[Harry Potter] Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn

Chương 2: Trọng sinh cùng nguy cơ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu hỏi về màu sắc mà Severus Snape yêu thích nhất, thì câu trả lời không thể nghi ngờ là màu xanh của đá Emerald*. Nhưng đó cũng là màu sắc làm anh sợ hãi nhất. Mà một màu sắc khác cũng có hiệu quả tương tự, đó chính là màu đỏ —— Xin đừng liên tưởng đến màu tóc của nhà Weasley.

Màu sắc đó chẳng những là màu tóc của mối tình đầu cũng là cô gái mà anh đã yêu thầm cả cuộc đời, còn là màu sắc làm lòng anh cảm thấy vô cùng mâu thuẫn – màu mắt của Chúa Tể Hắc Ám.

Cho nên thứ đầu tiên Severus nhìn thấy khi vừa mở mắt lại là màu đỏ đã làm anh bồi hồi trước bờ vực của cái chết mười mấy năm, phản ứng đầu tiên của anh là —— Anh tiêu rồi.

Tuy anh vẫn nhớ rất rõ cảm giác anh dùng trạng thái linh hồn tham dự lễ tang của bản thân, cũng xác định, Kẻ Được Chọn cuối cùng cũng đã đánh bại Chúa Tể Hắc Ám, nhưng khi nhìn đến đôi mắt đã trực tiếp gây ra cái chết của mình, trong nháy mắt anh vẫn có chút hỗn loạn.

Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Cuộc sống làm gián điệp nhiều năm đã rèn luyện cho anh năng lực ứng biến cực mạnh, đồng thời anh cũng tin rằng chủ nhân của đôi mắt này không phải Chúa Tể Hắc Ám mà anh biết. Gương mặt vẫn anh tuấn khiến người khác ghen tị kia chứng minh hắn ta vẫn chưa phát triển đến trạng thái điên cuồng, mà vị trí đôi mắt đỏ đó xuất hiện càng làm cho ngài gián điệp hai mang hung hăng run rẩy một chút.

—— Ai đó có thể nói cho anh biết, vì sao gương mặt của Chúa Tể Hắc Ám lại xuất hiện từ sau bả vai anh, hơn nữa tuy anh đã cố gắng bỏ qua, nhưng sau lưng anh kề sát một cơ thể cường tráng cùng cánh tay đang giam cầm anh đều khiến cảm giác tê dại thành ảo giác. Anh, đời trước có thể xem là phản đồ của Tử Thần Thực Tử, hiện tại đang bị Chúa Tể Hắc Ám – người vốn đã chết, chưa biến thành mặt rắn, vẫn còn sống bình thường chưa phát điên….ôm vào lòng.

Cả đời Severus rất ít khi nào khẩn cầu Merlin phù hộ, nhưng hiện tại anh lại đang muốn hô to một câu —— Ồ, Merlin gặp quỷ!

“Nói cho ta biết, ngươi là ai?”

Trong lúc bậc thầy độc dược đang vô cùng buồn bực rối rắm về tình trạng quỷ dị hiện tại của mình, Chúa Tể Hắc Ám dùng giọng nói đặc biệt, hư hư thực thực như được thêm Tình Dược nhè nhẹ hỏi. Đồng thời còn cố ý thổi hơi vào lỗ tai của anh.

—— Nhưng cái động tác ái muội này cũng không thể tạo ra một tí không khí phấn hồng nào!

Một trong hai cánh tay đang ôm lấy anh đặt lên yết hầu, một tay để sát vào vị trí trái tim. Đôi tay đó ôm lấy đồng thời hạn chế hoạt động của anh. Cơ thể kề sát đến nỗi có thể cảm nhận được chuyển động nhỏ của nhau, anh có thể khẳng định Chúa Tể Hắc Ám thậm chí còn có thể đoán được tốc độ tim đập của anh. Từ vị trí của gương mặt đang kề sát vào cổ anh, mà cách thức giam cầm từ sau lưng kia càng chắc chắn anh đang bị vây ở thế bị động.

Chúa Tể Hắc Ám có thể nhìn thấy mọi hành động của anh, nhưng anh lại không có cách nào nhìn thấy nguy hiểm từ phía sau.

—— Chiến thuật hoàn mỹ như vậy, công thủ hoà hợp làm một. Chiến thuật tiêu chuẩn của Slytherin.

Severus kinh ngạc với việc mình vậy mà còn có tâm tình suy xét chuyện này. Bởi vì anh cảm nhận được theo thời gian mình trầm mặc càng dài, ma áp bên cạnh càng lúc càng lớn. Severus cười lạnh trong lòng, cho dù là độn thổ cũng sẽ có cảm giác muốn nôn, chẳng lẽ anh đi đến một nơi xa lạ mà lại không cho anh thời gian để làm quen sao?

Huống chi, anh tin tưởng mình là một trong số ít người thật sự hiểu biết về Chúa Tể Hắc Ám, ít nhất là hiểu về sở thích và hành động của hắn ta. Tuy hiện tại anh vẫn chưa đoán được vị trí của mình, nhưng không thể nghi ngờ, ở nơi này ngoại trừ anh và Chúa Tể Hắc Ám, không có linh hồn thứ ba có thật thể nào khác….

—— Có lẽ ở tối tăm nơi tràn ngập hơi thở của pháp thuật hắc ám này, đến cả hồn ma cũng không thèm lui tới…..

Hơi thở âm trầm nguy hiểm giữa hai người dần dần khuếch tán, hô hấp nặng nề cùng tiếng tim đập kịch liệt chứng tỏ một trận chiến đang đến gần. Nhưng là loài rắn gian xảo, anh cũng không giống đám sư tử mà tiến hành một cuộc chiến sinh tử hoặc làm ra hành động giãy giụa cuối cùng.

—— Anh, cần một chiến lược!

Vậy làm một Slytherin vĩ đại hoàn mỹ, hoài nghi và dò xét là điều không thể tránh khỏi. Nhất là…Rõ ràng vị Chúa Tể Hắc Ám này không nhận ra anh!

“Chỉ là một người qua đường” Cảm giác được bàn tay đặt trên yết hầu mình đang chậm rãi di chuyển, như vô tình mà siết lại ở vị trí yết hầu của anh, tuy không mang theo sức lực gì, nhưng lại rõ ràng mà cảm nhận được cảm giác áp bách. Severus nương theo bản năng tránh nặng tìm nhẹ cùng tâm lý tò mò của con người, áp dụng chiến thuật đánh vu hồi**.

—— Anh không muốn phát huy tuyệt kỹ độc miệng của mình trước mặt Chúa Tể Hắc Ám.

—— Là một vị vương giả thì lựa chọn lưu lại bạn chính là hắn ta cảm giác bạn có giá trị lợi dụng, mà việc khiêm tốn hay kiêu ngạo, chỉ đều là thủ đoạn mà thôi.

—— Slytherin, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!

“Người qua đường?” Chúa Tể Hắc Ám mang theo trào phúng mà khẽ cười, đồng thời siết chặt bàn tay đang đặt trên cổ Severus. Ngón tay tinh tế thon dài, nếu không có sự uy hiếp đến tính mạng, bậc thầy độc dược rất muốn đánh giá bàn tay cực kỳ thích hợp để nghiên cứu độc dược ngoại trừ bản thân mình này một cách chuyên nghiệp. Chỉ có điều chủ nhân của bàn tay có vẻ có khuynh hướng để nó nhiễm máu tươi chứ không phải độc được.

Dưới áp lực cực lớn, Severus vẫn lựa chọn trầm mặc như cũ. Bởi vì anh biết rõ, trong tình huống hiện tại chỉ cần bất kỳ sơ hở nào thì hậu quả đều sẽ là cái chết, Chúa Tể Hắc Ám sẽ không để cho bất kỳ đối thủ nào trốn thoát, cho dù chỉ là kẻ thù trong phán đoán. Đồng thời, nếu bịa ra một vài lý do buồn cười sẽ chỉ làm Chúa Tể Hắc Ám khinh thường, từ đó dễ bị phân loại vào hàng rác rưởi, đối với thứ vô dụng, Chúa Tể Hắc Ám chưa bao giờ nương tay.

Mà hiện tại Severus Snape đang rơi vào tình huống khó xử đến vi diệu như vậy. Sự xuất hiện đột ngột của anh chắc chắn đã ảnh hưởng không nhỏ đến Chúa Tể Hắc Ám, cho nên trước khi biết được thân phận của anh, Lord Voldemort đầu óc còn nguyên vẹn sẽ có lý trí mà lựa chọn thử, mà việc anh cần làm chính là liên tục kích thích sự hiếu kỳ của Chúa Tể Hắc Ám, và đồng thời không thể làm bản thân có liên hệ gì với Quỷ Khổng Lồ.

—— Từ tình huống hiện tại mà xem, bậc thầy độc dược đã thành công.

Như vậy bước tiếp theo là phân đoạn mấu chốt —— life or death —— Sống hay chết.

Bàn tay đang đặt lên ngực đột nhiên ấn mạnh. Sự tức giận của Chúa Tể Hắc Ám đã được thể hiện ra ngoài. Severus theo bản năng mà cắn chặt răng —— theo thường lệ, tiết mục sau đó hẳn là….

“Crucio!”

Cảm giác đau đớn trong dự kiến nháy mắt mà xâm nhập vào cơ thể gầy yếu của bậc thầy độc dược. Lời nguyền Crucio phát ra từ nơi kề sát lồng ngực làm người đàn ông có năng lực chịu đựng rất mạnh này cũng không kiềm được mà kêu thành tiếng.

—— Nhưng vẫn chưa được, Chúa Tể Hắc Ám vẫn chưa buông tha anh, Severus bị giam cầm như vậy vốn không có cơ hội trốn thoát —— Anh cần phải giành lại quyền khống chế cơ thể, anh cần quyền chủ động! Cho dù bị Crucio tra tấn, anh vẫn có thể chiến đấu!!

Cơ thể vốn đang cứng đờ đột nhiên bắt đầu giãy giụa kịch liệt, sức lực này lớn hơn dự đoán. Voldemort vốn không muốn cho chủ nhân của cơ thể này có bất cứ cơ hội được tự do nào —— không thể giãy giụa khi bị Crucio càng thêm khó chịu đựng.

Nhưng sự kháng cự mãnh liệt của người đàn ông, làm cho Chúa Tể Hắc Ám mới vừa bị hao tổn pháp lực có chút không chống đỡ được. Buông tay để mặc người đàn ông ngã xuống đất, bất quá vì để bảo đảm nên hắn lại ném thêm một cái ‘Crucio’. Mệt mỏi và đau đớn đủ sức ăn mòn thần kinh một người, lời nguyền tra tấn cũng sẽ không giảm đi khi thần bị tê liệt, mà ngược lại còn tăng độ nhạy cảm của con người. Hắn cực kỳ tin tưởng dù là ý chí của bất cứ kẻ nào cũng không thể mạnh mẽ đến mức chống lại được.

—— Nhưng thật đáng tiếc, Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại cũng có lúc tính sai. Bởi vì từ trước đến nay hắn chưa gặp được một vị gián điệp hai mang nào có thể qua lại giữa hai đại phù thuỷ, chẳng những không bị nghi ngờ mà còn lấy được lòng tin, mà tinh thần vẫn rất bình thường.

Vậy mà loại người gần như không tồn tại đó lại đang run rẩy trước mặt hắn. Trạng thái bi thảm như vậy làm hắn không thể nào đoán trước được tình huống sắp xảy ra, việc làm hắn cực kỳ khiếp sợ.

Người đàn ông đang run rẩy kia đột nhiên hé miệng, dùng giọng nói trầm thấp gần như là run rẩy nhưng lại cực kỳ rõ ràng hô lên một từ ‘Apparition!’. Trong nháy mắt bóng người trước mặt Voldemort chợt loé, người vốn đang nằm trên mặt đất đã biến mất không còn bóng dáng.

—— Không thể tưởng tượng! Hoặc là khiếp sợ.

Voldemort không thể miêu tả được cảm giác lúc này của mình, Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại cũng có lúc bị kinh ngạc.

Tuy rằng trong nháy mắt người đàn ông đó xuất hiện, hắn đã biết người này là một phù thuỷ cực kỳ mạnh. Nhưng chuyện đó cũng không đại diện cho việc Chúa Tể Hắc Ám sẽ vì sức mạnh này mà kinh sợ. Sức mạnh này cũng chỉ có thể so sánh với các phù thuỷ khác mà thôi.

Nhưng việc làm hắn giật mình đã liên tiếp xảy ra, sự bình tĩnh giảo hoạt khi giằng co với mình, sự nhẫn nại sau khi trúng lời nguyền, cuối cùng còn sống sờ sờ mà chạy trốn trước mặt mình!

Sao lại có phù thuỷ sau khi trúng hai cái ‘Crucio’ vẫn còn có thể tỉnh táo, thậm chí còn chính xác mà dùng thần chú không cần đũa phép cao cấp! Mà việc làm hắn không thể hiểu được là bản thân lại không biết tới sự tồn tại của người này!

Nếu nói từ đầu chỉ suy xét đến tình huống không có sức uy hiếp thu nạp thêm một thuộc hạ có năng lực, như vậy vấn đề hiện tại đã biến thành hoặc là để mình sử dụng, hoặc chỉ còn một cách —— giết!

Ở căn nhà cũ không có chút hơi người của nhà Gaunt mà hoàn thành lần phân tách linh hồn thứ ba, Lord Voldemort lẳng lặng mà nhìn cửa lớn của trang viên, ưu nhã mà cười nhạt.

Chú Thích:

* Đá Emerald: Tên thường gọi của đá Emerald là Ngọc Lục Bảo, vì nó có màu xanh lục rất đậm tượng trưng cho sức sống sinh sôi nảy nở được xem như biểu tượng của mùa xuân, tình yêu và sự sinh trưởng nảy nở. Các vì vua như vua Tây Ban Nha, vua Ấn Độ kể cả nữ hoàng Ai Cập Cleopatra rất quý trọng và xem nó như một vật ngang giá có giá trị cao.



** Chiến thuật đánh vu hồi hay còn gọi là thao tác đánh vòng là một chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng. Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng quân địch. Lực lượng chính sẽ không giao chiến mà là cánh quân đánh vòng. Trong nhiều trường hợp, đạo quân không cần phân tách, mà toàn bộ quân sẽ cùng di chuyển. Việc bất ngờ chuyển quân đánh theo một hướng khác sẽ tạo lợi thế chiến đấu trong trận đánh, khiến quân địch không kịp trở tay.

Đánh vu hồi cũng xảy ra ở cấp độ chiến lược, như trường hợp quân Mông Cổ mượn đường Đại Việt để đánh vòng Nam Tống