Hậu Ái

Chương 109



Trường Quốc tế Uất Kim Hương.

Văn Trạch Lệ ngồi trên bậc thang ở sân thể dục, quần đồng phục cùng với áo khoác đồng phục màu đen, bên trong là một cái áo thun cũng màu đen, ánh mặt trời hắt lên đầu anh từ phía sau lưng.

Những khớp xương ngón tay của anh rõ ràng, bấm điện thoại, cả người trông lười nhác, một chân dài đặt ở dưới bậc thang. Nhiếp Tư đi xuống từ bên trên, ngồi xuống bên cạnh anh, cánh tay huých anh một cái.

Văn Trạch Lệ nhả que kẹo que đã bị cắn gãy ra, nói chuyện không rõ ràng: "Cái gì."

"Cậu nhìn góc trái bên dưới kìa." Nhiếp Tư cười nói.

Văn Trạch Lệ ngước mắt lên, híp mắt nhìn sang.

"Hôm qua tôi suýt đánh người bên kia." Nhiếp Tư khoác vai Văn Trạch Lệ, nói: "Miệng cứ liếng thoáng không chịu yên."

Cậu ấy đang nói tới Thường Tuyết mặc váy đồng phục, cũng là người đang huyên thuyên không ngừng bên cạnh Thẩm Tuyền lúc này: "Nhưng cô ấy luôn ở chung với cô cả nhà họ Thẩm kia, khiến tôi không dám làm gì cô ấy."

Văn Trạch Lệ nhai kẹo que trong miệng, nhìn Thẩm Tuyền buộc tóc đuôi ngựa có dáng người cao gầy kia.

Thẩm Tuyền ôm sách, vẻ mặt lạnh như băng, cũng không biết Thường Tuyết nói gì mà cô hơi nở nụ cười, sau đó nghiêng người trốn sang bên cạnh, Thường Tuyết nhảy dựng lên, quàng cổ cô.

Thẩm Tuyền trốn tránh, cơ thể đẩy ra theo bản năng nên ngã vào tay vịn trên bậc thang, Thường Tuyết còn chưa chịu buông tha, lại túm tiếp khiến áo thun bên trong của Thẩm Tuyền bị kéo xuống, lộ ra bả vai trắng nõn.

"Đệt." Nhiếp Tư che mắt lại.

Văn Trạch Lệ bất ngờ không kịp đỡ nhìn thấy cảnh này, hàm dưới của anh ngừng lại, kẹo que nơi đầu lưỡi cũng dừng theo. Còn chưa kịp dời tầm mắt đi, ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tuyền đã đảo tới.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ có hai giây, Thẩm Tuyền đã lạnh lùng thu hồi tầm mắt, đá Thường Tuyết một cái: "Đi thôi."

Thường Tuyết cũng phát hiện hai cậu bạn nam ngồi trên bậc thang, cô ấy sửng sốt, cũng nhìn thấy Nhiếp Tư, cô ấy hung hăng trừng mắt với Nhiếp Tư một cái, nhanh chóng đuổi theo Thẩm Tuyền.

Nhiếp Tư ngồi trên bậc thang thấy thế: "Ơ cái con nhỏ này, hôm qua nói một tràng là chúng ta ỷ thế hiếp người, hôm nay còn dám trừng mắt nhìn tôi nữa."

Miệng Văn Trạch Lệ tiếp tục nhai, kẹo que khi thì nhô lên khi thì biến mất, anh nhìn hai bóng người kia, đột nhiên hơi giật mình, một chút cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ đánh úp tới, anh thu hồi tầm mắt, nhìn Nhiếp Tư một cái: "Cô cả nhà họ Thẩm? Nhà họ Thẩm? Là người mặc váy đồng phục hồi nãy à?"

Nhiếp Tư: "Đúng vậy, vậy mà cậu cũng không biết hả?"

Văn Trạch Lệ cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, đổi sang vắt chéo chân khác: "Biết, bây giờ biết rồi."

Nhiếp Tư: "Nữ sinh mà chơi hăng lên thì đúng là như bệnh tâm thần, hồi nãy tôi còn thấy... Ừm... Dây áo."

Thường Tuyết đúng là chẳng ra thể thống gì.

Nghe thấy câu này, Văn Trạch Lệ thản nhiên nhìn thoáng qua Nhiếp Tư một cái.

*

"Thẩm Tuyền, cậu nhìn thấy không, Văn Trạch Lệ chính là chỗ dựa của con chó săn Nhiếp Tư này, hôm qua Nhiếp Tư đến lớp chúng ta ức hiếp lớp trưởng như thế, còn không phải do Văn Trạch Lệ chỉ cho à." Thường Tuyết tức anh ách nói.

Cô ấy vào Uất Kim Hương nhờ thành tích, vậy nên quan hệ với lớp trưởng cũng rất tốt, hôm qua lớp trưởng bị Nhiếp Tư kêu đi, sau khi về thì ủ rũ không thôi.

Kể lại là Nhiếp Tư muốn mượn vở của lớp trưởng cho em gái của Nhiếp Tư, lớp trưởng không muốn đưa, cuối cùng bị người nọ bắt ép.

Thẩm Tuyền chỉ nghe chứ không nói gì.

Thường Tuyết đã quen Thẩm Tuyền như vậy, lại tiếp tục luyên thuyên: "Đúng rồi, Lam Thấm kia của lớp chúng ta hình như có quan hệ khá tốt với họ, cậu nói xem họ có yêu sớm không?"

Thẩm Tuyền bóc vỏ một viên kẹo sữa, nhét thẳng vào miệng Thường Tuyết. Thường Tuyết sửng sốt một lúc, nhưng ngay sau đó đã kịp phản ứng, tự ngậm miệng lại. Cô ấy ngậm kẹo sữa, bắt đầu ngâm nga bài hát.

Trở lại lớp học.

Lúc này Thẩm Tuyền đang học lớp mười một, Thường Tuyết cũng lớp mười một, hai người ngồi cùng bàn, phía trước là lớp trưởng, lớp trưởng đang ra sức chép bài, vừa nhìn là biết chép cho mấy cậu ấm kia rồi, trông vô cùng đáng thương.

Thường Tuyết vỗ bả vai lớp trưởng.

Lớp trưởng đẩy kính lên, nói: "Tôi không sao."

Thường Tuyết nói: "Haiz, nếu chúng ta có thể cùng lớp năm lớp mười hai thì tôi sẽ tiếp tục bầu cậu là lớp trưởng."

Lớp trưởng: "Cảm ơn nhé."

"Khách sáo quá khách sáo quá." Tầm mắt Thường Tuyết liếc sang lớp phó đang nói chuyện với Lam Thấm ở bên kia, có ai không biết lớp phó nằm mơ cũng muốn lên làm lớp trưởng chứ.

Thẩm Tuyền vẽ tùy ý vài đường trên vở, vừa khéo là vóc dáng của ba người các cô cũng rất cao nên ngồi ở hàng cuối của lớp, lớp trưởng vốn có một người bạn ngồi cùng bàn, nhưng vì sức khỏe không được tốt nên thường xuyên nghỉ học. Thế là chỗ này của bọn họ vẫn chỉ có ba người, hơn nữa tính cách Thẩm Tuyền lạnh lùng, từ đó dần dần hình thành góc nhỏ của ba người.

"Cuối cùng cũng chép xong." Lớp trưởng vươn vai một cái.

Sau đó chuông vào lớp vang lên, ba người mới kịp phản ứng rằng tiết này là tiết thể dục, Thường Tuyết kéo Thẩm Tuyền xuống lầu, lớp trưởng đẩy mắt kính đi theo.

Những người khác đã chạy tới sân thể dục rồi.

Chỉ còn ba người các cô, hôm nay không chỉ có lớp họ học thể dục, còn có một lớp khoa học tự nhiên của khối mười hai, cũng không biết có phải vì là lớp khoa học tự nhiên hay không, mà số lượng nam sinh trong lớp chiếm đa số, riêng con ông cháu cha đã chiếm phần lớn, người có vóc dáng cao nhất đã tới một mét tám, Văn Trạch Lệ chính là người cao nhất, lúc ba người Thẩm Tuyền đi ngang qua nhóm nam sinh này thì lùn hơn hẳn một đầu, Thẩm Tuyền không thích chạy, không hay lầu bầu như Thường Tuyết, trông cô rất bình tĩnh.

Đi ngang qua trước mặt họ, mặt không đổi sắc.

Mấy người Nhiếp Tư lại thay đổi sắc mặt, cả đám lui một bước về sau.

Cô cả nhà họ Thẩm ấy mà.

Nhiếp Tư từng bị cô đánh rồi, sợ.

Còn mấy người khác cũng từng nghe tới uy danh của Thẩm Tuyền.

Chỉ riêng Văn Trạch Lệ không nhúc nhích, tay đút trong túi quần, đứng cà lơ phất phơ, nếu đổi thành ngày thường thì anh chẳng buồn nhìn mấy nữ sinh này lấy một cái, nhưng không hiểu sao, từ sau cái nhìn thoáng qua ở bậc thang vào giữa trưa kia, đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ lại bị hút vào khuôn mặt của Thẩm Tuyền, thậm chí còn không lui về sau một bước.

Còn nhìn thấy vẻ hồng hào lộ ra trên da thịt trắng nõn của cô.

Thậm chí đuôi tóc của cô còn lướt ngang qua ngực của anh.

Đột nhiên Văn Trạch Lệ hô lên: "Đứng lại."

Một tiếng đứng lại này rất đột ngột.

Người của hai lớp đồng loạt nhìn sang. Thẩm Tuyền thường xuyên làm mặt lạnh, mới phản ứng lại là đang kêu mình, cô ngẩng đầu nhìn sang.

Cô nhìn vào đôi mắt chất chứa sự cuồng vọng của cậu cả nhà họ Văn, vẻ mặt Thẩm Tuyền lại càng lạnh lùng hơn: "Có chuyện gì?"

Văn Trạch Lệ cũng không biết mình kêu cô lại để làm gì, bản năng sao?

Hầu kết của anh động đậy: "Cô buộc đuôi ngựa chắc vào một tí, hất tới hất lui, có biết là hất trúng tôi không hả?"

"Vãi?"

"Hả?"

"Ý gì đây? Muốn đánh nhau à?"

Hai lớp lập tức ồ lên, đến giáo viên thể dục đi tới từ bên kia cũng nghe thấy được, hai mặt nhìn nhau.

"Vờ lờ, rõ ràng là cậu Văn đang kiếm chuyện đây mà."

"Chuyện hôm qua không để yên được rồi."

"Chuyện lần trước Thẩm Tuyền cho Nhiếp Tư một trận no đòn, cậu Văn vẫn còn nhớ kỹ đấy."

"Ấy chà, nhưng đánh con gái là không tốt, chắc không phải cậu Văn muốn đánh cô ấy đâu."

"Tôi thấy chỉ là muốn cô ấy xin lỗi thôi."

Cả đám người xì xào bàn tán.

Thẩm Tuyền đều nghe thấy hết, cô cau mày, một lúc sau đôi môi đỏ xinh đẹp của cô mới nói: "Muốn tôi xin lỗi? Anh xứng à?"

Tất cả mọi người lại ồ lên.

Văn Trạch Lệ sửng sốt vài giây, ngay sau đó anh đột nhiên bước nhanh ra khỏi hàng, đi tới trước mặt cô, nhìn xuống cô từ trên cao, Văn Trạch Lệ không hiểu sao mình lại làm chuyện khó hiểu này.

Thẩm Tuyền không tính là thấp trong nhóm nữ sinh, nhưng khi đứng trước mặt anh lại không cao, cô nhìn hầu kết hiện rõ lên của nam sinh, vài giây sau cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Muốn đánh một trận à?"

Những người khác lại bàn tán xôn xao lần nữa.

"Ôi vãi? Đánh nhau, không hổ là cô cả Thẩm, gan đủ to."

"Đúng vậy, lần trước chưa đánh được, chắc là giữ lại tới lúc này đây."

Văn Trạch Lệ nghe thấy thế, hừ lạnh: "Cô mà đủ để tôi đánh à?"

Nói xong anh nhìn vào khuôn mặt không biểu cảm kia của cô, lui về phía sau một bước, gãi lông mày với vẻ hơi lười nhác. Mắt Thẩm Tuyền cũng nhìn thấy giáo viên thể dục đang đi tới.

Cô không dây dưa với anh nữa, đi về phía lớp của mình.

Thường Tuyết giữ chặt cô, kéo vào hàng, bụm tim lại: "Mẹ ơi, làm tôi sợ chết khiếp, Văn Trạch Lệ vừa làm cái gì vậy, trước kia chưa bao giờ chủ động nói chuyện với nữ sinh, vậy mà bây giờ lại tìm cậu nói nhiều như vậy sao, có phải là anh ta vẫn luôn ghi thù chuyện trước kia không?"

Lần trước Nhiếp Tư bắt nạt Thường Tuyết, sau đó lại bị Thẩm Tuyền đánh cho một trận, đánh đến mức mặt mũi bầm dập. Văn Trạch Lệ nghe xong thì lập tức đi đòi lại công bằng, lúc đó Thẩm Tuyền đứng ở cửa thang lầu chờ anh, ai ngờ anh vừa thấy Thẩm Tuyền là nữ thì lập tức bật cười, cảm thấy Nhiếp Tư quá vô dụng, vậy mà để con gái đánh.

Nhưng anh lại không đánh con gái, vậy là chuyện đó cứ cho qua như thế.

Nhưng lúc ấy vẫn truyền ra khắp trường.

Dù sao đây không đơn giản chỉ là chuyện của hai người, mà còn là chuyện của hai gia tộc, hai nhà Văn Thẩm cũng là nhà có quyền thế ở thủ đô.

Có điều so với Văn Trạch Lệ kiêu ngạo, Thẩm Tuyền của nhà họ Thẩm bên này đúng là quá khiêm tốn, mà càng là người khiêm tốn lại càng khó tránh khỏi có người xem thường, vậy nên trong chuyện xã giao, Thẩm Tuyền không khéo léo bằng Lam Thấm.

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Ghi thù thì ghi thù thôi."

Có vài người trong lớp không khỏi cảm thấy Thẩm Tuyền không giống nữ sinh chút nào, nhất là lần trước còn có thể đánh Nhiếp Tư thành như thế, vì vậy mấy cô ấy từng âm thầm thảo luận.

Giáo viên đã tới bên này.

Bắt đầu vào học, chạy bộ, nhảy cao, sau khi giáo viên sắp đặt xong thì để mọi người hoạt động tự do, Thường Tuyết mua một quyển sách bỏ túi nhét trong túi quần đồng phục, kéo Thẩm Tuyền tới bậc thang sân bóng rổ, nói: "Cậu giấu phụ tôi nhé, tôi đọc sách một lát, sách này tôi mới nhận được vào sáng nay."

Cô ấy không thể đọc ở nhà được, vì mẹ cô ấy quản rất nghiêm, mỗi ngày ăn cơm đúng giờ làm bài tập đúng giờ ngủ đúng giờ, vì sợ cô ấy mất tập trung nên bán luôn cả TV trong nhà.

Hơn nữa bây giờ mọi người cũng đang ở ký túc, mà mẹ cô ấy lại không cho cô ấy ở lại, điều này khiến cô ấy càng không có không gian riêng, vậy nên muốn xem cái gì đó nhẹ nhàng giải trí cũng phải mang tới trường rồi làm.

Thẩm Tuyền thì lôi điện thoại ra bấm, Thường Tuyết ngồi bên cạnh cô, vừa che nắng vừa xem.

Trên khán đài bóng rổ có người ngồi rải rác, rất nhiều nữ sinh tới để xem nam sinh chơi bóng rổ, trong đó có một nhóm là Lam Thấm, nam sinh của hai lớp khối mười một chia làm hai đội, chơi một trận hữu nghị.

Di động của Thẩm Tuyền có thể lên mạng, nhưng màn hình nhỏ xíu, cô tùy tiện nhấn vào xem có tin tức gì mới không. Lúc này, một trái bóng rổ báy tới từ bên kia, rơi xuống bên chân Thẩm Tuyền, hơn nữa còn nảy lên hai cái.

Thẩm Tuyền ngẩng đầu.

Trước mặt có một cái bóng đổ xuống, sau đó cô đối diện với một đôi mắt hẹp dài, đôi mắt ấy thản nhiên nhìn cô, sau đó cúi người nhặt trái bóng kia lên.

Khi cúi người thì cổ áo rũ xuống, lộ ra một chút xương quai xanh của nam sinh.

Sau khi anh ôm bóng đứng dậy, dường như nhớ tới chuyện gì đó nên quay đầu lại nhìn Thẩm Tuyền một cái.

Thẩm Tuyền đã thu hồi tầm mắt, bấm điện thoại.

Nữ sinh cúi đầu, phần cổ thon dài lộ ra, đến dây áo bên trong cũng như ẩn như hiện.

Văn Trạch Lệ lập tức thu hồi tầm mắt, tặc lưỡi khẽ một tiếng, bước hai ba bước xuống bậc thang. Trong sân lại bắt đầu náo nhiệt lên, tiếng giày ma sát với nền sân phát ra tiếng chói tai khi lớn khi nhỏ.

Văn Trạch Lệ ném một cú bóng ba điểm.

Nữ sinh thét chói tai.

Vỗ tay.

Anh không thèm quay đầu, xoay người lại đi giành bóng với người khác, chẳng có tí hứng thú nào với những nữ sinh tới đây vì mình. Lúc sắp tan học, Văn Trạch Tân đi xuống từ khu lớp học, ném một chai nước cho Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ vừa uống mà khóe mắt vừa liếc nhìn hai nữ sinh đứng dậy đi xuống bậc thang bên kia.

Hai anh em xoay người rời khỏi sân bóng rổ.

Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn mấy nữ sinh ngồi trên khán đài một cái, rồi cậu ấy lại nhìn Văn Trạch Lệ mới ánh mắt đầy hàm ý: "Anh, anh có biết ai là hoa khôi của lớp bọn họ không?"

Văn Trạch Lệ niết bẹp chai, nhìn cậu ấy một cái: "Em biết?"

Văn Trạch Tân cười, sờ khóe môi: "Ừ, cũng như em muốn cho ai làm hoa khôi giảng đường là người đó có thể làm, đương nhiên là em biết rồi."

Văn Trạch Lệ lười hỏi.

Bởi vì chắc chắn trong lòng Văn Trạch Tân đã có đáp án rồi.

*

Tiệc tối Nguyên Đán của Trường Quốc tế Uất Kim Hương năm nay muốn tổ chức lớn, từ lúc bắt đầu tuyên truyền đã biết những cổ đông của trường đã được sắp xếp vị trí rồi.

Thẩm Tuyền bị lớp trưởng chơi một vố, có lẽ lớp trưởng nghe ý của giáo viên xong, cảm thấy Thẩm Tuyền rất thích hợp với vũ điệu giày đỏ mà giáo viên nhảy biên đạo gần đây.

Vì thế lớp trưởng báo tên của Thẩm Tuyền lên, lúc có danh sách tiết mục, Thẩm Tuyền biết không thể thay đổi gì được nữa nên chỉ đành đồng ý. Thường Tuyết vừa tóm được lớp trưởng đã mắng.

"Do cậu thấy cô ấy không so đo với mình nên cậu mới dám to gan như thế."

Lớp trưởng gật mạnh đàu.

Thường Tuyết: "Cậu quá đáng rồi, ức hiếp Tuyền Nhi của chúng ta như thế."

Lớp trưởng: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi."

Thường Tuyết còn muốn nói gì đó nhưng Thẩm Tuyền đã lạnh lùng nhìn thoáng qua, ý là bảo cô ấy im miệng lại, Thường Tuyết chỉ đành phải im lặng, cô ấy ngồi xuống, nói nhỏ với Thẩm Tuyền: "Cậu xem đi, trên diễn đàn có kết quả hoa khôi của lớp rồi, cậu thua Lam Thấm với chênh lệch hai phiếu bầu, vậy nên bài múa lần này cậu nhất định phải múa thật xuất sắc."

Thẩm Tuyền nhìn cô ấy một cái: "Suốt ngày để ý mấy chuyện đó làm gì?"

Thường Tuyết bĩu môi, không hề hé răng, cô ấy không nói được, Thẩm Tuyền mặc kệ mấy chuyện này nhưng cô ấy chú ý có được không. Dựa vào đâu mà người tốt như Thẩm Tuyền lại bị nhiều người trong lớp hiểu nhầm như thế, tất nhiên là cô ấy phải cố gắng thay đổi hình tượng lại cho Thẩm Tuyền rồi, thậm chí còn tiêu tiền mua rất nhiều phiếu, cuối cùng vẫn thua dưới mấy phiếu bầu của Lam Thấm, tức chết đi được.

Vậy nên vũ điệu giày đỏ lần này, chỉ mong Thẩm Tuyền một điệu thành danh. Để đám người này thấy ai mới là người đẹp nhất. Tránh cho đám người đó lẫn mấy người trong lớp làm người mù.

Chỉ có thời gian một tuần, ngày nào Thẩm Tuyền cũng có mặt ở phòng dạy nhảy. Còn Thường Tuyết thì đi theo hàng ngày, thỉnh thoảng Trần Y cũng tới góp vui, đếm nhịp cho Thẩm Tuyền.

Nhưng mà bây giờ Trần Y vẫn còn là lớp mười nên lớp cách nhau khá xa, không tiện để tới đây, thế nên chỉ thỉnh thoảng mới tới, có điều lần nào cô ấy tới cũng mang đồ ăn cho Thẩm Tuyền và Thường Tuyết, ba người thường xuyên túm tụm lại trong góc phòng tập nhảy, ăn đồ ăn vặt.

Nguyên Đán hôm nay vô cùng lạnh.

Thủ đô sắp có tuyết rơi, nhưng dự báo thời tiết nói là có tuyết lại không thấy đâu, vì thế chỉ lạnh thôi, còn là kiểu lạnh vô cùng khô này. Thẩm Tuyền là múa đơn, váy màu đỏ rất mỏng, nửa tay áo, váy không có quy tắc, giày cao gót màu đỏ lại rất cao, còn có một dải lụa đỏ buộc lên trên, quấn lấy cẳng chân của cô, siết đến mức da thịt trắng bệch.

Bài múa này là tiết mục thứ sáu.

Trước đó là một tiểu phẩm.

Lúc giày cao gót của Thẩm Tuyền xuất hiện, nhiệt độ trên sân khấu còn chưa hạ xuống, cả đám vẫn còn cười vì tiết mục trước đó, đột nhiên nhìn thấy một đôi chân thon dài trắng nõn mang giày cao gót vươn ra.

Còn chưa thấy người đâu, kế tiếp tay cũng vươn ra.

Vì bóng dáng màu đỏ này mà thính phòng lập tức yên tĩnh lại. Sau đó tiếng nhạc đùng đùng đùng vang lên rất nặng nề, mà chủ nhân của giày cao gót cũng bước ra từ sau tấm màn sân khấu.

Cô che mặt, giày cao gót giẫm trên mặt đất vài cái, làn váy bất quy tắc cũng đong đua theo tiếng nhạc, sau đó khom lưng, váy rũ xuống, một chân kéo dài.

Chân dài được quấn lụa đỏ kia giống như bị trói buộc vậy.

Cả hiện trường lặng ngắt như tờ.

Tất cả nhìn vũ công đỏ không lộ mặt kia, cô che nửa mặt, cái mông lắc lư, sau đó lại đong đưa bả vai, lại hạ eo lần nữa, chậm rãi tách chân, cả người nằm xuống đát, bả vai nhỏ gầy trắng nõn lên xuống theo điệu nhạc.

Như một đóa hoa hồng nóng bỏng.

Mà những phần da thịt lộ ra kia cũng trắng đến chói mắt, khiến người ta không thể dời mắt được.

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tiếng nhạc dừng lại.

Thẩm Tuyền đứng lên khỏi mặt đất, cúi chào với thính phòng, sau đó xách làn váy, giẫm giày cao gót đi vào sau cánh gà.

"Đệt..." Nhiếp Tư không nói nên lời: "Đây là ai? Ai nhảy thế?"

Qua hồi lâu mà mấy cậu ấm bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn: "Nhảy đẹp quá."

Sao vòng eo có thể mềm dẻo như vậy, mà khó quên được nhất chính là da thịt của cô, vô cùng trắng.

Văn Trạch Tân đang uống nước, đột nhiên nuốt ngụm nước trong miệng vào, khụ khụ vài tiếng, cậu ấy sờ khóe môi, cười nói: "Có phải lần này bầu nhầm hoa khôi giảng đường rồi không?"

Cả người Văn Trạch Lệ dựa vào ghế, chân dài vắt chéo, một bàn tay cầm hờ một chai nước khoáng. Hồi lâu sau anh mới nói: "Tôi đi hút điếu thuốc."

Thị lực của anh tốt, lúc Thẩm Tuyền che nửa mặt có lộ một chút, anh cũng thấy được mặt Thẩm Tuyền.

Nhưng anh không dám chắc là cô lắm.

Rời khỏi chỗ ngồi, Văn Trạch Lệ tiện tay ném chai nước vào thùng rác, sau đó đi ra sau cánh gà, mở cửa hậu trường ra, bên trong không có váy đỏ nào cả.

Chỉ có một Thẩm Hách.

Thẩm Hách cầm một cái áo lông màu đen, ngơ ngác nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ khựng lại, nhìn trái nhìn phải một cái, hỏi: "Chị cậu đâu?"

Thẩm Hách hoàn toàn không biết cậu cả nhà họ Văn này tìm chị mình làm gì: "Chị ấy bị giáo viên kêu đi rồi."

"Vũ điệu giày đỏ là Thẩm Tuyền nhảy?"

Thẩm Hách: "Đúng vậy."

Văn Trạch Lệ lộ ra vẻ đã biết, sau đó như mất đi hứng thú, xoay người mở cửa đi ra ngoài. Anh đứng dựa vào vách tường, nhắm mắt lại, lại cảm thấy làn váy không có quy tắc kia như lướt qua trước mắt.

Đột nhiên Văn Trạch Lệ đứng thẳng người dậy, xoay người nhìn lại.

Lúc này cửa mở ra, Thẩm Tuyền mặc áo lông màu đen giẫm đôi giày cao gót màu đỏ kia bước ra, dây lụa còn chưa cởi, cô đút hai tay vào túi, sau khi thấy anh thì chỉ nhìn thoáng qua một cái, sau đó mặt không chút thay đổi đi xuống hai bậc thang, chẳng mấy chốc cô đã hòa vào bóng đêm.

Văn Trạch Lệ híp mắt, nhìn theo bóng lưng của cô một lúc lâu.

Sao tự dưng anh lại cảm thấy mình nên đuổi theo nhỉ?