[Harry Potter] Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn

Chương 5: Hiểu biết cùng nghiên cứu



Tôi muốn rèn luyện linh hồn mình, cố gắng hoàn thiện nó

Severus cúi đầu đi trên con đường nhỏ âm u trong hẻm Knockturn, anh đang tìm con mồi. Cho dù bậc thầy độc dược có vĩ đại và kiên định đến chừng nào, hiện giờ anh đang thiếu một thứ cơ bản cần thiết nhất – tiền.

Không xu dính túi, quần áo lộn xộn, cả người vừa bẩn vừa ướt chính là tình trạng hiện tại của Severus. Cậu bé kia chỉ có thể cung cấp cho anh một nơi để ngủ, không có cách nào để anh có thể thoải mái mà tắm rửa, thay một bộ quần áo khác - thần chú vệ sinh đôi khi cũng không quá thoải mái.

Hơn nữa anh đã đi vào nơi này gần cả ngày rồi, nhưng vẫn chưa ăn bất cứ thứ gì, dạ dày của anh đang kháng nghị với anh. Mà cây đũa phép đã đi theo anh vài thập niên, từng cứu vớt sinh mệnh của anh vô số lần, hiện tại cũng bị ngài Merlin bị lừa đá vào đầu kia – để lại ở thế một thế giới khác.

Anh là một Slytherin, chưa bao giờ tự xưng là chính nghĩa và công bằng, trong lúc đói khổ lạnh lẽo, ngay cả nhu cầu cơ bản nhất cũng không thể bảo đảm như thế này, anh cũng không có tâm tình để bảo trì hành vi tao nhã như thường ngày.

— Anh chỉ biết là hiện tại cần phải tìm một hai tên xui xẻo để giải quyết một chút về vấn đề sinh kế của bản thân. Tuy việc để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn là thiên tính của anh, nhưng làm việc cẩn thận, để hậu quả giảm đến mức thấp nhất cũng là phẩm chất và thủ đoạn mà một Slytherin ưu tú hẳn phải có được.

Thế nhưng từ sâu trong nội tâm anh cũng không thích hành vi cướp bóc này, tinh thần của Slytherin bao gồm cả sự kiêu ngạo mà ba học viện còn lại đều không thể nào hiểu được. Cho nên Severus cũng không muốn liên lụy tới quá nhiều người.

— Anh có khuynh hướng có thể khống chế những thứ mình muốn có, mà không phải như đám Giám Ngục Azkaban không ngừng hút tất cả thức ăn mà chúng tìm được!

Sau khi gọn gàng dứt khoát dùng hai cái ‘Stupefy’ giải quyết hai tên vừa thấy đã biết là đầu óc trống rỗng ngu ngốc, bậc thầy độc dược ôm số galleons đủ để anh mua đũa phép, áo choàng cùng vài dụng cụ độc dược đơn giản vào lòng, lại dùng cách âm thầm như lúc trước mà nhanh chóng rời khỏi hẻm Knockturn.

— Trước tiên anh muốn mua một cây đũa phép, trong một ngày thường xuyên sử dụng pháp thuật không cần đũa phép đã làm anh vô cùng mệt mỏi, thân thể không thể chịu nổi gánh nặng. Mà do thói quen đã hình thành nhiều năm, cảm giác không có vũ khí trong tay cũng làm anh cảm thấy cực kỳ bất an.

Severus chọn hẻm Knockturn xuống tay chủ yếu là vì không muốn làm người khác chú ý. Ở nơi mà mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người mất tích này, chỉ bị cướp bóc thì cũng chẳng ai để ý. — Ồ, bậc thầy độc dược mặc niệm một giây trong lòng, trong tương lai nếu các người dám đến chỗ tôi để đòi lại, nói không chừng tôi có thể trả lại cho các người.

Nhưng anh lại quên mất một vấn đề quan trọng, đó chính là ở một nơi tràn ngập cảm xúc tiêu cực như thế này, ngoại trừ là cố ý phóng ra địch ý để nhằm vào một ai đó, nếu không thì các tình huống nguy hiểm khác rất dễ bị người ta xem nhẹ.

— Giống như lúc này.

Mặc dù trong những lúc bình thường, với tính cảnh giác của gián điệp hai mang có thể giúp anh dễ dàng nhận ra những mối nguy hiểm dù là rất nhỏ, nhưng hiện tại trạng thái tinh thần của Xà Vương bệ hạ rõ ràng đã suy giảm rất nhiều nên không nhìn thấy một sự chú ý làm sẽ làm anh hối hận không kịp.

Trong một góc âm u không ai chú ý, có vài người toàn thân đều trùm áo choàng đen theo sát Severus từ lúc anh vừa tiến vào hẻm Knockturn. Đôi mắt lam xám đứng xa xa nhìn rõ vị bậc thầy độc dược nào đó rất có tư chất của ăn cướp vào ban ngày, trong ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

“Là người này sao?” Người có đôi mắt lam xám thấp giọng hỏi,cố gắng che giấu ngữ điệu ngâm nga đặc biệt của mình.

“Đúng vậy, thưa ngài, bắt đầu từ lúc hắn ta rời khỏi khu nhà của Muggle chúng tôi đã đi theo hắn. Hắn chính là người mà chủ nhân muốn tìm.”

Người đàn ông có đôi mắt lam xám nheo mắt. Người có thể làm Lord tự mình hạ lệnh tìm kiếm lại có thể dễ dàng tìm được như vậy sao? Gia chủ đương nhiệm của gia tộc Malfoy cực kỳ nghi ngờ mấy tên thủ hạ vô dụng của mình đã tìm nhầm người. Nhưng đồng thời anh ta không thể không thừa nhận, thực lực của người đàn ông kia – chỉ dùng mắt là đã có thể nhìn ra tuy đang trong tình trạng suy yếu, nhưng vẫn có thể sử thuần thục và chính xác pháp thuật không cần đũa phép, năng lực chiến đấu như thế này, nếu ở trong hàng ngũ Tử Thần Thực Tử chắc chắn là cao thủ.

— Là một nhân tài, không biết có thể làm việc cho phe mình hay không.

Lấy mái tóc bạch kim cùng dáng vẻ khổng tước nổi danh trong giới phù thủy, gia chủ đương nhiệm của gia tộc Malfoy, Abraxas Malfoy, đương nhiên là không cần tự mình làm loại chuyện như theo dõi này. Nhưng quý tộc bạch kim vốn muốn đến hẻm Knockturn tìm một vài vật phẩm đặc biệt, lại bất ngờ gặp được thủ hạ mà mình đã phái đi theo dõi người khác. Bởi vì Lord cực lực nhấn mạnh, Abraxas mới nổi lòng hiếu kỳ, quyết định tự mình quan sát người đàn ông khác thường kia.

— Thế nhưng kết quả, rất rõ ràng là mê hoặc.

Nhưng đối với gia tộc Malfoy luôn đặt lợi ích lên đầu mà nói, mê hoặc vẫn tốt hơn khinh thường rất nhiều. Nếu là một người không thể nhìn thấu, vậy thì không thể xem thường được.

— Không được khinh thường bất kỳ kẻ địch nào, không được đánh giá cao bất kỳ đối thủ nào – hai điều này đều là gia quy của gia tộc Malfoy.

Anh khác với người tôn trọng thuần huyết khác, hoặc là những quý tộc vì muốn đạt được lợi ích mà gia nhập vào Tử Thần Thực Tử ở chỗ, bản thân anh là bạn học của Chúa Tể Hắc Ám thời còn đi học..

Tuy cuối cùng anh đã lựa chọn thần phục đối phương, nhưng Lord chưa bao giờ ép anh quỳ xuống hôn áo choàng của mình. — Cho dù mấy năm nay trạng thái tinh thần của Lord rõ ràng không giống trước kia, tính tình càng thêm nóng nảy, nhưng những điều này cũng không làm thay đổi địa vị của anh trong hàng ngũ Tử Thần Thực Tử.

Điều này cho gia tộc Malfoy mặt mũi rất lớn mà bản thân quý tộc bạch kim cũng có cảm giác được tôn trọng. Cho nên trong lòng anh hy vọng phe của mình có thể giành chiến thắng, cho dù là theo lợi ích của gia tộc hay tình bạn của Slytherin..

Nếu người đàn ông vừa rồi có thể tăng cường thực lực của phe mình thì bất kể dùng thủ đoạn gì hắn cũng nhất định phải thuyết phục được hắn ta. Cho dù phải lừa gạt đối phương, cho dù điều đó sẽ ảnh hưởng vinh quang của quý tộc bạch kim!

“Lập tức thông báo Lord, sau đó điều tra rõ ràng thân phận bối cảnh của những người hắn ta từng tiếp xúc, càng chi tiết càng tốt.” Bình tĩnh hạ lệnh, ánh mắt lam xám chăm chú nhìn về hướng người đàn ông biến mất.

Bậc thầy độc dược lại lần nữa có được đũa phép mang theo tâm trạng tốt hiếm khi có được chuẩn bị đi đến nhà hàng mà anh ít khi ghé đến để hưởng thụ một bữa tiệc lớn. Sau khi thảo luận với nhân viên phục vụ nửa giờ, cuối cùng anh cũng quyết định được thực đơn không dễ của mình. Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy bất mãn với những món ăn hoàn toàn không thể đoán ra được nguyên liệu làm ra này.

— Có thể nói ở một phương diện nào đó Severus có sự cố chấp đến quỷ dị.

Trong mười mấy năm làm viện trưởng Slytherin, cho dù anh không tự mình trải nghiệm qua, nhưng anh cũng có chút hiểu biết thói quen ẩm thực của giới quý tộc. Hơn nữa bởi vì quanh năm anh đều tự nhốt mình trong hầm, từ chối tất cả hoạt động thể dục, cho nên cũng không thể không thường xuyên tự mình phối ra một ít thức ăn để bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể. Tuy rằng trông anh vẫn có vẻ ốm yếu như trước, nhưng so với những thành viên đoản mệnh trong gia tộc Prince, thì anh đã không tệ rồi.

— Ít nhất đến lúc trước khi chết anh vẫn rất khỏe mạnh.

Uống một ngụm cà phê đen nóng hổi, anh cảm thấy mình đã sống lại. Chuyến mua sắm vừa rồi làm anh hiểu rõ được vài chuyện. Trong đó hai chuyện quan trọng nhất là, thứ nhất là linh hồn của anh không hề thay đổi.

Tuy nguyên liệu làm đũa phép đã biến thành giống Hắc Ma Vương, là gỗ sam tím – có lẽ là bởi vì linh hồn đã sống lại – nhưng lõi đũa phép vẫn là lông của bạch kỳ mã – tượng trưng cho sự tinh khiết – tuy rằng đối chuyện này anh vẫn luôn không hiểu, nhưng theo lời của lão già điên bán đũa phép, anh là một sự tồn tại đầy mâu thuẫn.

“Độ dài 13.5 tấc Anh, gỗ sam tím cùng lông của bạch kỳ mã, ồ, rất tuyệt, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy tổ hợp nào kỳ diệu như vậy, thưa ngài.”

Ollivander kích động mà nhìn hình ảnh màu đen và màu bạc đan vào nhau, vẻ mặt say mê như bản thân cưới được một người vợ xinh đẹp – mà theo ký ức của bậc thầy độc dược thì người này cả đời không lập gia đình.

“Gỗ sam tím tượng trưng cho sự bất tử cùng linh hồn chuyển thế, nhưng đồng thời nó cũng mang ý nghĩa là độc dược cùng tử vong. Mà lông của bạch kỳ mã tượng trưng cho sự tinh khiết. Không thể nghi ngờ, thưa ngài, ngài là một người có linh hồn thuần khiết. Nhưng tổ hợp mâu thuẫn như thế thật sự làm người ta kích động, ôi!”

Trong lúc lão già điên đang không ngừng trình diễn tiết mục như một vở kịch bi hài của Shakespeare, miệng Severus đã sắp kéo đến lỗ tai.

— Linh hồn thuần khiết chết tiệt, cái tổ hợp mâu thuẫn chết tiệt! Nếu linh hồn của mình còn sạch sẽ thì phần lớn những thứ dơ bẩn trên thế giới này sẽ không tồn tại nữa..

Anh không thể quên được lời nói của lão Ong mật lúc yêu cầu mình ra tay giết ông ta.,

“Nếu ông đã không để tâm đến cái chết, vậy sao không để Draco ra tay?”

“Linh hồn của đứa nhỏ kia còn chưa sa đọa đến mức ấy.” Dumbledore nói,“Tôi không thể để linh hồn nó bị hủy diệt vì tôi.”

“Vậy thì linh hồn của tôi thì sao, cụ Dumbledore? Linh hồn của tôi?”

[ And my soul, Dumbledore? Mine? ]

(*Chỗ này mình xin được để theo nguyên văn bản dịch của cô Lý Lan và kèm câu văn gốc, vì theo mình thì câu văn gốc như đã diễn tả được sự đau khổ, bất lực và tuyệt vọng mà thầy Snape đã phải chịu đựng. Theo cảm nhận của mình thì có lẽ thầy ấy chỉ muốn có một ai đó nói với thầy rằng linh hồn của thầy vẫn chưa sa đọa)

— Đúng vậy, linh hồn của anh đã sớm sa đọa, cũng đã sớm bị hủy diệt, vạn kiếp bất phục.

Không muốn tiếp tục nghe lão già điên kia lảm nhảm, Severus ném ra mấy đồng galleons rồi xoay người rời đi.

— Thật ra anh cực kỳ nghi ngờ rằng khi Ollivander đang trong tình trạng kia, thì ông ta còn nhớ đến việc thu tiền hay không. Nhưng xét thấy đối phương là người sẽ gặp mặt gần hết tất cả các phù thủy, vậy thì sẽ khó tránh khỏi việc sau khi ông tỉnh táo rồi lại lấy chuyện anh mua đũa phép mà không trả tiền kể cho những người đến mua sau này, bậc thầy độc dược quyết định tạm thời sẽ không làm ông ta tức chết.

Rời khỏi cửa hàng đũa phép, mục tiêu tiếp theo của Severus là cửa hàng của Madam Malkin, mà ở đây anh đã phát hiện một kỳ tích kinh người – cứ tạm thời gọi là kỳ tích đi.

Không phải thân thể chỗ nào không ổn mà là – anh đã trẻ lại. Tuy rằng không tới mức cải lão hoàn đồng, nhưng thật hiển nhiên bộ dạng hiện tại của anh chỉ khoảng hơn hai mươi, vẫn là…… Một thanh niên.

“Ồ, người trẻ tuổi, đến mua áo choàng sao? Muốn kiểu dáng gì?”

Ví dụ xuất phát từ cách xưng hô của Madam Malkin. Severus tuyệt đối sẽ không quên thái độ của mình khi nghe đến cách xưng hô này.

“Nếu tuổi tác của bà vẫn còn chưa ảnh hưởng đến thị lực thì bà hẳn có thể nhìn rõ là tôi cũng không phải là người – trẻ – tuổi!”

“A, tôi hiểu, tôi hiểu, hiện tại những người trẻ tuổi đều không muốn thừa nhận mình còn nhỏ, đều muốn chứng minh rằng mình đã là người lớn. Nhưng một thanh niên chỉ mới hơn hai mươi, thì ở trước mặt tôi đương nhiên vẫn sẽ là người trẻ tuổi.” Madam Malkin mang vẻ mặt không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị,“Đến đây đi, đừng làm chậm trễ thời gian, mau đo kích thước đi nào..”

Đời trước, vị phu nhân luôn giữ vị trí độc quyền về trang phục này chính là một trong số ít những người có thể bỏ qua ánh mắt như dao và nọc độc của anh, cho đến hiện tại vẫn là khắc tinh của đời anh.

“Nếu mày tiếp tục lộn xộn nữa, thì tao lập tức ném mày vào vạc nấu thành độc dược!” Đối với cái thước đo lưu manh luôn có sở thích ’Có thể sờ được bao nhiêu thì cứ sờ’ này, Xà Vương vừa sống lại, nhẹ nhàng thè lưỡi ra uy hiếp. Cho dù hiện tại tên tuổi của giáo sư dược vẫn chưa bắt đầu lưu truyền, nhưng dưới áp lực từ khí lạnh cùng giọng điệu trầm thấp tàn khốc, thước đo háo sắc biết rõ phải mềm nắn rắn buông, lập tức dùng phương thức khách quan nhất hoàn thành công việc của mình.

Sau khi thay quần áo, Severus quyết định đi giải quyết cái bao tử sắp khởi nghĩa của mình. Và đồng thời anh cũng muốn biết người từ nãy đến giờ vẫn luôn đi theo mình đến cuối cùng là ai, muốn làm gì?

— Làm một kẻ theo dõi, đối phương hiển nhiên vẫn còn chưa đủ tiêu chuẩn.

Nhưng vì bậc thầy độc dược cảm giác người theo dõi kia cũng không có ác ý, hay có thể nói là hắn không để ý đến việc sẽ bị anh phát hiện, cho nên anh đã không lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Thế nhưng cảm giác luôn bị người khác đứng nhìn từ xa phải quá thoải mái. Nếu không sợ bị phát hiện thì đã cho thấy đối phương có việc muốn nói với anh. — Như vậy thì tìm một chỗ ngả bài đi!

— Để tôi nhìn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì!

Trong tay nắm chặt đũa phép, Severus nheo đôi mắt như đá obsidian lại, đi nhanh đến nơi có để lấp đầy bụng. Nơi mà anh đi qua chim thú đều khiếp sợ, người chung quanh nhanh chóng tản ra hai bên, giống như – nước biển Hồng Hải đột nhiên tách ra – áo choàng đen như mang theo gió, có vô số ánh mắt chết đứng mà chiêm ngưỡng cảnh tượng áo choàng tung bay khó gặp.

Tuy rằng bụng vẫn còn bị đói nhưng khí thế của bậc thầy độc dược đã toàn bộ khai hoả giống như trở lại những năm tháng có thể tùy ý hù dọa đám động vật nhỏ kia. Dù có chênh lệch vài thập niên cũng không thể loại bỏ khí chất đã ngưng tụ trong anh, anh chưa từng thay đổi, cũng sẽ không thay đổi!

— Hầm Xà xương của chúng ta đã trở lại, không phải sao?

Đôi mắt lam xám âm thầm cong cong, khuôn mặt anh tuấn đã tháo bỏ ngụy trang lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm. — Đây có thể xem như một loại khiêu khích sao? Khiêu khích sức mạnh!

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!