng y lại không nghĩ đến đối tượng trong mơ lại là người đó, người thân với y nhất ngoại trừ ba mẹ, chú Ayer!

Lucius xoay người xuống giường, lấy một cái quần lót sạch từ trong tủ quần áo, sau đó đi vào phòng tắm, y hứng đầy một chậu nước sau đó dội lên người, nước lạnh làm y tỉnh ngay lập tức, "Hắt xì"

Y hắt xì một cái, dùng khăn lau khô thân thể, thay quần lót sạch, sau đó lại bò lên trên giường trở lại, đắp chăn bông, sau đó lại nhìn thời gian một chút, mới ba giờ sáng, tâm trí của y bây giờ trống rỗng, nằm trên giường một lát, cứ nghĩ mình không ngủ được nhưng không ngờ mới nằm chưa được bao lâu thì ngủ rồi.

"Lucius, dậy dậy, sắp tới giờ học rồi!" Ryan vỗ vỗ đầu Lucius, bình thường giờ này Lucius đã dậy, không ngờ hôm nay tận bây giờ y còn ngủ.

"A, không cần, tớ buồn ngủ!" Lucius nói, giọng khàn khàn.

Lucius bệnh rồi? Ryan sờ trán Lucius, hơi nóng, không quá nghiêm trọng, nhưng nếu để như vậy thì không được "Lucius, nhanh đứng lên, tớ đưa cậu đến bệnh thất, cậu bệnh rồi."

"Không, không cần, muốn chú Ayer............" Lucius nói.

Chú Ayer của cậu hôm nay cũng cần đi dạy mà, làm sao chăm sóc cậu được? Ryan nghĩ thầm. Cậu xoay người lấy hòm thuốc mình mang từ nhà đến, phát hiện bên trong không có độc dược trị cảm, chắc là đã hết rồi, lần trước hình như cậu cũng có cảm một đợt. Lấy hòm thuốc của Lucius? Không cần nhìn qua cũng biết trong đó ngoại trừ mấy độc dược chăm sóc da chăm sóc tóc thì chắc chắn cái gì cũng không có. Để Lucius như vậy không ổn, vẫn là nên đi tìm 'chú Ayer' của y đi!

Đắp chăn lại cho Lucius, Ryan đến Đại sảnh đường, nhìn thấy chủ nhiệm của mình đang ăn sáng. Tuyệt, cậu không cần đến văn phòng của tìm thầy ấy.

"Chủ nhiệm, thầy có thể ra ngoài không? Con có việc muốn tìm thầy!" Ryan hỏi.

Hogair xoa xoa trán mình, dưới mắt có chút vệt đen, gật gật đầu, bước khỏi chỗ ngồi, hắn cùng Ryan đi ra khỏi Đại sảnh đường, vừa đi vừa hỏi: "Có chuyện gì sao, trò Zabini?"

"Lucius bệnh rồi, cậu ấy không chịu đến bệnh thất, chỉ muốn thầy đến." Ryan bình tĩnh nói, hy vọng chủ nhiệm không cảm thấy cậu quá rảnh rỗi mà làm phiền thầy ấy, là Lucius muốn tìm chủ nhiệm, không phải cậu!

Bệnh? Hogair đi xuống, hắn biết mỗi lần Lucius bệnh y đều rất tùy hứng, cho nên gật đầu nói "Thầy đã biết, cảm ơn trò, bây giờ thầy sẽ đến ký túc xá Slytherin, trò không ăn sáng sao?"

Ryan cũng không có ý định theo chủ nhiệm của mình về ký túc xá, vì thế liền nghe theo lời hắn, ở lại đại sảnh đường ăn sáng, đến nỗi sách giáo khoa cậu cũng không mang theo, nhưng không sao, cái đó có thể dùng ké người khác được.

Hogair nhanh chóng đến phòng ký túc xá của Lucius, trên đường đụng những Slytherin khác, hắn cũng chỉ gật gật đầu chào lại, sau đó tiếp tục đi. Bước vào phòng ký túc xá của Lucius, nhìn y cuộn thành một cục trong chăn, người run rẩy. Hắn dùng tay sờ trán y, hiện tại mới tháng ba, thời tiết vẫn còn rất lạnh, không biết y đã làm gì để bệnh thành thế này.

"Lucius, tỉnh dậy!" Hogair nhỏ giọng kêu.

"Ưm, Ayer, Ayer.............." Lucius vô lực trả lời.

Chỉ có Ayer, chữ 'chú' đâu? Hogair sửng sốt, LucIus chưa bao giờ gọi hắn như vậy! Bất quá bây giờ không phải thời gian quan tâm đến chuyện này, hắn lấy chăn gói Lucius thành một cục, ôm ra ngoài, dọc đường đi không đụng bất kỳ ai, tất cả các Slytherin đều đã rời khỏi ký túc xá. Hắn mang Lucius đến bệnh thất, nhờ bác sĩ trong bệnh thất chữa trị cho Lucius.

"Đứa nhỏ này chỉ phát sốt một chút, uống chút độc dược sau đó ngủ một lát là sẽ ổn thôi!" Nữ bác sĩ trong bệnh thất kiểm tra một chút sau đó nói.

"Cảm ơn, phu nhân." Hogair nói.

"Không có việc gì, để tôi lấy độc dược cho nó!" Bà gật gật đầu, xoay người đến tủ độc dược lấy một ít độc dược trị cảm và độc dược vô mộng cho Lucius. "Ayer, phiền thầy cho nó uống nhé, tôi còn một nồi độc dược còn chưa nấu xong, tôi cần phải đến canh lửa một chút."

"Được thôi, phu nhân." Hogair nhận lấy bình độc dược, nhìn cái môi của Lucius, lấy bình độc dược để lên. Hương vị của độc dược không tốt chút nào, Lucius mặt nhăn lại uống một ngụm rồi cũng không uống nữa. Hắn ôm Lucius đi từ ký túc xá đến đây, suốt quãng đường y không có tỉnh lại lần nào, mà bây giờ vì độc dược quá đắng mà tỉnh lại.

"Không muốn uống!" Lucius gắt gỏng đem bình độc dược đẩy ra xa.

"Ngoan, con bệnh rồi, uống độc dược xong mới nhanh hết!" Hogair nói với Lucius vẫn còn đang hơi mơ màng "Con mà không uống thì ta trực tiếp mở miệng con đổ thẳng vào đó!"

"Không cần, con tự uống!" Lucius tỉnh rồi, y cau mày đem toàn bộ độc dược Hogair đưa uống hết, y không muốn bị rót độc dược như vậy. Khi còn nhỏ, chú Ayer chẳng bao giờ chiều y khi bệnh, mỗi lần y đều rất đau khổ mà uống độc dược, nếu là ba hay mẹ thì họ sẽ chuẩn bị cho y độc dược không tệ lắm, nhưng nếu là chú Ayer thì lần nào cũng chuẩn bị cho y toàn mấy độc dược cực kỳ khó uống, khó uống đến mức làm cho y mỗi lần nhìn thấy độc dược là lại sợ!

"Bé ngoan! Ngủ một giấc là tốt rồi!" Hogair an ủi nói.

Lucius ậm ừ một tiếng coi như đáp lại, sau đó ngủ, hoàn toàn không có thời gian rối rắm hay xấu hổ về mấy cảnh trong mơ.

Sau khi Lucius ngủ, Hogair vội vã đến lớp, đến muộn vài phút, hắn xin lỗi học sinh của mình trước rồi mới bắt đầu dạy.

Thẳng đến hết tiết học buổi chiều Lucius mới tỉnh, y nhìn xung quanh một chút, sau đó mới nhớ lại buổi sáng là chú Ayer mang y đến đây.

Thấy y đã tỉnh, nữ bác sĩ trong bệnh thất kiểm tra cho y, sau đó nói rằng y không bị sao nữa, đợi một lát nữa là có thể về.

Lucius gật gật đầu cảm ơn bà, lúc đến bệnh thất Lucius chỉ mặc độc nhất một cái quần lót, cho nên bây giờ y không có cách nào đi ra ngoài được, y nằm đó suy nghĩ về giấc mơ của mình tối qua và mối quan hệ hiện tại giữa y và chú Ayer.

Người y chờ là Hogair, việc đầu tiên hắn làm khi đến bệnh thất là sờ trán Lucius, xác định y không sao mới ngồi xuống mép giường hỏi: "Con sao lại cảm? Tối hôm qua không phải không bị gì hay sao? Chẳng lẽ tối hôm qua con đá chăn xuống giường hả?"

"Con không biết, nhưng con chắc chắn là con không đạp chăn xuống." LucIus hơi không tự nhiên khi cảm thấy nhiệt độ của Hogair, y sẽ không đem giấc mơ đó của mình nói cho ai, cho dù đó là chú Ayer đi chăng nữa.

"Không đá chăn xuống, vậy tại sao con lại sốt?" Hogair không tin hỏi lại, sau đó truy vấn: "Hay con không có việc gì làm nửa đêm đi tắm nhưng lại ngã vào trong nước lạnh?"

Lucius hồi tưởng trong lòng, không khác so với sự thật lắm, chỉ là con chủ động tắm nước lạnh chứ không phải ngã!

Thấy Lucius không hé răng, Hogair lại tiếp tục nói: "Về sau phải chú ý cơ thể của mình một chút, dù sao con bệnh thì người khó chịu chỉ có con! Hiện tại về ký túc xá sao?"

Lucius gật đầu "Nhưng mà, trên người con không có đồ thì làm sao con về?"

"Ta ôm con?" Hogair đề nghị. "Giống hồi sáng?"

"Không muốn, khắp nơi đều có người, con không muốn bị người khác nhìn." Lucius từ chối, y không có nhu cầu biến mình thành thú lạ cho mọi người xem, thân mật nơi công cộng? Hừ, không có nhu cầu. "Chú Ayer, người đem quần áo đến con được không?"

"Được, bây giờ ta đi lấy cho con!" Hogair nói xong liền xoay người ra ngoài.

Sau khi Hogair đi rồi, Lucius mới phát hiện khi mình đối mặt với chú Ayer cũng chả có cảm giác xấu hổ, tuy không được tự nhiên, nhưng lại không có mấy cảm giác ghê tởm hay gì đó đại loại vậy, ngược lại y lại cảm thấy rất vui vì chú Ayer gần gũi với mình. Y có giấc mơ như vậy, nhưng người y kính trọng nhất bây giờ vẫn là chú Ayer, y không hề có chút cảm giác bài xích nào, trong lòng còn có ý muốn gần gũi hơn nữa! Chẳng lẽ y yêu chú Ayer? Cho nên khi y thấy người khác tiếp cận chú Ayer mới không vui? Cho nên y mới chán ghét người tỏ tình với chú Ayer hồi Valentine? Cho nên khi nghe chú Ayer có linh hồn bạn lữ mới có cảm giác ghen tị, có cảm giác bị lừa gạt?

"Làm sao vậy, con đang suy nghĩ gì thế?" Hogair rất nhanh trở về, hỏi Lucius đang mơ màng.

"Không sao đâu ạ, chỉ là nghĩ không thông vài việc thôi." Lucius kéo khoé miệng, miễn cưỡng cười một cái.

"Nếu không vội thì cứ từ từ suy nghĩ, nếu không tìm ra được câu trả lời thì hỏi ta, ta sẽ giúp con." Hogair nhẹ giọng nói.

"Vâng, con biết rồi!" Lucius gật gật đầu, y cảm thấy rất ngọt ngào vì lời hứa của chú Ayer, cái gì y không nghĩ ra y có thể hỏi chú Ayer, hỏi người là vấn đề có thể được giải quyết nhanh chóng rồi.

"Được rồi, quần áo của con đây." Hogair đưa cho Lucius quần áo y để trong phòng mình trước đó, y cầm lấy mặc vào.

"Hiện tại có đói không?" Hogair hỏi "Đến văn phòng của ta ăn tối?" Lucius vừa mới khỏi bệnh, y không nên đến Đại sảnh ăn, đồ ăn ở đó quá nhiều dầu mỡ.

"Vâng ạ." Lucius gật gật đầu, y muốn ở chung với chú Ayer càng nhiều càng tốt, để y có thể xác định được tình cảm của mình dành cho chú Ayer là gì!

HẾT CHƯƠNG 58