Hậu Ái

Chương 34



Sau khi nói xong, hình như Thẩm Tuyền mới nhớ đến chuyện chiếc xe: "Không thì tặng xe cho cậu Văn nhé?"

Văn Trạch Lệ ở đầu bên kia im lặng một giây, anh thấp giọng cười lạnh: "Tôi không thiếu gì xe."

"Ồ, vậy à?" Thẩm Tuyền để lịch xuống, thản nhiên nói: "Vậy hẹn lần sau."

Văn Trạch Lệ khựng lại một lát: "Được thôi."

*

Cúp máy, Thẩm Tuyền đứng dậy cầm áo khoác dài rồi rời khỏi văn phòng. Thời tiết ở thủ đô càng ngày càng lạnh, Thẩm Tuyền trực tiếp lái xe từ gara dưới tầng hầm lên, chưa đi được bao xa thì nhận được cuộc gọi của Thường Tuyết.

"Tổng giám đốc Thẩm, chiếc Range Rover của cậu đang ở cửa, lúc nãy tôi lấy chìa khóa ở quầy lễ tân, sao xe của cậu lại ở cửa ra vào thế."

Thẩm Tuyền nhìn đèn giao thông đằng trước, nói: "Vậy cậu cứ lái xe trước đi."

Thường Tuyết: "Ồ, ok."

"Tôi không biết lái loại xe này, gầm xe cao quá."

Thẩm Tuyền: "Không phải cậu đưa xe đi bảo dưỡng rồi à, thử xem."

Thường Tuyết: "Được."

Một giây sau cô ấy lại nói: "Ghế phụ có một chiếc đồng hồ, chết tiệt, là series Queen."

Thẩm Tuyền: "Ừ, chốc nữa để vào phòng làm việc của tôi."

Thường Tuyết: "Ồ…Là cậu Văn tặng đó, trên tấm card viết Tuyền nhi, tôi thích em."

Thường Tuyết nói xong, hình như hơi lúng túng rồi lại cười lên.

Thẩm Tuyền: "Để vào phòng làm việc cho tôi nhé."

“Được."

Xe đi vào đường Hội Thành Danh Sĩ, người trong nhà đang đợi Thẩm Tuyền về ăn cơm. Đêm nay Thẩm Hách cũng đã trở về, cả nhà ngồi trong phòng ăn, vừa trò chuyện vừa ăn cơm. Chủ đề là tiệc cuối năm và hôn lễ của Trần Y, hôn lễ của Trần Y và Văn Trạch Tân được bố trí vào 30 tết.

Được tính là ngày lành tháng tốt.

Nếu như vận cưới của hai người vào lúc đó, nhà họ Văn cũng không tránh, Văn Tụng Tiên khá mê tín giống ông nội Văn.

Không gia tộc lớn nào ở thủ đô là không mê tín.

Nhà họ Thẩm cũng thế, lúc ly hôn cũng phải chọn ngày.

Ăn cơm xong, cả nhà trò chuyện trong phòng khách, Thẩm Tuyền ôm gối ôm rồi ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, tóc rủ xuống, tuỳ tiện cầm điều khiển từ xa bật TV.

Mấy dự án Thẩm Hách làm gần đây khá tốt, Thẩm Tiểu Toàn và Thẩm Tuyền nhẹ nhàng khen cậu vài câu, cậu hơi xấu hổ rồi có vẻ phấn khích, cầm điện thoại chụp cảnh tượng trong nhà lúc này đăng lên vòng bạn bè.

Trong ảnh chụp.

Cằm Thẩm Tuyền chống lên gối ôm rồi xem TV, sườn mặt cô rất trắng.

Chỉ trong chốc lát đã có người like.

Thẩm Hách thấy là Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ không chỉ like mà anh còn hỏi: "Tối nay chị cậu về nhà à?"

Thẩm Hách trả lời Văn Trạch Lệ: "Đúng rồi ạ."

Văn Trạch Lệ trả lời Thẩm Hách: "Trong nhà có chuyện gì thế?"

Thẩm Hách trả lời Văn Trạch Lệ: "Không có chuyện gì cả, anh không thấy ai ăn cơm xong cũng rảnh rỗi à."

Văn Trạch Lệ: "À?"

Chỉ chốc lát sau điện thoại của Thẩm Tuyền cũng vang lên, cô cầm lên nhìn, là tin nhắn Wechat.

Văn Trạch Lệ: [ Đi ra ngoài không? ]

Thẩm Tuyền: [ Không. ]

Văn Trạch Lệ: [ Tôi thấy em đang rảnh rang xem TV mà. ]

Thẩm Tuyền: [ Vậy thì sao? ]

Gửi xong, Trần Y lại gửi tin nhắn sang: [ Tối nay chị rảnh không? ]

Thẩm Tuyền: [ Có chuyện gì. ]

Trần Y: [ Sắp kết hôn nên thấy lo, chị ra ngoài với em nhé? ]

Thẩm Tuyền: [ Được. ]

Cô lấy gối ôm trong ngực ra, đi dép vào rồi nói với người nhà một tiếng, Mạc Điềm lẩm bẩm hai câu: "Muộn vậy mà còn ra ngoài."

Thẩm Tuyền: "Đi với Trần Y ạ."

Mạc Điềm: "À cũng được, con bé sắp kết hôn nên thấy lo lắng."

Nhà họ Văn quá lớn mà nhà họ Trần lại quá nhỏ. Trần Y gả qua đó phải sống thế nào cũng khó nói. Cũng may Lâm Tiếu Nhi không phải bà mẹ chồng không thấu tình đạt lý.

Nhưng vẫn rất lo lắng.

Nghĩ đến chuyện nếu như Thẩm Tuyền gả đi mà phải khúm núm, họ cũng thấy khó chịu.

Thẩm Tuyền thay một chiếc váy và mặc áo khoác, cũng không buộc tóc mà tuỳ tiện ra ngoài. Thẩm Tiêu Toàn vẫn phái vệ sĩ đi theo, Thẩm Tuyền tự lái xe đi trước.

Trần Y chọn một quán Pub khá yên tĩnh, Thẩm Tuyền và Trần Y cũng thường đến chỗ này, đỗ xe xong thì Thẩm Tuyền vào cửa, liếc mắt đã thấy Trần Y ngồi ở quầy bar.

Trần Y vẫy tay.

Thẩm Tuyền đi qua đó, cởi áo khoác rồi đặt lên ghế dựa bên cạnh, ngồi trên một chiếc ghế cao nói: "Party độc thân mà chỉ có một người à?"

Trần Y: "Còn chị mà."

Thẩm Tuyền khẽ cười, gọi một ly rượu.

"Ai có thể ngờ em sẽ gả cho anh ấy chứ." Trần Y thưởng thức ly rượu, cô ấy không thể uống nên cũng chỉ uống rượu nhẹ. Thẩm Tuyền uống hai ngụm, đầu lưỡi toàn là vị rượu, cô nói: "Mong ước đã thành hiện thực rồi."

Trần Y: "Cũng là một lần mạo hiểm."

Người đến quán Pub nhiều dần, vì hai người ở gần cửa nên hễ đẩy cửa đi vào là sẽ nhìn thấy họ đầu tiên. Tối nay Thẩm Tuyền mặc váy hai dây bằng nhung, cổ đeo sợi dây chuyền màu đen, trên cổ tay ngoài chiếc đồng hồ ra thì chỉ có chuỗi vòng tay hình mặt trăng và sao, mái tóc buông xõa.

Ánh mắt của rất nhiều đàn ông rơi vào người cô.

Lúc này.

Có một người đàn ông đứng dậy đi tới và cụng vào thành ly của Thẩm Tuyền.

"Chào cô."

Thẩm Tuyền nghiêng người nhìn người đàn ông đó, cô nhướng mày: "Chào anh."

Người đàn ông mặc áo quần bảnh bao, tiếc là đeo cà vạt kém chất lượng.

Người đàn ông đó chìa tay về phía cô: "Tôi tên là Tần Nhất, cô tên là gì?"

Tần Nhất.

Thẩm Tuyền nhận ra là nhánh bên của nhà họ Tần.

Cô thản nhiên nói: "Tôi là Thẩm Tuyền."

Vừa dứt lời.

Cửa quán Pub lại mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Thẩm Tuyền lướt qua rồi thấy Văn Trạch Lệ đứng ở đó, anh ngậm điếu thuốc và đút tay vào túi.

Ánh mắt kiêu ngạo nhưng lại mang theo đôi phần tức giận.

Thẩm Tuyền nhướng mày.

Văn Trạch Lệ đi vào, anh bỏ điếu thuốc trong miệng xuống rồi nhìn về phía Tần Nhất: "Ồ? Muốn tán tỉnh cô ấy à?"

Tần Nhất nhận ra Văn Trạch Lệ.

"Văn Trạch Lệ." Giờ anh ta mới muộn màng nhận ra, Thẩm Tuyền... anh ta nhìn về phía Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền bình tĩnh dựa vào bàn, nét mặt của Tần Nhất thay đổi.

Anh ta nói: "Tạm biệt."

Sau đó lập tức rời đi.

Thẩm Tuyền chống cằm nhìn theo hướng Tần Nhất vừa đi.

Văn Trạch Lệ thấy cô như thế, ánh mắt càng tức giận hơn, anh dập điếu thuốc vào cái gạt tàn bên cạnh, đi lên trước hai bước rồi đến gần Thẩm Tuyền, chặn cô giữa anh và quầy bar.

Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh.

Văn Trạch Lệ nghiến răng nói: "Bận lắm à?"

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Bận bình thường."

Ánh mắt của Văn Trạch Lệ đi xuống, lướt xuống bả vai trắng như tuyết của cô: "Đầu tiên là từ chối đi ăn với tôi, rồi lại từ chối lời mời của tôi, sau đó chạy đến đây bị tên khác tán tỉnh."

Mỗi một câu nói anh đều nghiến răng.

Thẩm Tuyền ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, cô dựa vào quầy bả rồi nghiêng đầu nhìn anh, bình tĩnh nói: "Vậy thì sao?"

Vậy thì sao?

Vậy thì sao?

Văn Trạch Lệ cắn răng im lặng.

Lúc sau anh hỏi: "Bọn tôi đang chơi bài trên lầu ba, em có lên không?"

Thẩm Tuyền: "Không đi."

Văn Trạch Lệ buông tay, cầm lấy áo khoác bên cạnh khoác lên vai cô, sau đó nói: "Tôi ngồi đây với em."

Thẩm Tuyền: "Không cần."

"Thẩm Tuyền." Đột nhiên anh quát: "Em như vậy là cho tôi cơ hội à?”

Thẩm Tuyền không lên tiếng.

Đầu ngón tay cô gõ vào vai anh.

Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nhìn cô, Thẩm Tuyền hất cằm: "Anh cứ bận chuyện của anh đi."

Cô đuổi anh.

Văn Trạch Lệ nheo mắt.

Mấy giây sau anh bỏ tay ra rồi xoay người đi ra cửa.

Bỗng Thẩm Tuyền nghĩ đến điều gì, chống cằm gọi: "Lại đây."

Văn Trạch Lệ cúi đầu châm thuốc, nghe thấy cũng không phản ứng gì.

Thẩm Tuyền: "Thôi quên đi."

Soạt một tiếng.

Văn Trạch Lệ xoay người lại, anh ngậm điếu thuốc đã châm lửa, khói mù lượn lờ trước mắt. Thẩm Tuyền dựa vào quầy bar: "Lại đây."

Văn Trạch Lệ không qua đó ngay.

Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, quán Pub này cũng do con cháu nhà giàu mở nên tất cả cũng là người quen.

Cả đám nhìn chằm chằm vào cậu cả Văn và cô Thẩm.

Thẩm Tuyền nhìn anh.

Đôi mắt ngày càng lạnh lùng.

Cô ngắm nghía ly rượu, bỗng muốn ném nó về phía anh.

Đột nhiên Văn Trạch Lệ đi lên hai bước, nắm chặt tay cô.

Bịch…

Ấn cô lên bàn.

Anh cúi thấp người, khói trong miệng mịt mờ.

Thẩm Tuyền đá vào chân anh một cái: "Cút ra."

Văn Trạch Lệ bỏ điếu thuốc xuống, anh nhìn cô: "Không cút."

"Em gọi tôi qua đây làm gì."

Thẩm Tuyền nhìn cơn thịnh nộ không thể bộc phát trong đáy mắt của người đàn ông, cô hờ hững nhìn, một lúc lâu sau cô vòng tay qua cổ anh. Lần đầu tiên Văn Trạch Lệ được cô ôm cổ, anh sửng sốt vài giây, vẻ tức giận lập tức tiêu tan, anh cúi thấp đầu rồi chống lên trán cô: "Em gọi tôi qua đây làm gì?"

Thẩm Tuyền vuốt ve vành tai anh.

Sau đó thờ ơ ngẩng đầu lên.

Văn Trạch Lệ nhướng mày, lúc sau anh cong môi, cúi đầu lấp kín đôi môi đỏ của cô.

“Chết tiệt……”

“A a a a a a a a, má…..”

“Chuyện gì thế này.”

“Trời ơi, nhanh nhanh livestream đi, cho mọi người xem….”

Trần Y cũng bất ngờ, nhìn hai người bên cạnh đang hôn nhau. Thẩm Tuyền tựa lưng vào quầy bả rồi ngửa đầu, đáy mắt vừa lạnh lùng vừa có ham muốn. Văn Trạch Lệ thực sự rất thích dáng môi của cô, hơn nữa cô rất nóng bỏng, quả thật có thể làm anh phát cuồng.

Hôn xong.

Văn Trạch Lệ chống lên trán cô, Thẩm Tuyền liếm khóe môi, hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau anh nở nụ cười: "Em muốn lên lầu đánh bài không?"

Thẩm Tuyền: "Được thôi."

Cô thỏa hiệp khiến Văn Trạch Lệ hơi phấn khích.

Anh ôm thắt lưng rồi bế cô xuống.

Thẩm Tuyền nhìn về phía Trần Y.

Trần Y khụ một tiếng, ôm áo khoác của cô rồi nói: "Em cũng đi."

Thẩm Tuyền lấy áo khoác mặc vào.

Ba người cùng lên lầu, trên lầu cực kỳ ồn ào, nhóm của họ cũng ở đó.

Văn Trạch Tân đã ở trong đấy, cậu ấy đang ngồi trên tay vịn của ghế sô pha, thấy vợ sắp cưới đến thì Văn Trạch Tân chậc một tiếng, vỗ xuống bên cạnh mình: "Lại đây."

Trần Y liếc nhìn cậu ấy một cái rồi đi lên.

Những người còn lại thấy Thẩm Tuyền thì rất ngạc nhiên: "Chị Tuyền lại đến nữa à."

Ván bài đã bắt đầu rồi, Cố Trình, Tiêu Nhiên và Nhiếp Tư cũng ngồi vào bàn, còn thừa một chân, Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền: "Em có chơi không?"

Thẩm Tuyền chỉnh lại đồng hồ, đi lên rồi ngồi xuống.

Văn Trạch Lệ đứng sau lưng cô, bỏ tay vào túi nhìn cô chơi.

*

Mà cùng lúc đó.

Video hôn môi trong quán Pub đã bị truyền ra, có người đặt tên cho đoạn video này là [ Cún Văn của Thẩm Tuyền ], vì phần thú vị nhất không phải cảnh hôn môi, mà là lúc Thẩm Tuyền gọi “qua đây”.

Văn Trạch Lệ đi cũng không dám đi, cuối cùng thật sự đi qua đó.

Cực kỳ tuyệt vời.

Thường Tuyết ở nhà đắp mặt nạ lướt Weibo, bỗng thấy bài đăng từ một cậu ấm mà cô ấy đã follow hồi trước trên Weibo, lập tức bấm vào xem.

Cô ấy xem xong thì cũng không có cảm giác gì.

Nói thật thì Văn Trạch Lệ rất nghe lời Thẩm Tuyền.

Tin nhắn trên QQ nhảy lên.

Thường Tuyết bất thình lình mở nhóm chat cấp ba ra.

Mà cô ấy block lúc trước.

Sau khi vào, có rất nhiều tin nhắn, mới đây vẫn còn đang trò chuyện, họ đang thảo luận xem năm mới nên tụ họp ở đâu.

Trong đó có một tin nhắn tag Lam Thấm

[ Sao cậu không nói gì Lam Thấm, gần đây cậu ít online thế. ]

[ Hiện giờ tình hình của cậu và cậu Văn thế nào rồi? ]

[ Gần đây cậu cũng không nói chuyện gì cả Lam Thấm à, có phải trong nhà cậu rất bận không, hay là cậu quay lại với Văn Trạch Lệ, bận yêu đương nên không có thời gian. ]

[ Không phải cậu Văn ly hôn rồi à? Chắc chắn cậu và cậu ấy sẽ có cơ hội. ]

[ Đúng đúng đúng, tôi nhớ là hình như đã ly hôn rồi, ha ha ha ha ha ha, mới nửa năm mà cậu ấy đã không chịu nổi Thẩm Tuyền. ]

Bạn học cấp ba của họ không có mấy ai có thể hoàn toàn bước vào giới nhà giàu. Thường Tuyết suy nghĩ một chút, tìm hai video rồi gửi vào nhóm.

[ Tôi đã nói với cậu rồi, chắc chắn cậu Văn vì cậu nên mới ly hôn đó Lam Thấm. ]

[ Cậu vẫn phải nỗ lực hơn. ]

[ Ha ha ha, biết họ ly hôn, chúng ta cũng vui thay Lam Thấm đó, làm sao có người có thể thích Thẩm Tuyền chứ, lúc nào cô ta cũng là dáng vẻ lạnh như băng, Văn Trạch Lệ nhìn đã buồn nôn. ]

[ Đúng đúng đúng, nghe nói lúc ly hôn, Văn Trạch Lệ trực tiếp ký tên mà không hề do dự. ]

[ Các cậu không thấy lần trước đi họp lớp, cô ta vẫn không thay đổi à, lạnh như băng thì không nói, còn tỏ vẻ chỉ tay năm ngón, chắc cậu Văn vừa kết hôn đã hối hận rồi. ]

[ Thường Tuyết, cậu gửi video gì thế... ]

Mười mấy giây sau.

Trong nhóm là một mảnh yên tĩnh.

Họ đã xem video, chưa kể nhìn thấy Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ hôn nhau, còn thấy Văn Trạch Lệ bị Thẩm Tuyền gọi về, thậm chí còn thấy Văn Trạch Lệ trực tiếp nửa quỳ xuống trước mặt Thẩm Tuyền.

Thường Tuyết: [ Nói đi, sao không nói gì? Có ai thấy video không? ]

Thường Tuyết: [ Chị Lam Thấm ơi, chị xem chưa? Giờ cậu Văn nhà mấy người đang ở chỗ tổng giám đốc Thẩm đó, mà chỉ được làm cún con thôi. ]

Thường Tuyết: [ Mọi người mau nói gì đi, mình tôi độc thoại thì không hay lắm đâu. ]

Những người còn lại im lặng.

Thường Tuyết: [ Hừ. ]

Thường Tuyết: [ Nghe nói Lam Thấm vẫn còn nụ hôn đầu nhỉ, hồi trước Văn Trạch Lệ đã hôn cậu chưa? Cậu có biết lúc cậu Văn nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm sẽ thế nào không? Đâm vào tường đông vô số lần, anh ta hận không thể nuốt trọn cậu ấy luôn. ]

Lớp trưởng: [ Thường Tuyết, cậu đừng nói nữa. ]

[ Lam Thấm đã rời khỏi nhóm chat. ]

Thường Tuyết: [ Trời ơi, sao cậu ta lại out nhóm rồi? ]

Trong nhóm lặng ngắt như tờ.

Thường Tuyết hừ một tiếng, lấy mặt nạ trên mặt xuống.

"Đm, cuối cùng cũng xả được cục tức rồi.”

*

Khi đánh bài, Thẩm Tuyền sẽ nhớ bài nên không thua mấy người đàn ông khác, Tiêu Nhiên đánh một con tám đồng. Thẩm Tuyền ngắm nghía rồi chuẩn bị ném một con sáu tác, Văn Trạch Lệ đưa tay đè mu bàn tay của cô lại, thấp giọng nói: “Đừng đánh con đó, đổi sang con khác đi.”

Thẩm Tuyền lướt qua một vòng rồi đánh con chín đồng.

Lại lần mò đôi tám đồng.

Văn Trạch Lệ khẽ cười một tiếng.

Thẩm Tuyền lại lấy bài rồi đánh con hoa.

“….." Văn Trạch Tân nói: "Chị, chị giỏi vãi."

Tiêu Nhiên ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Văn Trạch Lệ: "Tránh xa vợ cũ của cậu ra."

Văn Trạch Lệ nhướng mày cười lạnh nhưng không đi.

Cố Trình lắc đầu: "Không được rồi, đánh bài với mấy người không có đường lui."

Bài trên bàn chồng chất lên nhau, mọi người lại bắt đầu lấy bài, Thẩm Tuyền bốc trúng thẻ trắng, Văn Trạch Lệ cầm điếu thuốc rồi tay kia chống lên bàn, cúi người nói: “Bài này thì thử đánh con thập tam huyền xem.”

Giọng của anh gần bên tai.

Thẩn Tuyền không nói gì, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, yên lặng xếp bài.

Mười phút sau.

Con thập tam của Thẩm Tuyền rơi xuống bàn.

Văn Trạch Tân: "... Vãi. Đánh thật à."

"Ôi, không được rồi, hai người thế này quá đáng lắm, hai người đánh với bọn tôi mà."

Tiêu Nhiên đẩy đống bài trên bàn ra, mờ ám nhìn họ: "Hai người định quay lại à?"

Văn Trạch Lệ nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền theo bản năng.

Thẩm Tuyền cầm ly cà phê lên rồi uống một ngụm, thản nhiên nói: "Không."

Mọi người: “......”

Văn Trạch Lệ siết chặt điếu thuốc.