[Harry Potter] Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn

Chương 4: Mộng cảnh cùng ước định



Nếu nói Severus Snape —— Không hiện tại phải gọi là Severus Prince —— Đã gặp được một việc có thể xem vui vẻ từ khi đến chỗ quỷ quái này thì đó chính là gặp được phiên bản lúc nhỏ của mình.

Đừng nghĩ giáo sư độc dược vĩ đại có sở thích tự luyến, đây hoàn toàn do bản năng, một loại ý chí muốn chứng minh mình đã từng tồn tại. Hơn nữa, tuy rằng hiện tại không thể xem là được một con O, nhưng xét về biểu hiện của Snape nhỏ thì ít nhất cũng được một con E. Điều này làm cho Hầm Xà Vương đã từng xây dựng nên sức ảnh hưởng trong khoảng thời gian dài ở Hogwarts có dự cảm rằng, vận mệnh tương lai của đám sư tử không có đầu óc kia sẽ không vì bản thân sống lại mà có được bất cứ tiền đồ nào.

—— Tương lai, Hầm Xà Vương vẫn như cũ mà dùng nọc độc đánh cho bọn họ không còn manh giáp.

Vươn tay vỗ vỗ cậu bé trước mặt, cảm giác được cơ thể rõ ràng đang cứng đờ của cậu bé theo bản năng mà co lại, môi Severus gợi lên một độ cung nhỏ, tạm thời có thể gọi là đang cười.

Snape nhỏ rõ ràng có chút kháng cự với động tác này, nhưng giáo sư nhỏ tuổi căn cứ vào quan điểm 'đàm phán phải có khí thế của đàm phán', cứng rắn chịu đựng cái đụng chạm làm toàn thân cậu đều cảm giác không thoải mái, đôi mắt vẫn không dời đi, chỉ là khuôn mặt nhỏ vốn tái nhợt lại hơi đỏ lên

"Như vậy nói cho tôi biết, quý ngài nhỏ tuổi, vì sao cậu lại cảm thấy một phù thuỷ không một xu dính túi, không nhà để về, lai lịch không rõ có thể trở thành thầy của cậu; hoặc là cậu muốn nói với tôi, một thằng nhóc trời tối như vậy còn chưa chịu về nhà, rõ ràng không được ăn no có thể đảm bảo những sinh hoạt cơ bản của tôi? Hay giống với giả thiết của tôi là trong cái đầu rỗng tuếch của cậu không được trang bị cái công năng tự hỏi này?" Hoàn toàn hiểu được hình thức ngôn ngữ của mình, nên Severus liên tục dùng cách thức kích thích nhất nói ra những từ ngữ lãnh khốc vô tình, mục đích chỉ là muốn đứa trẻ trước mặt dùng cách thức bình thường để nói chuyện với mình.

Trực tiếp tiếp xúc mới có thể cảm giác được cách nói chuyện của mình có sức ảnh hưởng cỡ nào đến sự giao lưu thông thường của nhân loại. Tuy anh không có ý định thay đổi, nhưng đó không có nghĩa là anh nguyện ý việc tiêu hao sinh mạng của mình chỉ vì một cuộc trò chuyện lãng phí thời gian. —— Hiện tại Xà Vương toàn thân mệt mỏi có nhu cầu cấp bách là một nơi có thể nghỉ ngơi, bất cứ nơi nào cũng được.

Nghe những câu nói có vẻ nhẹ nhàng không chứa một chút răn dạy và khinh thường này, nhưng nó lại có thể giống như dao nhỏ mà cắt vào nơi chứa bí mật đau đớn nhất trong đáy lòng, gương mặt của đứa nhỏ trước mặt trong nháy mắt từ hơi ửng đỏ chuyển sang đỏ. Cảm giác bị nhục nhã và đả kích làm con rắn nhỏ không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình. Mà sự chênh lệch về thực lực lại làm cậu không có cách nào áp dụng bất cứ hành động phản kháng nào với người này.

—— Đồng thời điều quan trọng nhất chính là, không thể làm người có thể thay đổi cuộc sống của mình dễ dàng chạy thoát như vậy.

"Tôi........Tôi không có....Tôi!" Con rắn nhỏ tức giận bắt đầu giải thích lộn xộn, nhưng dưới khí thế và khí lạnh được tăng cường toả ra từ phía Xà Vương, thì giọng nói ấp úng này nghe thật giống với sự thoái hoá năng lực ngôn ngữ của Kẻ Được Chọn sau khi bị châm chọc.

Nhìn bộ dáng của cậu bé, Severus đột nhiên nhớ đến người bạn tốt của mình, là con khổng tước nhà Malfoy kia. Có lẽ dưới sự rửa tội và công kích bằng nọc độc của anh, còn có thể duy trì khí chất cao quý của quý tộc và tỏa ra Hormone, là điều kiện để anh và Lucius trở thành bạn bè. Mà vị quý tộc bạch kim có lỗ tai khác với người thường kia càng giỏi về mảng đem lời châm chọc chuyển thành lời ca ngợi về sự tồn tại của anh ta, đây cũng là lý do mà anh dường như cũng là người bạn duy nhất của Lucius, vì anh đã rất cố gắng để xử lý mối quan hệ giữa hai người.

"Như vậy quý ngài nhỏ tuổi đã tạm thời mất đi năng lực ngôn ngữ này, có thể nói cho tôi biết là khả năng tư duy của cậu vẫn đang hoạt động hay không?" Trấn an cậu bé đang rối rắm, Severus cảm thấy anh cần phải kết thúc cuộc nói chuyện không có chút dinh dưỡng nào. "Nếu đúng như thế, vậy tôi cho rằng có lẽ cậu sẽ nguyện ý cung cấp một nơi nghỉ ngơi cho người thầy tương lại của cậu?"

Đôi mắt cậu bé mở to, thần sắc trên mặt càng thêm thú vị. Dưới sự rối rắm giữa hai loại cảm xúc kinh ngạc và vui sướng, nhưng muốn che giấu, đều lần lượt xuất hiện trên gương mặt nhỏ gầy kia.

"Ông đồng ý!" Câu cảm thán mang theo nghi vấn, lần đầu tiên con rắn nhỏ vẫn chưa bình tĩnh lại dùng một câu phát biểu hợp với độ tuổi của mình.

"Điều đó còn tùy thuộc vào việc bản thân cậu có đủ tư cách để trở thành học trò của tôi không, thưa quý ngài nhỏ tuổi." Ngẩng mặt lộ vẻ giả cười, sau đó Severus vươn tay về phía cậu bé đối diện, "Hiện tại tôi nghĩ cậu sẽ đồng ý đỡ tôi một chút?"

Những thứ sau đó đều giống với suy đoán của bậc thầy độc dược, căn nhà rách nát ở Spinner's End quả nhiên không có ai. Chỉ có mùi rượu nồng nặc làm người khác buồn nôn và mùi máu tươi thoang thoảng đã nói lên những gì vừa xảy ra, cũng đã nói lên nguyên nhân Snape nhỏ vẫn còn lượn lờ bên ngoài.

—— Tìm cách lấp đầy bụng.

Đây cũng là việc anh thường làm lúc nhỏ.

Mẹ bị ba kia đánh bị thương được đưa vào bệnh viện, ba lại tiếp tục uống rượu bên ngoài hoặc bị đưa vào Cục Cảnh Sát ăn cơm hai ngày. Vào lúc này hầu như chỉ còn mỗi một mình Snape nhỏ tuổi lượn lờ trong các ngõ nhỏ dơ bẩn trên con phố nghèo này, tìm kiếm một ít thức ăn.

Bất quá xem ra kế hoạch hôm nay của cậu bé này đã không thành công. Có vẻ là vì giúp đỡ mình mà làm trễ thời gian kiếm ăn tốt nhất?

Cho dù như thế nào, khi nghĩ đến đây Severus chỉ có thể lựa chọn cách gây tê bản thân để bỏ qua khả năng có thể làm dao động tình cảm của anh. Tóm lại, việc quan trọng nhất đối với anh trong lúc này chính là ngủ.

Snape nhỏ câm nín mà nhìn người đàn ông mặc đồ đen này sau khi đi vào nhà mình, liền đi thẳng đến phòng của mình, ngủ trên giường của mình. Người vốn hẳn cực kỳ giảo hoạt, đề phòng hiện tại lại tuỳ tiện mất ý thức trước mặt mình như thế. Ngay cả việc mình nhìn chăm chú trong khoảng thời gian dài cũng bị làm lơ, vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình không có đầu óc, không có năng lực tự hỏi!

Vậy trạng thái hoàn toàn thả lỏng trước mặt người xa lạ này, có phải cũng chứng minh được trong đầu của ông ta cũng chỉ chứa toàn rơm rạ ngu ngốc không?

Con rắn nhỏ phát hiện từ khi gặp được người đàn ông giống mình bảy tám phần này, bản thân luôn bị vây trong trạng thái rối rắm. Mà năng lực ngôn ngữ luôn có thể làm á khẩu đám nhóc cùng tuổi, lại hoàn toàn mất tác dụng trước người đàn ông này —— đối phương còn độc miệng hơn cả mình.

Cả biểu tình vô cảm mà cậu cố hết sức duy trì dưới những lời nói chanh chua, một châm thấy máu, không chút lưu tình nào, liên tiếp bị phá vỡ!

Ý chí chiến đấu trong lòng đứa trẻ này đột nhiên không thể giải thích mà bùng cháy lên! Tương lai, nó nhất định phải làm chọc cho người này á khẩu không thể trả lời lại được! Mình phải mạnh hơn ông ta!

Nếu bây giờ Snape nhỏ biết cơ cấu học viện của Hogwarts, cậu nhất định sẽ tự khinh bỉ bản thân lại không giữ được bình tĩnh, hành vi lỗ mãng giống một con sư tử. Nhưng hiện tại con rắn nhỏ này vẫn chưa lớn lên này vẫn không thể so sánh được với Hầm Xà Vương đang mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Bây giờ cậu vẫn may mắn duy trì được sức sống và tuổi trẻ. Tuy mục tiêu có hơi lớn, nhưng nếu để Lão ong mật kia nghe được, ông ta nhất định sẽ nói "Ồ, con trai yêu quý của ta, ta rất mong chờ nha!"

Nhưng mà Severus đang ngủ say cũng không nghe được tiếng lòng kinh người của đứa trẻ, nếu không anh sẽ vô cùng chờ mong có thể nhìn thấy vận mệnh bi thảm của đám sư tử trong tương lai.

Hậu quả của việc thả lỏng khi ngủ đó chính là nằm mơ, mơ một vài cảnh tượng mà ngày tường bị cố ý quên đi.

Severus đang chìm trong cơn ác mộng đau khổ phát hiện xung quanh mình đều là màu xanh lục và màu đỏ giao nhau. Anh thề là anh hoàn toàn không có hứng thú gì với Cờ Phù Thuỷ, mà cấu tạo giống với bàn cờ xung quanh anh càng làm anh chán ghét loại hoạt động giải trí này.

Sau mỗi bước đi là có thể nhìn thấy càng nhiều ô vuông màu xanh và đỏ, chạy tới chạy lui vẫn không nhìn thấy điểm cuối.

Đây là sao? Là muốn mình chết chìm trong cơn ác mộng này sao?

Là một gián điệp hai mang tâm trí kiên định đương nhiên sẽ không cho phép bản thân chọn cách chết không Slytherin như thế này, nếu có một màu sắc nào đó đại diện cho nỗi sợ hãi của mình, vậy tất nhiên sẽ có một màu sắc có thể làm sự sợ hãi này biến mất.

—— Hừ, anh khinh bỉ màu lam như đôi mắt của Lão ong mật và con khổng tước nhà Malfoy đột nhiên xuất hiện trong đầu kia—— đó chỉ là cảng tránh gió, không phải cách có thể tự cứu vớt chính mình.

Màu đen, đúng vậy, màu đen. Đây là màu sắc luôn luôn đại diện cho hình tượng của chính bản thân anh.

Những cơn sóng màu đen dần dần lan ra, bắt đầu từ dưới chân Severus lan ra xung quanh. Tấm lưới màu xanh và đỏ dần được thu lại, màu đen dường như đã dần trở thành trung tâm của thế giới này.

Vật thể màu xanh đang lơ lửng trong không khí dần ngưng tụ thành một bóng người xinh đẹp.

—— Lily!

Đây là hình bóng mà anh vĩnh viễn không thể quên được.

Bóng người màu xanh đến gần anh, vươn tay chạm vào má anh, nhưng trong nháy mắt khi chạm đến lại tan biến. Anh phát hiện hai mắt của mình đã đong đầy nước mắt từ khi nào, anh chưa bao giờ thật sự trải qua cảm giác đau lòng và cảm giác như được cứu rỗi như lúc này.

—— Lily!

Có lẽ cho dù sống lại bao nhiêu lần nữa, ý nghĩa của cái tên này đối với anh sẽ không bao giờ biến mất. Đôi mắt xanh biếc kia đã khắc sâu làm lòng, vào linh hồn anh. Cho dù đã không còn cảm giác rung động khi gặp lại ánh mặt trời đó, nhưng loại tình cảm này sẽ không thể bị thay thế, không thể xoá sạch.

Đàn chìm đắm trong cảm giác thả lỏng mơ hồ từ sự cứu rỗi tạm thời, Severus đã quên mất xoay người nhìn về phía sắc đỏ còn lại, nếu anh nhớ đến, anh sẽ phát hiện, khi màu đen dường như đã bao trùm tất cả, thì màu đỏ của máu đó vẫn ở trong một góc nhỏ không phản kháng. Màu sắc của máu kia từ từ hoà vào màu đen, từ từ di chuyển về phía người đàn ông, chậm rãi, chậm rãi....

"Đáng chết, mau tỉnh dậy!"

Severus đột nhiên mở to mắt, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ đối diện với một đôi mắt đen đang tức giận. Đứa bé túm chặt quần áo của anh, giọng nói tinh tế của trẻ nhỏ không người mắng chửi bên tai anh.

"Nếu ông đã tỉnh thì đừng nhàm chán mà dùng thứ chất lỏng kia làm ướt giường của tôi!" Đầu óc của bậc thầy độc dược vì vừa tỉnh lại từ trong cơn mơ mà tạm ngừng hoạt động 0,01 giây, dưới sự châm chọc đầy kiên trì của con rắn nhỏ mà khởi động lại trình tự vận hành.

Vì bản thân anh vừa không cẩn thận làm ra hành động ngu xuẩn không đầu óc, cho nên đối với việc con rắn nhỏ phun nọc độc anh lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.

—— Đã bao lâu anh không có được một giấc ngủ bình thường như vậy?

Cuộc sống của gián điệp hai mang làm bản thân anh trong giấc ngủ vẫn luôn phải duy trì cảnh giác cao độ, rất nhiều năm trôi qua, đũa phép của anh chưa bao giờ rời tay, trước khi vào giấc ngủ cảnh phải làm trống đầu óc, từ chối bất kỳ sự xâm nhập nào. Mà giấc ngủ vừa rồi chính là giấc ngủ an ổn nhất trong mười mấy năm qua, còn giấc mơ kia...

Giấc mơ kia mang cho anh cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có.

Bậc thầy độc dược nghe được âm thanh từ linh hồn, trong lòng có một chút vui mừng.

"Nếu ông đã bình thường trở lại, vậy chúng ta có thể nói đến chính sự được chưa?" Con rắn nhỏ mang biểu tình cực kỳ không kiên nhẫn nhìn người đàn ông đang ngẩn người trên giường —— Cho dù vừa gặp mặt không đến một ngày, bằng sự mẫn cảm trời sinh cậu có thể đoán được, hiện tại người này cực kỳ không bình thường.

"Đương nhiên, quý ngài nhỏ tuổi, tôi nghĩ chúng ta có thể đi thẳng vào vấn đề chính." Severus điều chỉnh dáng ngồi của mình một chút, dùng thái độ chính thức để nói chuyện với cậu bé.

Snape nhỏ cũng cố gắng ngồi thẳng người, ngồi đối diện Severus.

"Tôi muốn biết quyết định của ông."

"Nếu ký ức của tôi không có vấn đề, tôi nghĩ tôi đã đồng ý rồi."

"Ông chỉ nói là có khả năng"

"Bởi vì cậu cần phải chứng minh cậu có năng lực trở thành học trò của tôi."

"Vậy phương pháp dạy học thì sao?"

"Sau khi tôi sắp xếp xong mọi thứ, tôi sẽ đến tìm cậu, đến lúc đó sẽ quyết định cách khảo sát và phương pháp học tập."

Con rắn nhỏ yên lặng gật đầu.

—— Đoạn đối thoại vừa rồi là khó có thể tưởng tượng đến cỡ nào a! Trong cuộc nói chuyện của hai Severus, lại không có châm chọc, không có mỉa mai, không có thử và cố tình vòng vo, lịch sử nên ghi lại giờ phút này.

Đối với câu trả lời không chút nghi ngờ nào của cậu bé, Severus lựa chọn nhướng một bên chân mày, nheo mắt yên lặng đưa ra câu hỏi.

"Nếu ông muốn hỏi, đầu óc của tôi có phải đã bị đồng hoá đến mức ngu xuẩn, vậy mà tôi lại dễ dàng tin tưởng vào người vừa quen biết chưa đến một ngày, không thể cho tôi chút đảm bảo nào." Snape nhỏ lại lần nữa bắt chước dáng vẻ nâng cằm của đối phương, kiêu ngạo nói: "Cũng giống ông đã tin tưởng một đứa trẻ vừa quen biết chưa đến 1 giờ đồng hồ, hơn nữa còn không hề đề phòng mà ngủ trước mặt cậu ta, vậy cũng không thể không nghi ngờ đầu óc cũng sẽ bị quy là ngu ngốc"

Cuối cùng Severus cũng lộ ra một nụ cười có thể xem là mang theo ý cười. "Tốt lắm, quý ngài nhỏ tuổi, tôi cảm thấy rất vui vì tài ăn nói tinh tế của cậu. Như vậy tôi tin rằng cậu sẽ đồng ý chờ đến khi thầy của cậu tìm nơi đặt chân, sẽ liên lạc với cậu?"

Cậu bé gật gật đầu.

"Như vậy, tôi phải nói hẹn gặp lại."

Trong ánh mắt kinh ngạc của Snape nhỏ, Severus lại một lần nữa dùng 'Apparition'. Bàn tay bị che dưới tay áo sơ mi rộng thùng thình nắm chặt —— Chính là cảm giác này, loại cảm giác mạnh mẽ, không bị người khác điều khiển, không cần chịu đựng ánh mắt xem thường của người khác —— Cậu, theo đuổi loại sức mạnh này.

——Cậu chắc chắn sẽ có được nó!