Hậu Ái

Chương 108



Sau khi kết hôn Văn Trạch Lệ cũng ít quỳ xuống, dần dần Thẩm Tuyền cũng quên món này, trái lại là không ngờ anh vẫn còn cất giữ, thậm chí còn giấu trong phòng đồ chơi của con trai.

Thẩm Tuyền nắm tay con trai đứng trước ngăn tủ, cái tủ này chuyên dùng để đồ chơi cho Văn Thân, còn một ngăn phía dưới cùng vẫn luôn khoá.

Lúc này cho Văn Thân mở ra, trong đó có nhét mấy cái quỳ cho dễ dàng.

Cô quay đầu liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ ho khụ, che mặt nói: "Anh là dự phòng, dự phòng thôi."

Sau đó đôi mắt anh nhìn lướt qua con trai.

Văn Thân lè lưỡi, trốn ra sau lưng Thẩm Tuyền.

*

Chẳng mấy chốc Văn Thân đã sắp vào lớp một, vào kỳ nghỉ hè năm nay, Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền quyết định đi hưởng tuần trăng mật, đưa Văn Thân đến nhà ông bà ngoại rồi hai vợ chồng lên đường. Sau đó Văn Trạch Lệ lại chọn mấy chỗ để đi như Dubai, Pháp, Nhật Bản, gì gì đó… Thẩm Tuyền không có hứng thú gì vì mấy năm nay cô hay đi công tác, chỗ nào cũng cũng đi qua rồi, thà ở lại trong nước chơi còn hơn, vì vậy mà cuối cùng cô chọn Tam Á.

Thời tiết vừa đẹp và ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Máy bay đến sân bay quốc tế, Văn Trạch Lệ mặc quần jean, áo đen, đeo kính râm và nắm tay Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền mặc một chiếc váy dài hở lưng, xoã tóc xuống, cũng đeo kính râm. Văn Trạch Lệ gọi một chiếc Mercedes-Benz do một khách hàng ở bên này cho mượn, còn có cả tài xế.

Sau khi lên xe là đi thẳng đến nơi ở, Văn Trạch Lệ thuê hẳn một cái biệt thự ven biển. Sau khi xuống xe, tài xế rời đi, gió biển thổi đến, Văn Trạch Lệ xách hành lý của hai người rồi dẫn cô lên bậc thang, anh chỉ vào chậu cây cảnh trước cửa: "Chìa khoá cửa."

Thẩm Tuyền khom lưng, di chuyển chậu cây rồi lấy chìa khoá ra cắm vào ổ.

Cạch, cửa mở ra. Hai vợ chồng vào trong, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn ra ngoài biển, Thẩm Tuyền tháo kính râm để trên bàn trà, đi qua rồi đứng ở đó ngắm nhìn.

Trời xanh mây trắng, biển xanh trời cao.

Văn Trạch Lệ tiến lên, ôm eo cô từ phía sau, vén tóc cô làm lộ lưng, mắt anh liếc nhìn chỗ đó vài lần, sau đó hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì? Chúng ta sẽ tự nấu."

Thẩm Tuyền thả lỏng cơ thể, tựa vào ngực anh.

Hình bóng hai người in trên cửa sổ đất, hôm nay khi Văn Trạch Lệ mặc như vậy, trông anh rất trẻ, làm cô như nhớ lại thời anh còn đang đi học, quần đồng phục tím cộng thêm áo đen ở trên, ngón tay thon dài rồi đứng trên bậc thang bấm điện thoại. Thẩm Tuyền nhìn anh từ cửa sổ sát đất, nói: "Chúng ta tự nấu á?"

"Em không nấu." Thẩm Tuyền nói thẳng.

Văn Trạch Lệ cười lên, ngón tay vòng qua sau lưng cô: "Anh sẽ thử nấu, làm đồ ăn ngon cho em."

Nói là đi hưởng tuần trăng mặt nhưng thực ra hai người chỉ muốn có một không gian riêng, dù làm gì cũng được miễn là trong không gian thuộc về mình hai người.

Không có công việc, không có con cái, không có người thân.

Thẩm Tuyền: "Ok."

Lúc này điện thoại Thẩm Tuyền vang lên ting ting ting, Văn Trạch Lệ hơi lảo đảo, cúi người cầm lên xem, là người trong nhà gửi video đến. Văn Trạch Lệ quay lại ôm Thẩm Tuyền, đưa điện thoại ra trước mặt hai người rồi bấm nghe.

Giây tiếp theo, mặt Văn Thân đầy nước mắt như con mèo hoa đập vào màn hình.

"Hu hu…" Tiếng khóc lớn đến mức suýt chút nữa Văn Trạch Lệ không cầm được điện thoại.

"Bố ơi mẹ ơi..." Văn Thân lau nước mắt: "Con rất nhớ hai người, hu hu hu."

Không thấy Mạc Điềm ở trong màn hình nhưng có thể nghe thấy tiếng bà.

"Buổi sáng vẫn còn tốt mà ngủ trưa dậy là bắt đầu khóc."

"Hu hu hu… hai người đi đâu vậy ạ? Sao không cho con theo với, hu hu hu bố là đồ ích kỷ sẽ gặp xui xẻo."

Văn Thân vừa lau nước mắt vừa gào khóc, nước mặt nước mũi giàn giụa trên mặt.

Thẩm Tuyền vội vàng dỗ dành: "Thân nhi ngoan nào, mẹ với bố con chỉ đi một tuần rồi sẽ về."

"Oa, một tuần lâu lắm hu hu hu." Văn Thân đưa tay ra đếm thử.

Thẩm Tuyền: "Không lâu mà nhanh lắm, con nghe lời ông bà ngoại, muốn đi đâu chơi thì cứ nói với bà ngoại, còn có thể sang nhà chú chơi."

"Hu hu hu, con không cần."

Thẩm Tuyền hơi đau đầu, lại có phần đau lòng. Vì vậy có con rồi, cho dù cô bận rộn với sự nghiệp ở ngoài thì cô vẫn có thêm một mối bận tâm nữa ở nhà.

Cô xoay người vùi đầu vào ngực Văn Trạch Lệ theo bản năng. Văn Trạch Lệ cụp mắt nhìn cô, ôm cô thật chặt sau đó ngước mắt lên nhìn con trai.

"Nam tử hán đại trượng phu mà khóc như mèo thế kia, không phải hồi trước bố đã nói với con rồi à, là bố và mẹ sẽ đi vài ngày, sau khi về sẽ đưa con tới Disney cơ mà."

"Hu hu hu… nhưng mà con nhớ mẹ." Văn Thân gào khóc.

Văn Trạch Lệ nheo mắt, tâm trạng phức tạp, anh chờ lâu lắm rồi mới đợi được đến ngày này, lúc mới xuống máy bay, tâm trạng hai người còn rất thoải mái, giờ thì bị con trai làm ầm ĩ hết cả lên.

Trong nháy mắt sắc mặt anh lạnh xuống

Văn Thân vừa khóc vừa chớp mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của bố, cậu nhóc giật mình. Văn Trạch Lệ thản nhiên nói: "Con nghe lời đi, đừng khóc nữa, bố và mẹ con mới xuống máy bay, còn chưa được ăn cơm nữa, con còn khóc thì mẹ con không ăn được, con muốn mẹ con bị đói à?"

Mặt Văn Thân đầy nước mắt, dùng sức lắc đầu: "Không muốn."

"Không muốn thì không được khóc." Văn Trạch Lệ nhéo cằm Thẩm Tuyền rồi nhìn cô, đôi mắt Thẩm Tuyền đỏ lên, cô không nói gì mà lại vùi mặt xuống.

Văn Trạch Lệ hít một hơi thật sâu.

Bàn tay to của anh ấn vào gáy cô, đôi mắt thì nhìn con trai, không nói gì. Văn Thân bị doạ, vội vàng cầm khăn giấy lau nước mắt nói: "Con, bố mau đưa mẹ đi ăn cơm đi."

"Con chỉ nhớ hai người thôi."

"Nhưng không sao, con có thể nhịn được."

Mắt Văn Trạch Lệ dịu lại: "Như thế mới đúng chứ, hiếm khi mẹ con mới được đi chơi thì con phải hiểu chuyện biết chưa."

"Vâng vâng." Văn Thân gật đầu, cậu nhìn Thẩm Tuyền: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc."

Vừa nói xong, chưa dứt lời thì Văn Trạch Lệ cảm thấy vai hơi ướt, bàn tay đang đặt trên gáy cô càng siết chặt hơn. Từ trước đến nay, người ngoài đều cảm thấy Thẩm Tuyền lạnh lùng và mạnh mẽ, nhưng họ lại không biết, khi có con trai thì cô lại mềm yếu như thế nào, làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhưng cũng bộc lộ những cảm xúc từ sâu bên trong.

Anh nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu Thẩm Tuyền, nhỏ giọng nói: "Nói với con trai một tiếng nào, đừng làm cho thằng bé lo."

Thẩm Tuyền lau nước mắt vào áo anh, sau đó quay đầu lại cười nhìn Văn Thân: “Được, bảo bà ngoại đưa con đi chơi nhé, ngoan."

Văn Thân nhìn mẹ, sau đó gật đầu, cậu nhóc lại lấy khăn giấy lau mặt, lau đến mức lộn xộn.

Mặt mày của Thẩm Tuyền cong lên, cười duyên dáng.

Văn Thân yên tâm tắt video. Bên này Văn Trạch Lệ để điện thoại xuống rồi nhìn Thẩm Tuyền, cô dùng ngón tay lau sạch nước mắt ở khóe mắt, nói: "Nấu cơm đi."

Văn Trạch Lệ nâng cằm cô lên, nhìn cô một lúc lâu sau đó lấp kín môi cô.

Hôn một lúc lâu, Văn Trạch Lệ mới buông cô ra, cầm điện thoại rồi mở bếp, trong tủ lạnh chứa đầy đồ ăn, là do khách hàng để vào, còn có gạo linh tinh. Văn Trạch Lệ đặt điện thoại xuống rồi bắt đầu vo gạo nấu cơm.

Hai người cũng không biết nấu cơm, Thẩm Tuyền đứng tại chỗ một lúc, thấy trời đang tối dần, cô vẫn không thể yên tâm về Văn Trạch Lệ.

Vì thế cô xoay người vào phòng bếp nhìn anh.

"Anh muốn làm món gì?"

Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn điện thoại, ngước mắt lên nhìn cô: "Cơm chiên dứa."

Thẩm Tuyền nhìn điện thoại, trên màn hình là video người ta đang dạy nấu ăn. Thẩm Tuyền ngồi trên ghế chân cao nói: "Vậy thì nấu cơm trước đi? Anh nấu chưa?"

"Nấu rồi, lại đây xem này." Văn Trạch Lệ duỗi tay, Thẩm Tuyền thoáng dừng lại, đứng dậy nắm tay anh, Văn Trạch Lệ dắt cô lại gần đó, mở nồi cơm cho cô xem.

Thẩm Tuyền nheo mắt nhìn một lúc: "Có phải anh cho nhiều nước quá rồi không?"

Văn Trạch Lệ thử nhìn.

Sau đó thấy những hạt cơm rất nhão.

Anh nhướng mày: "Không thể nào."

Thẩm Tuyền liếc nhìn anh, chậc một tiếng: "Anh ăn thử đi."

Nếu là cơm chiên thì cơm phải khô một chút, mới không bị dính nồi. Văn Trạch Lệ rửa sạch hai chiếc đũa, sau đó lấy một miếng, bỏ vào miệng nhai.

Không nói gì.

"Nếu không thì làm thịt xào dứa nhé?" Văn Trạch Lệ suy nghĩ rồi thay đổi kế hoạch, Thẩm Tuyền nhìn dứa đã được Văn Trạch Lệ cắt xong, cô à một tiếng: "Cũng được."

Văn Trạch Lệ thở hắt ra một hơi, sau đó mở tủ lạnh lấy thịt và tôm ra, anh cười nói: "Tiện thể làm tôm luộc cho em ăn luôn."

Thẩm Tuyền thích ăn món này.

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn anh, sau đó tìm trong tủ lạnh, tìm được một ít rau thơm, cô để rau thơm lên bàn, nói: "Cái này để làm sốt."

Văn Trạch Lệ ừ một tiếng.

Sau đó anh bắt đầu xử lý thịt với tôm.

Thẩm Tuyền cũng không đi mà đứng đó nhìn anh làm.

Không nhìn dáng vẻ lạnh nhạt đó của anh thì lại tưởng anh là đầu bếp ấy chứ, cổ người đàn ông thon dài, màu đen rất hợp với anh, khuôn mặt lạnh lùng.

Khi cúi đầu thái thịt như thế lại có vài phần dịu dàng khó có được.

Đột nhiên Thẩm Tuyền đi qua ôm anh từ phía sau, Văn Trạch Lệ sửng sốt rồi cười nhẹ, động tác thái thịt càng thêm đúng chuẩn.

Bên ngoài gió biển thổi nhè nhẹ.

Làm chiếc ô nhỏ che nắng ngoài ban công đong đưa, cách đó không xa có người đang dựng lều trại, ánh đèn bật sáng lên. Trong biệt thự vừa yên tĩnh vừa ấm áp.

Một lúc lâu sau Văn Trạch Lệ làm xong hai món mặn và một món canh, bưng ra ngoài ban công nhỏ.

Thẩm Tuyền cầm một chai rượu vang đỏ từ quầy rượu, cô nhìn nó và nói: "Nó khá cũ rồi."

Văn Trạch Lệ lau tay, cầm lấy và mở chai rượu ra: "Anh ta không dám đưa rượu giả cho chúng ta đâu."

Thẩm Tuyền cười ngồi xuống.

Văn Trạch Lệ cầm ly đế dài, rót cho mỗi người một ly, sau đó ngồi xuống, dang rộng đôi chân dài, cúi xuống chạm ly với Thẩm Tuyền, cô nhấp một ngụm.

Văn Trạch Lệ bắt đầu bóc tôm cho Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền ăn một miếng cơm, cơm rất nhão, rõ ràng anh đã cho nhiều nước nhưng vẫn có thể ăn được, món tôm còn đơn giản hơn, chủ yếu là dựa vào nước sốt, mà nước sốt cũng không tệ lắm.

Văn Trạch Lệ đút cho cô ăn: "Ngon không?"

Thẩm Tuyền: "Ngon."

"Thử món thịt xào dứa này đi." Văn Trạch Lệ nắm tay đặt bên môi khụ một tiếng, múc món thịt xào dứa cho Thẩm Tuyền, cô bỏ vào trong miệng.

Sau đó dừng lại ngay.

Văn Trạch Lệ vẫn nhìn cô, nheo mắt: "Không ăn được à?"

Thẩm Tuyền: "Có hơi ngọt, thịt cứng quá."

"Đm." Văn Trạch Lệ tựa vào sau: "Anh nhìn qua thì thấy mùi vị đầy đủ mà."

Thẩm Tuyền chống cằm nhìn anh: "Không sao, có thể ăn được mà."

Văn Trạch Lệ tự nếm thử món thịt xào dứa, vừa cho vào miệng đã nhổ ra ngay, anh đen mặt: "Vợ à, em giữ thể diện cho anh quá rồi, nào chúng ta ra ngoài ăn đi."

Nói xong kéo tay cô, Thẩm Tuyền bất lực bị kéo đi. Khi về phòng, hai người thay sang một bộ quần áo khác, Văn Trạch Lệ dẫn Thẩm Tuyền ra cửa.

Đi bộ xuống đây là một con phố cổ kính, nơi này rất đông đúc, cửa hàng hai bên la hét, các món ăn vặt nhiều vô kể.

Đi thêm một đoạn còn đụng phải nhóm học sinh yêu nhau mặc áo đồng phục, bạn nam cõng bạn nữ, trong tay cô bé còn cầm một cây kem.

Văn Trạch Lệ thấy vậy thì đi đến trước mặt rồi bảo Thẩm Tuyền lên, cô sững sờ, sau đó không biết nghĩ gì mà cô lại đi lên ôm cổ anh.

Văn Trạch Lệ cõng cô: "Em có muốn ăn kem không?"

Thẩm Tuyền chưa từng làm như vậy trước mặt nhiều người, cô mặc quần dài và áo bó sát, ghé vào vai anh nói: "Không muốn ăn."

Văn Trạch Lệ cười nhìn cô.

Đôi mắt hẹp dài ngậm ý cười: "Vậy có muốn ăn hồ lô ngào đường không?"

Thẩm Tuyền: "Cũng không muốn ăn."

"Vậy em muốn ăn cái gì?"

Đôi môi đỏ của Thẩm Tuyền dán vào vành tai anh, nhẹ nhàng nói: "Muốn ăn anh."

Văn Trạch Lệ sửng sốt, một lúc sau anh cười nhẹ: "Lát nữa sẽ cho em ăn no."

Sau khi đi qua đó, đúng lúc sánh vai với nhóm học sinh. Thẩm Tuyền nhìn nhóm học sinh đó rồi cười, con phố này có rất nhiều đồ ăn ngon. Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ cũng chưa ăn bữa chính, hiếm khi Thẩm Tuyền tuỳ tiện thấy cái gì thì ăn cái đó, Văn Trạch Lệ nắm tay cô, mua một cái mũ rồi đội lên đầu cho cô.

Đi loanh quanh một lúc, trong quảng trường nhỏ còn có người đang biểu diễn, Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền vào xem, dùng điện thoại để quét phí xem là hai trăm tệ.

*

Mười rưỡi tối, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ trở lại biệt thự, trên cơ thể hai người toàn mùi khói BBQ và mùi dầu ăn, Văn Trạch Lệ mang hành lý lên lầu.

Thẩm Tuyền cầm áo ngủ đi tắm.

Tắm xong đi ra, Văn Trạch Lệ cũng đi từ dưới tầng lên, anh đen mặt rồi lau tay nói: "Ngay cả máy rửa bát cũng không có."

Thẩm Tuyền ngồi xuống mép giường, nhìn anh: "Anh rửa bằng tay à?"

Văn Trạch Lệ bóc một viên kẹo bạc hà bỏ vào trong miệng Thẩm Tuyền, nói: "Không, anh cảm thấy rửa không sạch, mai vứt bộ bát đĩa đó đi."

Thẩm Tuyền ngậm kẹo bạc hà nói: "Anh nên rửa bằng nước nóng."

"Không, anh tuỳ tiện rửa thôi." Văn Trạch Lệ không kiên nhẫn, trên người anh có mùi không dễ chịu, anh cầm áo ngủ vào phòng tắm. Thẩm Tuyền đứng dậy, cầm khăn lông để lau tóc, sau đó lại đi tìm máy sấy tóc.

Ngoài trời có một cái bể bơi lộ thiên trong làn nước lung linh.

Văn Trạch Lệ đi ra từ trong phòng tắm, tóc còn nhỏ nước, anh tuỳ tiện cầm khăn lông lau cổ, sau đó nhìn Thẩm Tuyền đang cầm máy sấy tóc, anh tiến đến rồi cầm lấy máy sấy của cô từ phía sau, vén tóc cô lên để sấy, Thẩm Tuyền hạ tay xuống, yên lặng nhìn bể bơi.

Bên ngoài vẫn còn rất ồn ào.

Trên bãi biển vẫn còn có rất nhiều người đang chơi, mà lều trại cũng nhiều hơn trước, sóng biển đêm nay không quá lớn, có rất nhiều phụ huynh mang con xuống nước, sau đó lại khóc lóc chạy lên.

Hai người yên lặng, không khỏi nghĩ đến con trai nhà mình.

Đột nhiên Thẩm Tuyền nói: "Anh nói xem, bây giờ Thân nhi đang làm gì?"

Văn Trạch Lệ cũng cảm thấy không thích ứng được với sự im ắng này: "Có lẽ là đang xem Peppa pig."

Thẩm Tuyền cười: "Có lẽ là đang học từ đơn Tiếng Anh."

Văn Trạch Lệ cong môi: "Ừ, có lẽ là đang ôm đùi bà ngoại đòi xem video rồi."

Không cho Văn Thân điện thoại là vì sợ cậu nhóc sẽ bị nghiện, nhưng không tránh được việc Mạc Điềm thích xem video, dần dà Văn Thân cũng thích xem, cậu nhóc luôn đòi bà ngoại để xem, bà ngoại không cho thì sẽ ôm đùi ăn vạ. Thẩm Tuyền nghĩ đến cảnh này thì lại buồn cười.

Văn Trạch Lệ đặt máy sấy tóc xuống, một tay ôm eo cô, cô mặc áo tắm, cổ áo có hơi rộng. Môi Văn Trạch Lệ dán vào cổ cô nói: "Đừng nghĩ đến thằng nhóc đó nữa, nghĩ đến chúng ta đi."

"Hiếm khi chúng ta được ở riêng với nhau."

Vậy mới nói lúc có con tra tấn người ta nhất, có cậu nhóc ở bên thì lại thấy phiền, mà đi xa thì thấy im ắng rồi lại thấy nhớ. Văn Trạch Lệ ngồi xuống giường ôm eo Thẩm Tuyền, cô ôm cổ anh, hai người áp trán vào nhau, thỉnh thoảng môi chạm môi, Văn Trạch Lệ tiến lên phía trước, hôn cô rồi thấp giọng nói: "Đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi, không cần kiềm chế."

Một lúc lâu sau.

Thẩm Tuyền kéo chăn.

Văn Trạch Lệ cúi xuống, thấp giọng nói: "Em nói xem, nếu chúng ta yêu nhau từ hồi còn đi học thì giờ đã con đàn cháu đống rồi nhỉ?"

Giọng Thẩm Tuyền run rẩy: "Anh bị điên à, lúc cấp ba cũng tính là yêu sớm thôi."

Văn Trạch Lệ chậc: "Con trai chúng ta còn có cả bạn gái rồi."

Thẩm Tuyền tức giận không thôi, cô nằm trên gối nghiến răng: "Anh im đi, cô gái đó đang học cấp ba, hơn thằng bé tận mười tuổi."

Văn Trạch Lệ bế cô lên, lấp kín môi cô rồi cắn mút.

"Mười tuổi cũng không thành vấn đề."

Thẩm Tuyền trợn mắt, cơ thể run rẩy, hận không thể đá người đàn ông này xuống bể bơi. Cô ngửa cổ ra sau, Văn Trạch Lệ hôn lên đó, thấp giọng nói: "Dù thế nào thì anh cũng yêu em."

Thẩm Tuyền: "... Ừm."

Em cũng vậy.