[Harry Potter] Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn

Chương 3: Trưởng thành cùng tuổi nhỏ



Khi Severus lần nữa tỉnh lại từ một mảnh hỗn loạn thì trời đã tối. Đau đớn trên người không biến mất, nhưng cũng không còn gây trở ngại hoạt động. Chỉ là di chứng của Crucio làm cho không một dây thần kinh nào trên người anh là không đau.

Âm thầm mắng Merlin còn ngu xuẩn hơn cả Quỷ khổng lồ mà đưa anh đến cái chỗ không thể hiểu được này. Mà hành vi vừa rồi của anh, tuy cuối cùng chỉ là biểu hiện tạm thời để có thể trốn thoát, nhưng cái loại trạng thái vặn vẹo như con sên này lại khiến anh liên tưởng đến vị hay trùm đầu luôn toả ra mùi tỏi nào đó.

Mở ra đôi mắt đầy mỏi mệt, vừa định nhìn xem mình lại rơi đến chỗ quỷ quái nào, lại đối diện với một đôi mắt —— đôi mắt màu đen, màu đen thuần khiết như đá Obsidian!

Không có người nào quen thuộc với đôi mắt của mình hơn anh, nhưng nhìn đến chủ nhân của đôi mắt thì Severus đã làm ra biểu tình nằm ngoài nhận thức của anh —— biểu tình ngu ngốc như bị cửa kẹp vào đầu!

Đương nhiên là con rắn nhỏ có diện mạo thu nhỏ của bản thân anh cũng chính xác mà làm ra biểu tình trong dự kiến —— Sau khi khoé miệng nhếch lên ba mươi độ, phát ra một tiếng 'Hừ' từ lỗ mũi, đồng thời biểu tình trên mặt thể hiện vẻ mặt cười lạnh châm chọc.

Vẻ ngoài quen thuộc, biểu tình quen thuộc, bộ quần áo rộng thùng thình và mái tóc đen đầy mỡ quen thuộc, Severus phát hiện có vẻ mình rất dễ dàng mà gặp người quen.

Nhìn biểu tình giống nhau như đang soi gương, Severus nâng cơ thể bủn rủn của mình lên. Từ lúc thấy được Chúa Tể Hắc Ám, anh đã cực kỳ nghi ngờ mình đã trở về quá khứ, hiện tại nhìn đến bản thu nhỏ của bản thân thì anh cuối cùng cũng có thể xác định, hơn nữa còn có thể đoán ra đây là năm nào —— nhìn dáng vẻ hiện tại của mình cũng chỉ có bảy tám tuổi. Nhưng lấy tình trạng phát dục chậm chạp từ nhỏ của anh, có lẽ đã mười tuổi.

—— Con gián đôi của lão Ong mật!

Đến cuối cùng là làm sao mới có thể làm linh hồn đã thoát ra khỏi thân thể của mình lại còn có thể mang theo thân thể quay về quá khứ chứ!

Trên tay trái có chút cảm giác nóng rát, dấu hiệu hắc ám trên cánh tay chứng minh đây vẫn là cơ thể của anh, nhưng trên cổ có vẻ không có vết rắn cắn. Tuy không thể nói ra được có chỗ nào không đúng, nhưng tình huống hiện tại của mình với lúc trước khi chết chắc chắn có sự khác biệt. Cho nên việc cấp bách lúc này là phải thu thập tin tức.

"Đây là đâu?" Tuy rằng việc nói chuyện với phiên bản nhỏ tuổi của mình làm anh cảm thấy thật quỷ dị, nhưng chắc chắn đây là cách hiểu rõ tình huống hiện tại nhanh và lý tưởng nhất.

"Tôi nghĩ rằng đầu óc của ông không tiếp xúc thân mật với mặt đất, đồng thời theo tôi thì tuy bề ngoài của ông không được đúng như ý ông muốn, nhưng có vẻ cũng không phải loại người ngu ngốc không có giáo dưỡng, hoàn toàn không biết lễ phép." Tiếng nói non nớt mềm mại mà thong thả nói ra một câu đầy trừu tượng dài đến nỗi đám Gryffindor kia có dùng cả đời cũng không thể hiểu nổi —— tuy hiện tại công lực còn thấp —— ánh mắt sắc bén vẫn chưa trống rỗng phản chiếu bóng dáng của mình, tuy thanh âm của trẻ con đã làm giảm bớt lực sát thương của câu nói, nhưng không thể không thừa nhận là đã bắt đầu hình thành phong cách.

"Đương nhiên, tôi hiểu rất rõ việc muốn tìm một người không phải không có đầu óc, tư duy phải không có tí liên hệ nào với Quỷ khổng lồ ở địa phương tối tăm còn đang có mưa này là việc khó khăn cỡ nào. Cho nên để chứng minh biểu hiện vừa rồi của tôi chỉ là một sự cố nhỏ ngoài ý muốn, tôi không ngại cùng tôi...giả thiết là ân nhân của tôi...Chia sẻ một chút tên của mình." Khi nói ra hai từ 'ân nhân' này Severus có thể rõ ràng mà cảm thấy chân mày của đứa trẻ đối diện hơi nhíu lại một chút. Bất quá anh chính là cố ý.

Vốn xuất thân từ Slytherin cùng với tính cách của anh, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào bất kính với mình. Năm đó nhóm Đạo Tặc không được, cậu bé Vàng không được, thì đương nhiên phiên bản nhỏ tuổi của mình cũng không được. Anh hoàn toàn hiểu rõ khi còn nhỏ bản thân mình mẫn cảm và kiêu ngạo như thế nào. Dưới sự quấy phá của lòng tự trọng quá lớn này, cậu bé trước mặt có thể nghe ra sự châm chọc trong giọng nói của mình, cho nên anh đương nhiên sẽ tiếp nhận sự nghi hoặc của cậu bé.

Mà trong lúc này, sau nhiều năm phải điên cuồng che giấu và chịu đựng áp lực, nhìn thấy bản thân lúc còn nhỏ, cẩn thận giảo hoạt nhưng vẫn còn ngây thơ sạch sẽ, bậc thầy độc dược có linh hồn đã bị vấy bẩn trí mạng này, không tự giác mà muốn trêu chọc cậu bé trước mặt một chút.

—— Linh hồn vẫn chưa hiểu rõ nhân tình hiểm ác đối với người có nội tâm mệt mỏi như y có lực hấp dẫn rất lớn.

"Severus...Prince" Sau khi do dự một chút, Snape hoàn toàn sửa lại tên của mình. Anh không cho rằng nói với một đứa trẻ có dáng vẻ tương tự mình rằng anh có cái tên giống hệt nó là một việc sáng suốt, tuy rằng việc có tên giống nhau đã đủ kinh khủng.

Quả nhiên giáo sư nhỏ công lực vẫn còn thấp thật nể tình mà lộ ra biểu tình 'ngu ngốc như bị cửa kẹp' mà anh đã hình dung, tuy rằng con rắn nhỏ rất nhanh đã khôi phục biểu tình lạnh như băng. Nhưng nhiều năm công tác tại vị trí gián điệp, Xà Vương bệ hạ rất giỏi trong việc xem mặt đoán ý sẽ không nhìn sót vẻ quẫn bách trong đôi mắt như đá Obsidian kia.

—— Có lẽ việc nhìn bản thân lúng túng cũng là một cách giải tỏa áp lực không tồi?

"Tôi là....." Snape nhỏ lại lần nữa nâng cằm, giương mắt nhìn người người đàn ông chắc chắn có quan hệ huyết thống với mình, không chút yếu thế nói —— ít nhất là thái độ không yếu thế, "Severus.....Snape" Cố ý tạm dừng để đối phương chú ý, sau khi nhấn mạnh dòng họ của mình, chính xác mà biểu đạt tư thái chúng ta không giống nhau.

"Như vậy tôi đoán là cậu đã có một lời giải thích hợp lý cho lần gặp mặt thần kỳ này của chúng ta phải không, quý ngài cùng tên với tôi?" Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn Cello vang lên trong con hẻm nhỏ tối tăm này càng thêm mạnh mẽ mà xuyên thấu.

"Tôi cho rằng ông nên cảm thấy may mắn, thưa quý ngài." Giáo sư nhỏ đứng thẳng người, dùng tư thái như đang nhìn từ trên cao nhìn xuống mà nhìn người đàn ông đang dựa vào tường —— chỉ trong tình huống như thế này, cậu mới có thể dùng ngữ khí tương đối có lực đàn áp để nói chuyện.

Đối phương trả lời cậu bằng một động tác nhướng mày tỏ vẻ nghi vấn. Cậu cũng trả lại cho đối phương một động tác y hệt, đổi lại là một tiếng hừ nhẹ.

"Nếu ở chỗ này có bất kỳ ai nhìn đến ông, thưa quý ngài, nhìn thấy ông đột nhiên xuất hiện trên con đường này...." Đối diện với biểu tình nghiền ngẫm của đối phương, giáo sư nhỏ cố gắng nhấn mạnh giọng nói, "Vậy kết cục của ông chỉ có một, đó chính là bị đưa đến Cục Cảnh Sát, tiếp thu một cuộc điều tra."

"Như vậy tôi có thể đoán, từ việc cậu có thể dễ dàng tiếp nhận sự tồn tại không giống người bình thường của tôi, cậu, quý ngài nhỏ tuổi hẳn cũng sẽ bị cảnh sát điều tra giống như tôi?" Biểu tình của cậu bé hơi vặn vẹo, đúng vậy, sau khi tự chửi bới và phủ định, sự kiêu ngạo không cho phép bị xâm phạm cùng lòng tự trọng rất lớn lặng lẽ hình thành.

Một bên kể ra sự tồn tại khác với người thường của mình, một bên lại miệt thị những kẻ bình thường khốn kiếp kia. Chính hai loại tình cảm này đã chồng lên nhau tạo nên bản thân anh năm đó, cũng đang tạo lên bản thân non nớt của hiện tại.

Vươn tay giúp đỡ hay để mặc cho nó phát triển, hiện tại Severus vẫn chưa xác định được. Vào lúc này anh còn đang ăn bữa nay lo bữa mai, tiền đồ xa vời, anh không thể đi quản chuyện của người khác. Đời trước dù không có ai quản anh, không phải anh vẫn thành công trưởng thành sao? Nếu thật sự nói anh có tiếc nuối gì muốn đền bù, thì anh càng muốn cứu lấy mạng sống của Lily.

—— Đúng vậy, chỉ mạng sống của Lily mà thôi.

Thậm chí anh cũng không muốn cứu vãn tình bạn của Lily, nếu Lily nhất định phải là một Gryffindor, như vậy thì ngay từ ban đầu cái gọi là tình bạn này không cần xuất hiện có lẽ cô ấy sẽ được an toàn hơn. Lily chỉ cần vui vẻ làm một sư tử nhỏ tóc đỏ là được, cô gái như ánh mặt trời kia không cần một người bạn Slytherin âm trầm. Ít tiếp xúc một chút, có lẽ sẽ tốt với cả hai.

"Tôi biết, ông là phù thuỷ!" Sau khi cậu bé trầm mặc một lúc lâu, đôi mắt sáng ngời nhìn Severus.

"Tôi không phủ nhận điều đó" Dứt khoát thừa nhận, kiên nhẫn nghe cậu bé nói tiếp.

"Thực hiển nhiên là hiện tại ông đang gặp một chút phiền toái, mà tôi đúng lúc lại có thể giúp đỡ ông một chút, với lại tôi cũng có thể trả lời vài vấn đề nhỏ của ông, cho nên...." Tiến đến gần người đàn ông, giáo sư sử dường như dán sát vào người Severus, "Tôi muốn ông dạy pháp thuật cho tôi, tôi biết ông có thể."