[Harry Potter/HARDAR] Thế Giới Song Song Ta Với Ngươi

Chương 6: Trở về



EDITOR: Hi

BETA: Kiu

- o0o-

Một ngày sau, cuối cùng Harry cũng có thể gặp bố mẹ mình, hay chính xác là bố mẹ của HARRY ở thế giới này.

Họ rất giống trong tưởng tượng của anh. Lily vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đỏ sẫm và đôi mắt có màu xanh lục bảo tuyệt đẹp, rất giống với màu mắt của Harry. Đứng kế bên cô là James cao lớn với mái tóc đen và cặp kính nhìn không khác Harry là mấy, tóc James rối bời, phía sau còn có một phần tóc không nghe lời mà dựng đứng lên. Một nỗi xúc động mãnh liệt trào dâng trong người Harry, một phần là vui sướng, một phần là đau buồn cùng cực.

"Xin chào," Anh có chút nghẹn ngào, anh nhớ tới lần đầu tiên được thấy họ trong gương thần của Eris, nhớ tới lúc Sirius đưa cho anh cuốn album có ảnh của họ, nhưng lúc này đây thì hoàn toàn không giống, chỉ có lần này mới rõ ràng chính xác nhất, "Con là Harry đến từ thế giới khác, rất vui khi được gặp hai người, rất hạnh phúc...."

Anh tham lam nhìn ngắm hai người thật lâu, nhưng vẫn không đủ, cho đến khi Lily đi tới và trao cho anh một cái ôm thật ấm áp.

"Chào mừng con," cô cúi đầu, hôn nhẹ lên trán của Harry, "Con đã quen với mọi thứ ở đây chưa?"

Harry khẽ run lên, sau đó thả lỏng cơ thể đang căng cứng của mình, tựa đầu lên vai Lily gật gật đầu.

"Tốt, chào con, ta là James....nhưng mà ta nghĩ là con đã biết ta rồi." Người đàn ông lặng lẽ chờ trong chốc lát, tận đến khi thấy thời gian bọn họ ôm nhau lâu đến mức khiến Lily bắt đầu khó xử, ông mới lên tiếng.

"Chào người——" Harry rời cái ôm của Lily, ngại ngùng cười cười, anh hơi do dự chút, không biết phải xưng hô như thế nào.

"Cứ gọi ta là James được rồi." Người đàn ông vươn tay, bắt tay với Harry, rồi đưa chiếc túi trên tay mình cho Harry, "Nghe nói con còn phải ở đây tới một tháng, đây là ít quần áo và đồ đồ dùng hằng ngày cho con."

"Con...con cảm ơn!" Harry với tay cầm lấy cái túi, mở ra mới mới biết bên trong toàn là quần áo mới, còn làm đúng với số đo của mình, điều này khiến trong lòng Harry cảm thấy ấm áp lạ thường.

"Con coi xem còn thiếu thứ gì không, con cần gì thì cứ nói," Lily mỉm cười, "Con cũng là con của chúng ta, đây đều là thứ chúng ta có thể mua được, con không cần lo lắng đâu."

"Ta đang làm ở văn phòng Thần Sáng ở Bộ Phép Thuật," James giới thiệu, "Lily thì làm ở St. Mungo ——ở chỗ của con cũng có cái đó mà đúng không?"

"Vâng, đương nhiên là có St. Mungo." Harry lắng nghe một cách say mê, thích thú ngắm nhìn hai người họ——nếu cha mẹ cậu còn sống nhất định sẽ giống với họ.

"Nhưng mà con yêu, nhìn con hơi......" Lily muốn nói lại thôi, "Con đó, nhìn con xem ốm như vậy, có phải là kén ăn hay không?"

Mũi Harry có chút cay, anh muốn trút hết những oán giận và bức xúc của mình trong những năm qua lên má Lily, nhất là nhà Dushley đã đối xử tàn nhẫn với anh đến mức nào, đã bắt anh ngủ trong tủ chén ra nào, đã quát mắng anh thế nào, anh muốn nói hết tất thảy mọi thứ nhưng anh không thể làm như vậy, bởi vì người này không phải là mẹ của anh.

Cũng may James lập tức đưa qua một cái hộp.

"Đây là bánh của Lily làm, cả HARRY và Draco đều thích nên ta nghĩ con cũng sẽ thích nó."

Harry nhanh chóng cảm ơn, rồi mở ra cắn một miếng. Vị ngọt ngào ngay lập tức tan như một dòng nước ấm xoa dịu những ấm ức và oán giận của anh. Vốn từ đầu anh cho rằng việc xuyên qua thế giới song song này là một việc tồi tệ, vì những người mà anh quen và những người có quan hệ với anh nhất, giờ lại là người xa lạ và chẳng liên quan gì tới anh hơn cả, anh không thể nào biết được rốt cuộc mình đang làm gì.

Nhưng mà hiện tại, anh quyết định tận hưởng hết mọi thứ.

Và khi nhìn nhận hai thế giới theo một hướng khác biệt, thì Harry đã phát hiện ra được không ít thứ, nhất là khi anh không còn mang cái nhìn ác cảm đi đối xử với nhà Slytherin nữa thì anh mới thấy họ ưu tú đến nhường nào, so với Gryffindor chỉ biết đùa giỡn suốt ngày, khả năng thông thạo ma pháp của họ sâu sắc và rộng lớn hơn nhiều (đương nhiên, trong đó bao gồm không ít pháp thuật hắc ám). Nói tóm lại, bọn họ là một đám kiêu ngạo và cũng có chút đáng yêu, mặc dù hơi tự cho mình đúng nhưng cũng không làm người thấy khó chịu, có thể không tin nhưng họ luôn muốn bảo vệ gia đình và những người thân xung quanh mình.

Là một người có khuôn mặt giống với bạn trai của hoàng tử Slytherin, Harry may mắn được họ cho vào cái vòng này và được đón tiếp rất nồng hậu, điều này ngoài làm Harry có chút ngượng ngùng, thì còn khiến anh thấy hơi cảm động. thậm chí có lúc anh không thể không thừa nhận, việc ở trong hầm Slytherin so ra còn thoải mái hơn ở trong tháp nhà Gryffindor —— những rắn nhỏ ở đây đều là người có EQ cao nên rất nhạy cảm trong việc Harry thích gì, ghét gì, sẽ biết lựa đề tài nào nên, đề tài nào không nên hỏi, chứ không giống Gryffindor cái nào cũng hỏi.

"Tôi tính gửi một lá thư cho cô Lyli, cậu có muốn nói gì không?" Bên lò sưởi nhà Slytherin, Draco quơ quơ phong bì trước mặt Harry rồi hỏi anh. Đúng vậy, Harry đã bắt đầu gọi cậu là "Draco"

"Ồ, chờ tôi một chút, tôi cũng có thư muốn gửi một lá thư cho má Lily." Harry miễn cưỡng ngẩng đầu lên nói, anh đang bận chơi cờ bay với Crabe, hơn nữa anh sắp thua tới nơi rồi, đây là rõ ràng là một cái bẫy mà, cậu ta chẳng ngốc nghếch tí nào hết! Đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa! Nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạch kim sáng rực dưới ánh lửa của Draco, anh không cách nào tập trung lại vào ván cờ được nữa, cứ nhìn Draco Malfoy này lại làm anh nhớ tới Draco ở thế giới của mình——

Cậu ấy sẽ dùng giọng điệu lười biếng để trả lời chính xác vấn đề của giáo sư Snape trong tiết độc dược, khi chế tạo thành công một loại thuốc nào đó cậu luôn ra vẻ tự mãn rồi hướng ánh nhìn khiêu khích tới mình; hay lúc tập luyện một mình tại sân đấu Quiddicht vào buổi chiều, cậu sẽ lén lút rồi tức giận rời đi khi bị mình phát hiện và làm gián đoạn; hoặc khi mua được món bánh dẻo vị chanh yêu thích của mình tại cửa hàng kẹo Honey Duke's Pleasant, Malfoy sẽ tỏ ra hơi vui vẻ; và khi nhìn thấy đàn kỳ lân, dù rất che dấu nhưng cậu vẫn vô tình để lộ tình yêu của mình với chúng.

"Harry? Harry Potter? Đầu sẹo?" Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi anh nghe được cái biệt danh quen thuộc của mình, được rồi, dù là Malfoy nào đi nữa thì cũng đều thích đặt cho anh một cái biệt danh, "Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"

"À, tôi đang nghĩ——cậu có quan hệ rất tốt với má Lily nhỉ?" Harry lảng sang chuyện khác hỏi, đồng thời cũng tự hỏi liệu Draco có quan hệ tốt với mẹ mình thì sẽ như thế nào nhỉ?——tiên quyết là nếu bà ấy không bị Voldermot sát hại.

"Cả hai chúng tôi đều có hứng thú với ma dược," Draco nhẹ nhàng trả lời, "Sau khi tốt nghiệp tôi muốn đến St. Mungo để làm việc, mà cô Lily lại chỉ cho tôi rất nhiều kinh nghiệm hữu ích—— xét trên một Gryffindor mà nói, cô ấy quả là một người thông mình, rất thông minh."

=====================

Harry chưa bao giờ biết rằng một tháng có thể ngắn như vậy, anh dường như chỉ chơi được một vài ván Quidditch với mọi người, học được một số phép thuật mới chưa được tìm ra ở thế giới của anh, rồi chơi một vài ván cờ với vài người bạn mới bên lò sưởi ấm áp, và cuối cùng kỳ trăng tròn tiếp theo cũng tới.

"Về nguyên tắc thì con không thể mang theo bất cứ thứ gì ở đây đi, nhưng ta nghĩ con đã có thêm những kỷ niệm vui vẻ rồi nhỉ." Trên lầu tám ở hành làng, Dumbledore nói.

"Đừng quên những gì tôi nói với cậu lúc trước, trở về và coi thử đi, nếu không cậu sẽ hối hận!" HARRY trêu chọc nhét thêm một câu, Harry đỏ mặt lên, làm bộ không nghe thấy quay đầu đi.

"Tôi nghĩ tới lúc cậu nên đi rồi." Gellert đừng bên cạnh thầy hiệu trưởng nghiêm túc nói, "Việc này không thể chậm trễ được." Harry gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó anh vẫy tay chào tạm biệt với người khác rồi mau chóng chạy đi, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở cuối hành lang.

"Anh nói gì với cậu ta thế?" Draco nhìn theo hướng Harry rời đi, quay đầu hỏi người yêu mình.

"Tất nhiên là chuyện của chúng ta rồi!" HARRY vô tội nói, "Tất cả mọi thứ."

Sau một lúc Draco tự suy luận thì mặt cậu xanh dần đi.

"Em thật không hiểu, anh lấy cái động lực gì mà đi kể với tên lùn kia chuyện của chúng ta vậy, cậu ta chẳng muốn nghe đâu." Cậu hậm hực nói.

"Không, anh là người hiểu chính mình nhất——cậu ta rất thích nghe những chuyện này, cậu ấy tỏ vẻ chán ghét thật ra là vì đang ghen tỵ với chúng ta đấy." HARRY nói một cách chắc chắn, sau đó khẽ cười một chút, "Hai chúng ta sẽ bên nhau, thế giới nào hai chúng ta cũng sẽ ở bên nhau — anh và em, Harry Poter và Draco Malfoy."

Draco nhìn chằm chằm người mình yêu bằng đôi mắt màu xanh xám bí ẩn, trên khuôn mặt chậm rãi nở nụ cười.

Sau đó cậu bất lực lắc đầu.

"Ôi, Merlin ơi," cậu nâng cao giọng, nói một cái thái quá, "Nhìn đi, nhìn đi, đây là phù thủy gì chứ, đây là một nhà thơ, một bậc thầy ngôn ngữ của những lời yêu thương mới đúng."

"Bất kể một kẻ đang yêu nào cũng là một nhà thơ cả, cục cưng à," HARRY cúi nhẹ người hôn lên môi Draco, "Và em chính là nàng thơ của anh, mãi mãi của anh."

Đôi lời nhỏ: Vậy là cuối cùng Harry đã quay trở lại với thế giời của mình, nhưng mà theo tui nghĩ cái đoạn cuối này không phải Harry là nhân vật chính âu, hai má tình tứ ở trên mới đúng, hihi u là trùi đường quá chừng luôn...

HẾT CHƯƠNG 6

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!