Hậu Ái

Chương 35



Buổi tối nói là tiệc độc thân nhưng nói trắng ra là họ chán quá nên đến chơi với nhau, đánh bài hay đánh bi-a gì đấy. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cặp vợ chồng mới cưới Văn Trạch Tân và Trần Y gặp họ, hai người đã gặp họ rất nhiều lần rồi.

Thẩm Tuyền chơi vài vòng thì không đánh nữa, cô đứng dậy nhường chỗ cho Văn Trạch Lệ, cô muốn cởi áo khoác ra. Văn Trạch Lệ vươn tay đè bả vai của cô lại, Thẩm Tuyền quay đầu liếc anh một cái.

Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc trong miệng, tay còn lại xếp bài và cũng không nhìn cô, anh chỉ nói: “Mặc vào.”

Sau đó anh đưa tay chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút.

Đám người: “…”

Con mẹ mày, thế rồi từng người lấy áo khoác mặc vào.

Thẩm Tuyền đứng im nhìn anh mấy giây, cô thả áo khoác ra.

Lúc này anh mới buông bàn tay đang đè bả vai cô, bả vai vừa được thả tự do, Thẩm Tuyền xoay người đi tới cửa sổ sát đất, từ tầng ba nhìn xuống vẫn thấy rất rõ khung cảnh bên dưới. Trần Y bưng rượu đến rồi đưa cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền quét mắt nhìn một vòng, sau đó nhận ly rượu.

Trần Y không nói gì, cô ấy cũng nhìn xuống lầu với cô.

Các cô lớn lên ở thủ đô, quen thuộc mỗi cành cây ngọn cỏ lẫn đường xá ở nơi này. Trần Y cười hỏi: “Chị có còn nhớ năm đó chị từng đánh nhau với Nhiếp Tư không?”

Thẩm Tuyền: “Nhớ chứ.”

Trần Y: “Cậu cả Văn chạy lên lầu, vừa thấy là nữ thì sững người mất cả buổi.”

Thời tiết xám xịt.

Lúc đó thời tiết cũng như thế này, hai lớp cách nhau một tầng, bầu không khí giữa hai tầng cũng không giống nhau lắm. Văn Trạch Lệ xắn tay áo vọt lên tầng, cô đứng ở đầu cầu thang, trong tay kéo Nhiếp Tư sưng mặt sưng mũi.

Hai người nhìn nhau, lúc ấy Văn Trạch Lệ đã nói: “Cô đánh à?”

Thẩm Tuyền đứng ngược sáng, nói mà không có cảm xúc: “Là tôi.”

Văn Trạch Lệ buông ống tay áo xuống, mấy giây sau anh xoay người nhìn Nhiếp Tư: “Người anh em, cậu để một cô gái đánh mình.”

Lúc ấy Văn Trạch Lệ đã rất cao, trên người còn có một chút mùi mồ hôi và sự sắc bén của thiếu niên.

Thẩm Tuyền giật giật tay rồi đẩy Nhiếp Tư về phía Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ đỡ được Nhiếp Tư, anh ngước mắt lên nhìn cô: “Nhà họ Thẩm?”

Thẩm Tuyền: “Đúng, Thẩm Tuyền.”

Văn Trạch Lệ: “Đệt.”

Sau đó anh vỗ vỗ bả vai của Nhiếp Tư: “Thôi bỏ đi, cậu nói xem cậu đã làm chuyện tội ác tày trời gì mà cô Thẩm đây phải ra tay với cậu vậy.”

Nhiếp Tư lau mặt rồi đẩy Văn Trạch Lệ: “Thôi dẹp đi, cút mau.”

Văn Trạch Lệ cười ha hả.

Anh cúi đầu ngậm lấy khóa kéo của áo đồng phục, bước vài ba bước xuống lầu. Lúc đi đến chỗ rẽ, anh đưa mắt nhìn lên trên một hồi, trong mắt chứa ý cười.

Thẩm Tuyền tựa lưng vào tường, đối diện với anh vài giây rồi xoay người rời đi.

Trần Y cười nói: “Lúc đó anh ta khiến một đám nữ sinh đến hóng chuyện phải đỏ mặt đấy.”

Thẩm Tuyền nhấp một ngụm rượu vang: “Ừm.”

“Chị không có cảm xúc gì cả.” Trần Y nhìn về phía Thẩm Tuyền: “Lúc đó trong lòng chị thật sự không rung động sao?”

Thẩm Tuyền lắc lắc ly rượu, chất lỏng màu đỏ bên trong lắc lư giống như nhịp tim đập vậy.

Thẩm Tuyền một hơi uống hết ly rượu, cô nói: “Em đoán xem.”

Trần Y sững sờ, sau đó cũng bật cười.

Trần Y vẫn luôn biết Thẩm Tuyền để ý đến Văn Trạch Lệ, mà sự chú ý này chủ yếu là vì nhà họ Thẩm với nhà họ Văn đang có cùng một hướng phát triển, nếu muốn liên hôn thì nhà họ Thẩm sẽ chọn nhà họ Văn. Sự chú ý này có biến chất hay không thì cũng chỉ có một mình Thẩm Tuyền biết, đáng tiếc phần chú ý này luôn là đơn phương.

*

Lúc tan cuộc, Thẩm Tuyền đã uống khá nhiều rượu, mặc dù toàn là rượu vang nhưng vẫn có chút men say, cô ngồi bắt chéo chân, ngồi dựa vào tay vịn của ghế sô pha, xõa tóc thản nhiên nhìn Trần Y nói chuyện.

Một đám đàn ông ngồi đánh bài cũng nhìn thấy cảnh này, nhất thời không ai dời mắt nổi.

Ai cũng công nhận dáng người của Thẩm Tuyền rất đẹp, khuôn mặt ưa nhìn nhưng cô lạnh lùng, hung ác cũng là sự thật. Không có việc gì thì không ai dám đến gần cô.

Càng đừng nói đến việc chú ý một mặt khác của cô.

Nhưng đêm nay, cảnh tượng này khiến họ nhìn thấy được một loại cảm giác quyến rũ khó nói thành lời từ trên người cô, còn có một chút vẻ thờ ơ lười biếng. Nó không còn là khí chất nữ vương mạnh mẽ lạnh lùng như ở trên thương trường nữa.

Cố Trình chậc một tiếng: “Chắc tổng giám đốc Thẩm còn có một mặt khác nữa nhỉ.”

Tiêu Nhiên đội mũ, hừ lạnh một tiếng.

Văn Trạch Tân khụ một tiếng, cậu ấy nhìn sang chỗ khác theo bản năng, vào thời khắc này cô gái đó khiến cậu ấy khó mà chống cự nổi, cứ nhìn ít đi thì hơn.

Nhiếp Tư không dám có ý nghĩ gì với Thẩm Tuyền, cậu ấy sợ bị đánh, lúc đi học cậu ấy hay chọc Thường Tuyết, sau đó Thẩm Tuyền ra mặt giúp Thường Tuyết. Thế là cậu ấy gặp tai ương.

Đôi mắt của Văn Trạch Lệ không thể nào dời khỏi người cô, anh cúi đầu dập điếu thuốc đang ngậm trong miệng vào cái gạt tàn, sau đó Văn Trạch Lệ bước lên nắm lấy cổ tay của Thẩm Tuyền: “Anh đưa em về.”

Thẩm Tuyền với Trần Y đang nói dở câu chuyện, cô ngẩng đầu lên: “Giải tán sớm thế à?”

Văn Trạch Lệ cao lớn, anh đứng trước mặt cô che hết ánh mắt của người khác, nhìn từ trên cao xuống nói: “Vậy em còn định ở đây tới lúc nào? Suốt đêm?”

Thẩm Tuyền thả chân xuống, đứng dậy và kéo áo khoác lên, cô liếc anh một cái.

Sau đó cô nói với Trần Y: “Đi thôi.”

Trần Y liếc nhìn Văn Trạch Tân, đáy mắt cô ấy ảm đạm, sau đó đứng dậy nói: “Được.”

Thẩm Tuyền: “Cần đưa em về không?”

“Không cần đâu, em đi cùng với Văn Trạch Tân.”

Thẩm Tuyền gật đầu, cô mang giày cao gót đi tới cửa. Văn Trạch Lệ đuổi theo nắm chặt lấy cổ tay cô, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em uống nhiều rượu à?”

Thẩm Tuyền thờ ơ liếc anh một cái: “Không nhiều.”

Văn Trạch Lệ cười nhẹ một tiếng: “Cả người toàn là mùi rượu.”

Hai người đi xuống lầu, Văn Trạch Lệ gọi người lái thay, xe vọt tới rồi dừng lại trước mặt hai người, hai người đã uống rượu nên ngồi sau xe sẽ tốt hơn, Văn Trạch Lệ mở cửa xe rồi nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống ghế. Sau khi lên xe, Thẩm Tuyền dựa vào ghế ngáp một cái, Văn Trạch Lệ ngồi vào xe ở một bên khác, cửa xe vừa đóng lại đã cảm nhận được chút mát mẻ.

Cô ngáp xong thì thả tay xuống, nhìn ngoài cửa sổ xe rồi thản nhiên nói: “Tôi lái xe tới.”

Văn Trạch Lệ nghiêng đầu nhìn cô: “Ngày mai cho người khác đến lái đi.”

Xe khởi động và hòa vào đường lớn, bóng cây ngoài cửa sổ khẽ lướt qua mặt.

Thẩm Tuyền hơi buồn ngủ, cô liếc nhìn chiếc xe đi theo sau, đó là xe vệ sĩ nhà cô. Cô nhíu mày, mấy giây sau cô nhích lại gần Văn Trạch Lệ, tay kéo cánh tay của Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ cũng nhìn thấy chiếc xe kia, anh nhíu mày đang định nói chuyện thì cô gái dựa vào người anh. Tim anh chợt hụt mất một nhịp, cúi đầu xuống nhìn cô.

“Hửm?”

Thẩm Tuyền: “Buồn ngủ.”

Giọng điệu của cô không chút dao động, Văn Trạch Lệ lại cười khẽ, anh đưa tay ôm eo cô, bờ môi chạm vào trán cô: “Vậy thì ngủ một lát đi.”

Thẩm Tuyền: “Ừm.”

Cánh tay của người đàn ông thật sự rất mạnh mẽ, mùi thơm trên người anh luôn có tính công kích, Thẩm Tuyền nhíu mày ôm lấy cổ anh.

Yết hầu của Văn Trạch Lệ lên xuống, anh cười nhẹ: “Không được rồi, em quá ỷ lại, không giống em chút nào cả.”

Giống như đang mơ vậy.

Thẩm Tuyền ngẩng đầu, trong đôi mắt là men say nhàn nhạt: “Anh nói tôi không giống chỗ nào?”

Văn Trạch Lệ híp mắt lại, tựa lên trán của cô: “Em nói đi, giống chỗ nào chứ? Anh không chịu được.”

Thẩm Tuyền cười nhẹ, khóe môi hơi cong lên, ngón tay của cô trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó, cô hỏi: “Anh đã từng ngủ với phụ nữ chưa?”

Hơi thở của anh khựng lại, anh khẽ cắn răng: “Rồi.”

“Thật à?” Thẩm Tuyền nhẹ nhàng hỏi lại.

Văn Trạch Lệ đưa tay nắm lấy bàn tay của cô rồi kéo ra khỏi chỗ kia, anh cúi đầu hôn cô, hôn mãnh liệt.

Xe đột nhiên thắng gấp, Văn Trạch Lệ vội vàng ôm Thẩm Tuyền, nhấc mắt lên liếc nhìn.

Vệ sĩ của nhà họ Thẩm bước xuống vây quanh xe, ánh mắt Văn Trạch Lệ lạnh lùng, anh cúi đầu hôn lên mi tâm của Thẩm Tuyền, thấp giọng hỏi: “Đêm nay đi cùng anh nhé?”

Thẩm Tuyền: “Được.”

Văn Trạch Lệ cảm thấy đêm nay Thẩm Tuyền đã hoàn toàn biến thành kiểu ngoan ngoãn mà gợi cảm. Anh cầm điện thoại lên gọi vào một số điện thoại, Thẩm Tuyền im lặng nhìn, mấy giây sau người ở đầu dây bên kia nhấc máy.

Thẩm Tuyền đột nhiên đưa tay ra ấn tắt cuộc gọi, Văn Trạch Lệ không hiểu, cúi đầu nhìn cô.

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Để tôi xử lý chuyện vệ sĩ nhà tôi, anh mở cửa ra đi.”

Lúc nãy Văn Trạch Lệ định gọi cho vệ sĩ nhà mình đến đánh nhau một trận, sau khi nghe xong anh đáp lời: “Được.”

Sau đó anh nói với người lái thay: “Mở cửa.”

Người lái thay cũng khá bình tĩnh, anh ta làm theo, vệ sĩ bên ngoài muốn kéo cửa xe ra. Thẩm Tuyền kéo áo khoác lên, mang giày cao gót bước xuống, cô nhìn vệ sĩ rồi nói: “Bốc đồng.”

Vệ sĩ cúi thấp đầu, Thẩm Tuyền không nói gì thêm, cô đi thẳng về phía chiếc xe của mình, vệ sĩ lái chiếc xe cô đã lái hôm nay theo cùng.

Văn Trạch Lệ ngồi trong xe thấy thế, anh mở cửa xe ra bước xuống, nắm lấy cửa xe gọi: “Thẩm Tuyền.”

“Anh nói là để em đi nói với họ một tiếng chứ không phải là đi theo họ.”

Thẩm Tuyền quay đầu.

Vào giờ này, trên đường không có nhiều xe lắm, men say giữa hai đầu mày của cô đã tản đi nhiều, cô thản nhiên nhìn Văn Trạch Lệ, mấy giây sau cô nói: “Cậu cả Văn, có phải anh hiểu lầm gì đó không?”

“Tôi không phải bạn gái của anh, cũng không phải vợ anh, sao phải đi theo anh?”

“Nằm mơ à.”

Văn Trạch Lệ liếm khóe môi, sắc mặt âm trầm.

Hay lắm.

Cô gái này lại khôi phục dáng vẻ mạnh mẽ kia rồi, anh gõ gõ xe mình, anh liếc nhìn vệ sinh đang vây quanh, chuẩn bị xử lý đám người này.

Dường như Thẩm Tuyền đọc được suy nghĩ của anh, cô nói: “Thật mất mặt.”

Văn Trạch Lệ: “…”

Mấy giây sau, Văn Trạch Lệ giận đến bật cười.

Sau đó anh từ từ cởi hai cúc áo sơmi, xắn tay áo rồi rồi giơ chân đá vệ sĩ kia. Vệ sĩ của nhà Thẩm Tuyền có bốn người nên rất dễ giải quyết.

Thẩm Tuyền đứng cạnh xe nhà mình nhìn từng chiêu hung ác của anh. Thẩm Tuyền rất bình tĩnh, cô còn nhận điện thoại của người trong nhà. Vừa cúp máy thì Văn Trạch Lệ cũng đánh xong, anh siết chặt tay của Thẩm Tuyền, đè cô lên cửa xe, đôi mắt mang theo sự tức giận: “Tổng giám đốc Thẩm, nói chuyện nhé? Em đang chơi đùa anh đấy à?”

Trời đất quay cuồng, Thẩm Tuyền nhìn sự tàn nhẫn của người đàn ông: “Đúng vậy, anh có cho tôi chơi không?”

Văn Trạch Lệ: “…”