Hậu Ái

Chương 36



"Chơi cái gì?" Văn Trạch Lệ nghiêm túc khẽ nói.

Thẩm Tuyền dựa vào cửa xe, mùi hương xâm lược trên người anh quanh quẩn trong hơi thở của cô, cô nhấc đầu gối lên cọ xát. Bàn tay đang nắm cổ tay của cô lại siết chặt thêm một chút.

Vẻ mặt Thẩm Tuyền vẫn thản nhiên: "Anh nói xem, có cho hay không?"

Bên tai Văn Trạch Lệ ửng đỏ, xúc cảm kia quá rõ ràng. Anh đưa tay xuống dưới đẩy đầu gối của cô ra, trầm giọng nói: "Cho."

"Theo em đến cùng."

Thẩm Tuyền gật đầu: "Tốt lắm."

Sau đó cô nghiêng người về phía trước, ghé sát vào tai anh: "Vậy anh đừng tránh đấy."

Văn Trạch Lệ rất muốn đè cô gái này lên tường, anh nghiêng đầu ghé vào tai cô trả lời: "Tôi không tránh đâu, loại chuyện này đàn ông cần chủ động."

Thẩm Tuyền: "Cũng đâu thấy anh chủ động."

"Chẳng lẽ anh muốn làm ở chỗ này?"

Bỗng nhiên Văn Trạch Lệ nghiến răng một cái: "Không."

Mấy giây sau anh siết eo Thẩm Tuyền, kéo cô ra khỏi người mình, trong đôi mắt đầy lửa giận: "Em rất có kinh nghiệm?"

Thẩm Tuyền: "Anh đoán xem?"

Cô đã quen không biểu lộ cảm xúc, Văn Trạch Lệ cũng không nhìn ra, anh lạnh lùng nhìn cô. Từ khi xuống xe đến tận bây giờ, cách cô quyến rũ đàn ông đúng là thành thạo.

Nghĩ đến đây, đúng là anh không tin Thẩm Tuyền lại như vậy, cô gái mạnh mẽ lạnh lùng như cô lại quyến rũ đàn ông, còn có thủ đoạn cao siêu đến thế.

Văn Trạch Lệ nghĩ mãi, trong đôi mắt lại thêm lạnh lùng hung ác.

Thẩm Tuyền bình tĩnh nhìn anh: "Anh sao thế?"

Văn Trạch Lệ nắm lấy tay cô rồi kéo tới trước mặt anh: "Đêm nay đi theo tôi."

Anh muốn xem cô có thể quyến rũ đàn ông đến mức nào.

Thẩm Tuyền không đồng ý, cô nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.

Đi cùng anh, vậy chắc chắn sẽ không thể qua một đêm đơn giản như thế được.

Trước kia Thẩm Tuyền không nghĩ tới tình yêu, cô cũng không chờ mong gì với nó. Lần duy nhất cô về biệt thự vào buổi sáng hôm nọ và nhìn thấy căn biệt thự trống rỗng, cũng không gặp người này, bố cô chỉ điểm hai lần, tâm trạng cô bị bố cô phát hiện nhưng chưa hề thấy xấu hổ.

Chỉ kịp thời dừng lại mà thôi.

Mà lúc này nên đi hay không đi. Cô chợt bật cười, cũng không phải là cô không chơi nổi.

Thẩm Tuyền: "Đi thôi."

Văn Trạch Lệ nhìn cô, hàm dưới siết chặt.

"Được." Anh buông cô ra.

Thẩm Tuyền đứng thẳng người, cô nhìn bốn vệ sĩ đã sửa soạn xong rồi thản nhiên nói: "Các anh về trước đi."

"Nhưng phía ông Thẩm." Một trong bốn vệ sĩ ngẩng đầu nhìn cô.

Thẩm Tuyền: "Tôi sẽ gọi điện cho ông ấy."

"Được." Vệ sĩ cúi đầu xuống.

Bốn vệ sĩ đứng yên không nhúc nhích nhìn Thẩm Tuyền. Văn Trạch Lệ vươn tay qua ôm lấy eo cô và kéo cô về phía xe mình, bởi vì đánh nhau nên anh tháo vài cúc áo, xương quai xanh cũng theo đó mà lộ ra ngoài. Anh lại kéo Thẩm Tuyền ngồi vào vị trí lúc nãy, còn anh thì vòng qua đầu xe.

Anh nhìn lướt qua mấy vệ sĩ kia, sau đó ngồi vào ghế sau.

Vệ sĩ nhìn bọn họ lên xe thì tản ra nhường đường. Xe khởi động, chiếc Land Rover màu đen lướt qua họ rồi lao vút đi.

Ghế sau xe hoàn toàn yên tĩnh.

Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên bấm số của bố mình.

Giọng của Thẩm Tiêu Toàn vang lên: "Tuyền Nhi."

"Bố, đêm nay còn sẽ không về nhà, con đến biệt thự."

Lúc nãy Thẩm Tiêu Toàn mới gọi điện cho Thẩm Tuyền để hỏi khi nào cô về, Thẩm Tuyền mới trả lời là lát nữa, bây giờ lại nói muốn về biệt thự chứ không về nhà.

Ông im lặng mấy giây, một lúc sau mới nói: "Phải biết tự bảo vệ bản thân."

Thẩm Tuyền cười nói: "Vâng ạ."

Hai bố con họ rất hiểu nhau, Thẩm Tiêu Toàn cũng nhìn thấy video Văn Trạch Lệ và con gái hôn nhau ở quán bar hồi tối nay. Thẩm Tiêu Toàn biết sau khi ly hôn hai người dây dưa với nhau rất nhiều lần, nếu như Thẩm Tuyền không có ý với một người nào đó thì cô sẽ không để người đó lại gần mình, còn nếu đã dây dưa thì rõ ràng cô có kế hoạch của riêng mình.

Ông giao Thẩm thị cho con gái là vì tin tưởng.

Đêm nay, ông vẫn tin tưởng con gái mình.

Năm nay Thẩm Tuyền hai mươi tám tuổi, cô có thể chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình.

Cúp điện thoại, Văn Trạch Lệ kéo cửa kính xe xuống và hút một điếu thuốc. Anh vươn tay nắm chặt tay Thẩm Tuyền, kéo cô vào lòng, Thẩm Tuyền rất không thích mùi hương nam tính xâm lược trên người anh.

Cô giơ tay lên sờ mặt anh, lỗ tai của Văn Trạch Lệ lại đỏ lên, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau anh kéo tay cô lên và cắn một cái.

Xe không đến biệt thự mà đến tòa nhà 188. Lúc lái đến gara ngầm, mãi đến khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Thẩm Tuyền vào nhà cởi giày cao gót, cô xoay người nhìn tủ giày.

Phía trên chỉ có hai đôi dép cho nam, Văn Trạch Lệ lấy xuống và đặt bên cạnh chân cô, Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn anh.

Miệng Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc, anh giương mắt nhìn cô: "Trong nhà không có dép cho nữ."

"Chỉ có thể mang cái này thôi."

Nói xong anh nâng chân của cô lên và mang vào cho cô. Thẩm Tuyền không đáp lời, cô mang đôi dép lê rộng kia vào, liếc mắt nhìn căn phòng trung tâm của ngôi nhà, Văn Trạch Lệ dập điếu thuốc rồi đứng đó vân vê nó.

Trong phòng khách chỉ có cửa sổ sát đất và đèn tường, thật ra trong phòng rất tối. Thẩm Tuyền đi tới cửa sổ sát đất, cô cúi đầu nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài.

Không ai lên tiếng, họ cũng đang đợi đối phương.

Thời gian dần trôi, bầu không khí cũng rất yên tĩnh.

Thẩm Tuyền híp mắt, đột nhiên cô đưa tay cởi áo khoác trên người rồi ném sang một bên.

Dây áo cũng theo đó rơi xuống, để lộ da thịt trắng nõn.

Văn Trạch Lệ thấy thế, anh dập điếu thuốc rồi bước nhanh tới trước, giơ tay nắm lấy tay cô, sau đó đè cô lên bàn cạnh cửa sổ sát đất, anh thấp giọng quát: "Con mẹ nó, em đã từng quyến rũ bao nhiêu thằng rồi?"

Mẹ kiếp.

Vừa vào phòng đã chủ động cởi áo khoác, còn cởi thành thạo đến thế.

Thẩm Tuyền dựa vào bàn, nghiêng đầu nói: "Văn Trạch Lệ, anh có được không vậy?"

"..."

Một giây sau, Thẩm Tuyền thờ ơ hỏi: "Anh có từng làm tình với Lam Thấm chưa?"

Văn Trạch Lệ: "..."

Thẩm Tuyền giãy giụa đứng thẳng dậy, Văn Trạch Lệ thả lỏng tay, Thẩm Tuyền xoay người dựa vào bàn, tay chống ra sau, dây áo vẫn tụt xuống như thế.

Nét mặt cô vẫn thờ ơ lạnh lùng. Nhưng thế này lại có tác động càng lớn, cộng thêm ánh sáng bên ngoài chiếu vào, rơi trên người hai người.

Văn Trạch Lệ nhìn cô chằm chằm, hồi lâu sau anh giơ tay tháo cúc áo sơ mi, hơi nghiêng người hôn lên môi cô.

Màn cửa lắc lư, quần áo dần tụt xuống, vòng eo bị siết chặt. Một lúc sau Văn Trạch Lệ ôm cô, mãi mà không nói câu nào.

Thẩm Tuyền ngửa đầu ra sau, đầu ngón tay cô đẩy bả vai anh.

"Anh có ý gì đây?" Hiếm khi giọng cô khàn khàn.

Trong đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ ẩn chứa chút hung ác.

"Không có kinh nghiệm, được chưa?"

Thẩm Tuyền: "..."