[Harry Potter/HARDAR] Thế Giới Song Song Ta Với Ngươi

Chương 5: Một đôi thú vị



EDITOR: Hi

BETA: Kiu

- o0o-

"À, con còn cần gì nữa không?" Cuồi cùng, hiệu trưởng Dumbledore hỏi Harry, "Bọn ta sẽ cố gắng đáp ứng mọi thứ con cần, cậu bé."

"Con muốn......" Harry hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định quay đầu nói với HARRY: "Tôi muốn gặp......cha mẹ của cậu, liệu có được không?"

"Gặp cha mẹ tôi? Được chứ," HARRY xoa xoa tay cười tủm tỉm nói, "Ông già nhà tôi sẽ rất hào hứng đây——không gian song song, vừa nghe đã rất thú vị, ổng chắc chắn sẽ nóng lòng muốn biết James Potter ở thế giới của cậu là người như thế nào, haha."

"Tôi e là vấn đề này ông ấy sẽ không bao giờ biết được," Harry hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Bố mẹ tôi đã mất khi tôi một tuổi, ngay cả diện mạo của họ ra sao tôi còn không nhớ được nữa."

"Ồ, rất xin lỗi," HARRY sửng sốt, miệng lấp bấp nói xin lỗi, "Tôi thật sự không biết...xem ra hai thế giới của chúng ta rất khác nhau....bố mẹ cậu..."

"HARRY!" Draco trợn mắt nhanh chóng cắt ngang lời nói của người yêu mình, tránh để hắn lại nói thêm lời gì không nên, "Anh mau quay về tòa tháp viết thư cho bố mẹ anh đi, thời gian không đợi ai đâu. Tôi sẽ dẫn cậu ta đi tham quan Hogwarts một chút."

HARRY bĩu môi tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn rất nghe lời Draco nói, quay người chào tạm biệt hiệu trưởng và chồng của thầy rồi hướng ra cửa đi về tháp của Gryffindore.

"Ở không gian của cậu......đang xảy ra chiến tranh sao?" Draco quen đường dẫn anh đi xuống cầu thang, vừa đi vừa hỏi.

"Đúng vậy, đã có rất nhiều người đã phải bỏ mạng." Harry trả lời, anh thấy giọng mình như đang nghẹn phải thứ gì đó, cực kì khó chịu, "Có một phù thủy hắc ám tên là "Voldemort", hắn muốn thống trị toàn bộ thế phép thuật Anh, rất nhiều người đã chống lại hắn nhưng đều bỏ mạng."

Không khí bỗng chốc trùng xuống.

"Vậy còn sinh hoạt ở Hogwarts thì như thế nào?" Draco mở lời, cố gắng xoay chuyển bầu không khí ngượng ngùng này, "Tháp Gryffindor bên này vào mùa đông thật sự vô cùng lạnh."

"Cũng không tệ lắm, ít nhất có lò sưởi trong tường." Harry bình thản trả lời, đi bên cạnh Draco này làm anh có cảm giác rất kỳ lạ, cũng làm anh nhớ lại cảnh Draco nằm giữa vũng máu kia, mong muốn nhanh chóng trở về một lần nữa dâng lên trong Harry, anh muốn trở về ngay lập tức, sau đó phi thật nhanh đến bệnh thất để thăm Malfoy.

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi sự thiếu tập trung của Harry, cả hai lại im lặng lần nữa.

"Draco Malfoy ở bên kia cũng thuộc nhà Slytherin sao?" Rốt cuộc Draco cũng tìm được một đề tài an toàn để nói, "Tôi thật không thể tưởng tượng nổi mình sẽ trông thế nào nếu mặc trang phục của sư tử?"

"Trang phục sư tử?" Harry cảm thấy có chút buồn cười, trong đầu anh hiện lên vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt của Malfoy khi mặc trang phục truyền thống của Gryffindor, "Đúng vậy, đúng vậy, khó có thể tưởng tượng được, mặc dù khác biệt cũng chỉ ở màu sắc thôi."

"Gia tộc Malfoy từ trước đến nay đều dành một sự yêu thích nhất định cho màu xanh lục." Malfoy kiêu ngạo nói, như chợt nhớ tới cái gì đó, cậu bỗng chốc đỏ mặt. Thấy Harry nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, cậu cố gắng ho vài cái để dời lực chú ý, kéo qua một chủ đề khác, "Tính cách của Draco Malfoy chỗ cậu thì như thế nào?"

"Cậu ta rất ngạo mạn," Harry lập tức nhận xét, đây là từ đầu tiên anh nghĩ đến khi nghe câu hỏi này.

"Hừ, không phải chỉ là kiêu ngạo thôi sao," Malfoy bĩu môi, "Kẻ mạnh ai mà chả kiêu ngạo."

"Cụ Dumbledore không giống vậy." Harry phản bác.

"Được thôi, được thôi, khi còn trẻ họ sẽ hơi kiêu ngạo một chút." Malfoy lười biếng bổ sung, "Còn gì nữa?"

"Kiêu căng, giống như một tiểu thiếu gia lúc nào cũng cần có người hầu hạ, bất cứ thứ gì không hợp ý mình sẽ tức giận, sau đó trả đũa lại những người xung quanh." Chỉ cần một câu bắt đầu, Harry có thể nói hết những tật xấu của Malfoy ra, lời nói như thủy triều cuồn cuộn tuôn ra, muốn dừng cũng không dừng được.

"Lúc nào cũng cần người hầu hạ? Nghe cũng không tồi mà," Malfoy chép chép miệng, thâm ý nhìn qua Harry, "Một tuổi thơ đầy hạnh phúc và một cuộc sống vô tư trong khuôn viên trường."

"Trước năm thứ năm thì là thế," Harry lắc đầu, "Nhưng học kỳ này rõ ràng cậu ấy có tâm sự, ốm đi rất nhiều, cả người luôn tỏ ra âm trầm, còn, còn luôn cố gắng trốn tránh tôi——trước đó cậu ta thích nhất là đi khiêu khích tôi mà."

"Xem ra cậu cũng là một người tinh ý." Malfoy nói, "Chẳng lẽ cậu ta không đẹp trai sao?"

"Đẹp trai?" Harry giật mình, gương mặt cũng từ từ đỏ lên, "Đương nhiên, cậu ấy...cậu ấy rất xinh đẹp...chỉ là gương mặt quá nhợt nhạt thôi."

"Tiêu chí của quý tộc chính là màu da trắng!" Malfoy cãi lại.

"Nhưng nó không tốt cho sức khỏe," Harry lớn tiếng nói, "Đáng lẽ mỗi ngày cậu ấy nên ra ngoài phơi nắng chứ không phải suốt ngày nhốt mình trong hầm Slytherin."

Malfoy khịt mũi không cam tâm, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy buồn cười. Trải qua một thời gian tiếp xúc, cậu phát hiện rằng tính cách của hai Harry đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược* mà, nhưng so ra thì HARRY của cậu tốt hơn nhiều, luôn thẳng thắng, có gì nói đó không khẩu thị tâm phi. Tính cách đáng yêu hơn cái vị trước mặt này nhiều.

*(Khẩu ngữ) ví tình trạng mỗi người làm một cách trái ngược nhau, không có sự phối hợp nhịp nhàng, thống nhất.

Bây giờ vẫn con đang trong tiết, hành lang trống rỗng không bóng người. Sau khi đi qua một cánh cửa thì cả hai nghe được tiếng bước chân vọng lại....

"Sev thân yêu, cậu có thích mấy cây dẻ gai mà tôi đưa cho cậu trước đó không?"

"Ồ, cảm ơn cậu, Sirius——đây cũng là lần thứ tư tôi cảm ơn cậu rồi, phiền cậu sau này đừng theo tôi nữa."

"Đấy là thứ tôi đã tự mình đi đến khu rừng để hái nó cho cậu đó... Chỉ cần là cậu thì bất kể nguy hiểm thế nào tôi cũng chịu được!"

"Cảm ơn cậu, nhưng thật sự không cần, theo tôi nhớ thì mấy quả đó tới chợ đen là mua được rồi."

"Cậu làm như những kẻ buôn đó sẽ đưa ra loại hàng tốt như vậy sao? Là cậu thì tất nhiên phải có những món tốt nhất."

"Chú Sirius?" Harry lớn tiếng kêu lên, rồi chạy nhanh tới, ôm chầm lấy người đàn ông đang luyên thuyên mãi kia——đây là cha nuôi của cậu, người đã mất trong cuộc chiến đó, và bây giờ người đó lại ở đây.

"Chào con, Harry," Sirius nhận cái ôm trong hoang mang, "Con không phải nhiệt tình như vậy đâu, mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau mà ——Chỉ là, chú nhớ con đâu có lùn như vậy đâu? Với cái thân thể nhỏ xíu này làm sao mà áp đảo Malfoy khi hôn được chứ?!"

Harry bị mạch não của cha đỡ đầu dọa sợ, lúc này Sirius mới buông được Harry ra, quay đầu, tươi cười nói với anh một câu "Lát nữa chúng ta nói chuyện sau nhé" rồi lon ton chạy theo người nào đó, vừa chạy vừa nói "Này! Từ từ thôi. Đợi tớ với!"

Đợi tới khi bóng dáng hai người đi xa, Harry mới chợt quay đầu, dùng vẻ mặt không tin được hỏi Draco: "Người vừa nãy là giáo sư Snape?"

Draco gật gật đầu, Harry khó hiểu nhíu mày, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày quan hệ của cha đỡ đầu mình và giáo sư sẽ tốt đến mức có thể gọi "Sev", mà điều Drcao nói tiếp theo càng khiến anh không thể tin được hơn nữa.

"Bọn họ là một đôi rất thú vị, không phải sao?" Chàng trai tóc bạch kim lười biếng nói, loại giọng điệu này như in sâu vào dòng máu Malfoy, dù cho có là thế giới nào đi nữa.

"Cái gì?" Harry hơi hoang mang.

"Toàn trường đều biết giáo sư không phải là không thích cái kẻ được cho là bám đuôi nào đó, chỉ là đang muốn tận hưởng cảm giác được theo đuổi thôi." Draco đắc ý nói một tràng dài, giống như đây là một việc rất vinh quang vậy, "Chẳng lẽ ở chỗ cậu bọn họ không phải người yêu của nhau à?"

"Người yêu? Sirius với Snape?" Harry thật không biết liệu chuyện này với việc bản thân đang yêu đương với Draco ở thế giới khác, rốt cuộc cái nào mới đáng sợ nhất.

"Tốt, vậy là không phải." Draco bĩu môi, "Tôi còn nghĩ rằng việc mang cậu đi vòng quanh trước là lãng phí thời gian, nhưng xem ra điều này vẫn rất cần thiết. Rốt cuộc thì cậu cũng phải ở đây tới một tháng, tốt nhất là cậu nên nhanh chóng thích nghi đi."

May mắn thay là sau đó Harry không phải nghe thêm bất kỳ một mối tình oan trái nào nữa, chỉ tiếc là Ron và Hermione vẫn giữ mối quan hệ bạn bè mà không tiến thêm bước nào: Ron vẫn cứ dính chặt với Lavender Brown như trước, và Hermione chính thức trở thành một cặp với Victor Krum.

"Cậu nên thấy mừng đi, nếu tớ thật sự thành một cặp với Ron thì sẽ không có thời gian ở đây với cậu đâu." Trong thư viện, Hermione ở thế giới này đang nói nhỏ với Harry, "Nếu như ở thế giới cậu đang có chiến tranh thì tốt nhất cậu không nên lãng phí thới gian, mau tranh thủ học thêm một ít chú ngữ đi ——mau nhìn xem, cái này này, chỉ cần tiêu hao một lượng ma lực rất nhỏ là đã có thể khiến đối phương bị trọng thương, hơn nữa vết thương còn rất khó lành."

Dumbledore cũng không giấu giếm lai lịch của Harry, ngược lại, trong bữa tối của trường cụ đã đứng lên giải thích vì sao có hai Harry và việc anh sẽ ở đây một tháng. Các học sinh ở Hogwarts cũng rất vui vẻ tiếp nhận điều này, cho dù bọn họ nhanh chóng phát hiện mặc dù hai con người này có gương mặt giống nhau nhưng tính cách thì hoàn toán khác biệt, nhưng vẫn đối xử rất tốt với Harry.

Và Harry lại bất lực vùi đầu vào đống sách ma chú, xem ra dù là ở thế giới nào thì Hermione cũng là học sinh xuất sắc cả. Nhưng anh ở đây cũng không thể lãng phí thời gian được, trước đó cụ Dumledore có nói, chỉ cần xuyên về đúng cách thì anh có thể trở lại thời điểm lúc anh đi, cũng là lúc Malfoy vừa mới bị thương.

Cứ như vậy, anh lại có thêm một tháng nghỉ ngơi.

"Cậu là bạn thân của HARRY?" anh đột nhiên hỏi Hermione, mặc dù vẫn đang chăm chú với cuốn sách trên tay nhưng cô phù thủy nhỏ cũng cảm thấy có vấn đề gì đó, cô cau mày, đóng sách rồi gật đầu.

"Vậy——về việc HARRY quen Malfoy, cậu không có ý kiến gì sao?" Harry không nhịn được mà hỏi.

"Bọn họ rất xứng đôi mà, tôi có gì mà không đồng ý?" Hermione kỳ quái hỏi lại.

"Cậu cảm thấy họ xứng đôi?" Harry hít sâu một hơi, "Tại sao?"

"Ngoại hình, gia thế, năng lực, tất cả đều rất xứng." Hermione nghiêm túc trả lời, như thể cô đang trả lời một vấn đề nghiêm trọng nào đó, "Đương nhiên, những điều này không quan trọng, quan trọng là họ hấp dẫn lẫn nhau."

Harry ngây ngốc, anh lại nhớ đến những lời nói của Hermione trong thế giới của anh, đúng vậy, bọn họ tự hấp dẫn lẫn nhau, điều này hoàn toàn không phủ nhận. Trong giờ ăn, cả hai đều không nhịn được mà cố gắng chọc tức đối phương; trong giờ học, hai người sẽ dùng những con chim hạc để truyền những lời châm chọc cho nhau tới khi bị giáo viên bắt thì thôi; trên hành lang, chỉ cần một trong hai người nhìn thấy nhau thì sẽ lập tức tiến đến. Chỉ là ——

"Chỉ là hấp dẫn nhau cũng đâu có nghĩa là......là yêu nhau."

"Không thì sao? Hận nhau à?" Hermione nở nụ cười, "Chúng ta còn chưa thành niên, mới mười mấy tuổi, sẽ có thù hận lớn như thế nào chứ? Lúc đầu HARRY với Draco cũng không ưa gì nhau, đặc biệt trong các trận đấu Quidditch, cho tới năm ba, khi Malfoy bị con đại bàng nào đó cào trúng, hai người đó mới bắt đầu xoắn xít rồi yêu nhau."

"Ý cậu là Buckbeck?"

"Đúng vậy, Buckbeck," Hermione nhớ lại nói, "Vào năm tư, khi HARRY trở thành nhà vô địch của giải đấu Triwizard, cậu ấy đã cầm chiếc cúp vàng đến tỏ tình với Malfoy. Không thể không nói, vào lúc đó, tôi cảm thấy có chút ghen tỵ, phải biết rằng——"

"Mặc kệ mấy người nói cái gì, đây là thư viện, cấm nói chuyện!" Bà Prince đột nhiên nổi giận, rồi đuổi cả hai người ra, "Đi ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi!"

Harry và Hermione vội vàng xin lỗi, sau đó luống cuống tay chân vội dọn đồ trên bàn.

"Tất cả đều tại cậu!"Nữ phù thủy nhỏ oán giận nói, "Cậu chỉ ở đây có một tháng nhưng tôi còn phải ở đây tới hai năm! Mỗi ngày tôi đều phải tới thư viện, không thể gây ấn tượng xấu được!"

"Xin lỗi, tôi không nghĩ tới chuyện này, thủ thư ở chỗ tôi rất dịu dàng." Harry, tim không đập mắt không không chớp, nói dối "Thật sự thật sự rất dịu dàng luôn."

HẾT CHƯƠNG 5