Hậu Ái

Chương 37



Nửa tiếng sau Thẩm Tuyền tắm rửa, Văn Trạch Lệ cũng đi tắm, anh phanh cổ áo, có thể nhìn thấy những giọt nước đọng lại, anh cắn điếu thuốc rồi đứng dậy rót cho cô một ly nước.

Thẩm Tuyền cầm lấy, cô liếc nhìn phòng khách rộng lớn, sau đó thản nhiên nhấp một ngụm nước.

Văn Trạch Lệ ngồi trên bàn trà búng tàn thuốc, lỗ tai còn hơi đỏ.

Ánh mắt dán lên người cô: "Tối nay ngủ lại đây nhé?"

Thẩm Tuyền uống hết nước, cô nhìn anh, vẻ ngoài của anh rất đẹp trai. Thuở thiếu niên có cảm giác đẹp trai sắc bén, bây giờ gương mặt nảy nở vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, cô đặt ly nước xuống: "Tôi về nhà."

Văn Trạch Lệ cũng không ép cô ở lại, hơn nữa vừa rồi cũng hơi xấu hổ.

Sau khi dập thuốc xong, Văn Trạch Lệ đứng dậy cầm chìa khóa xe, anh tiện tay cầm áo khoác trên ghế sô pha đưa cho cô.

Thẩm Tuyền cầm áo khoác, lăn lộn như thế một lúc làm áo khoác của cô dính đầy mùi nước hoa của anh. Cô cũng không định mặc nữa, lúc đi ra ngoài, Văn Trạch Lệ quay đầu lại thấy cô không mặc áo khoác, anh vươn tay ra cầm áo khoác từ tay cô rồi khoác nó lên bả vai cô.

Thẩm Tuyền ngước mắt lạnh nhạt liếc anh một cái, Văn Trạch Lệ thấy cô như thế thì không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

Thẩm Tuyền không có biểu cảm gì, cô thu tầm mắt lại.

Trong thang máy yên tĩnh, lúc này tòa nhà cũng không có tiếng động nào, thang máy đi thẳng xuống tầng hầm một, mùi rượu trên người Văn Trạch Lệ đã tản đi từ lâu, anh khởi động xe lái ra ngoài.

Đêm khuya, trên đường vẫn còn rất nhiều xe.

"Về biệt thự à?"

Thẩm Tuyền: "Ừm."

Chẳng mấy chốc xe đã đến biệt thự Lam Loan, đêm nay dì giúp việc ở nhà chờ cô, vừa thấy cô trở về, bà ấy đã vội ra đón, không ngờ còn gặp cậu cả Văn.

Dì giúp việc sững sờ trong chốc lát, chần chờ không biết nên đi xuống đón hay là đứng im tại chỗ.

Hai người đứng dưới lầu, Thẩm Tuyền kéo áo khoác, người đàn ông kia ôm eo cô rồi thấp giọng nói gì đó. Thẩm Tuyền không đáp lời mà chỉ đẩy anh ra.

Người đàn ông nhíu mày, anh đút tay vào túi nhìn Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền đi lên bậc thang, dì giúp việc hoàn hồn, bà ấy vội vàng chạy xuống nhận túi xách nhỏ của Thẩm Tuyền: "Con về trễ thế."

Thẩm Tuyền: "Vâng, có chút việc."

"Muốn ăn chút gì không?" Dì giúp việc nhìn ra sau lưng cô, cậu cả Văn đã lên xe, tay của người đàn ông khoác lên cửa sổ xe, sau đó khởi động.

Cô vào nhà cũng là lúc anh lái xe đi. Thẩm Tuyền xoa cổ, cô nói: "Không ăn."

"Dì à, con đi ngủ trước." Hiếm khi giọng cô lại dịu dàng đến thế.

"Được."

Bà ấy mở đèn cầu thang cho cô, Thẩm Tuyền đi lên lầu, dì giúp việc đứng dưới lầu nhìn cô, đột nhiên phát hiện trên cổ Thẩm Tuyền có rất nhiều dấu đỏ. Bà ấy nhíu mày, lại nghĩ tới cậu cả Văn mới đưa cô về.

Mấy giây sau bà ấy quay lại phòng khách gọi điện thoại đến nhà họ Thẩm.

Thẩm Tuyền lên lầu rồi đi tắm thêm lần nữa, cô lấy một cái váy rộng rãi, trong lúc rửa mặt cô thấy cổ, bả vai rồi ngực của mình có rất nhiều dấu hôn.

Thẩm Tuyền túm cổ áo, híp mắt nhìn những dấu vết rõ ràng kia.

Động tác của anh thật mạnh bạo, kỹ thuật hôn còn càng ngày càng tốt. Nếu không phải vì một kích cuối cùng kia thì cô đoán anh là một người đầy kinh nghiệm, Lam Thấm từng ngủ với anh rồi.

Đầu ngón tay buông lỏng. Cổ áo hất ra sau, Thẩm Tuyền tiếp tục rửa mặt, gương mặt cô xinh đẹp như ánh trăng trong đêm tối, còn pha chút lạnh lùng. Lúc trở lại giường, Thẩm Tuyền ngáp một cái rồi ngã ra giường ngủ thiếp đi.

Trước khi đi Văn Trạch Lệ có nói: "Lần sau tiếp tục."

Câu nói kia cứ thế bị lãng quên.

*

Xe chạy vào gara ngầm, Văn Trạch Lệ lên lầu, nhà ở tòa nhà 188 này sẽ không bao giờ tắt hết đèn, trừ khi rèm cửa bị kéo lại hết.

Văn Trạch Lệ cởi cúc cổ áo sơmi, anh dựa vào ghế sô pha xoa trán.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương trên người Thẩm Tuyền, anh ngậm điếu thuốc trong bóng tối, Thẩm Tuyền là người lạnh lẽo như băng nhưng cơ thể lại mềm mại như nước. Vòng eo của cô nhỏ đến mức có thể siết bằng một tay, da thịt vừa chạm vào đã đỏ bừng lên, nhất là khi cọ xát với anh, gương mặt cô không có biểu cảm nào, chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhuốm chút khoái cảm.

Nếu như không phải anh không có kinh nghiệm thì đêm nay Thẩm Tuyền không thể rời khỏi chỗ của anh. Nghĩ đến đây, Văn Trạch Lệ thấp giọng chửi tục một câu, anh cũng không nhìn ra cô đã có kinh nghiệm hay chưa, nhưng cô mẫn cảm là thật.

Đột nhiên Văn Trạch Lệ nhớ đến một người... Chung Sở.

Anh ngồi thẳng dậy, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay rồi đặt trên đầu gối, vẻ mặt u ám.

*

Ngày hôm sau, tiết trời âm u lạnh lẽo, sau khi tỉnh lại thì Văn Trạch Lệ từ từ thắt cà vạt, sau lại nghĩ gần đây không có việc gì để làm, anh giật cà vạt rồi bỏ vào tủ quần áo.

Nới lỏng cổ áo, Văn Trạch Lệ cầm chìa khóa đi ra khỏi nhà.

Trợ lý bên kia gọi điện thoại cho anh: "Cậu cả Văn, hôm nay là tiệc cuối năm của Văn thị, mấy giờ anh tới."

Văn Trạch Lệ cắn điếu thuốc: "Buổi chiều."

Nói xong anh cúp điện thoại rồi lái xe đến Thừa Thắng. Cửa thang máy mở ra, Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn phòng họp, anh dúi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đưa tay đẩy cửa phòng họp ra làm mọi người trong phòng hét to thành tiếng.

"Cậu cả Văn."

"Chủ tịch Văn."

Văn Trạch Lệ miễn cưỡng đáp lời, đôi mắt kẹp dài nhìn lướt một vòng phòng họp, liếc nhìn Chung Sở nhã nhặn tuấn tú, anh liếm khóe môi rồi chỉ vào người Chung Sở: "Cậu ra đây."

Chung Sở hơi mờ mịt nhưng cũng không dám phản kháng, anh ta đứng lên.

Tiểu Tả: "Cậu cả Văn gọi cậu đấy."

Nghe giọng cấp trên, Chung Sở bước nhanh về phía cửa, Văn Trạch Lệ cụp mắt dò xét anh ta mấy lần, đôi mắt càng thêm lạnh lẽo, anh thả lỏng tay, cửa phòng họp đóng sầm lại.

Nơi này là đại sảnh, lúc này tất cả mọi người cũng đã đi họp nên ở đây không có ai.

Văn Trạch Lệ đút tay vào túi, anh vừa nhìn ngắm điếu thuốc vừa đi đến bên cửa sổ.

Chung Sở đứng tại chỗ thấp thỏm lo âu.

Cậu cả Văn định làm gì đây?

Lần nào Văn Trạch Lệ đứng ở đây cũng nhớ tới vết đỏ trên Thẩm Tuyền ngày trước, anh hơi cúi đầu ngậm điếu thuốc, hồi lâu sau Văn Trạch Lệ trầm giọng lạnh lùng nói: "Cậu từng làm tình với Thẩm Tuyền chưa?"

Chung Sở nghe câu này xong thì sửng sốt, vô cùng mờ mịt.

Văn Trạch Lệ không nhận được câu trả lời, anh ngước mắt lên nhìn, nét mặt càng thêm lạnh le o: "Tôi đang hỏi cậu đấy."

Chung Sở bị anh làm cho khiếp sợ, anh ta vội lắc đầu: "Sao tôi với tổng giám đốc Thẩm lại lăn giường chứ..."

"Tôi... Tôi cũng không thân với cô ấy lắm." Giọng điệu của Chung Sở đầy vẻ hoang mang.

Văn Trạch Lệ sững sờ, anh híp mắt lại: "Cậu thực sự chưa bao giờ chạm vào cô ấy?"

Chung Sở lắc đầu thật mạnh.

Vẻ âm u nơi đáp mắt của Văn Trạch Lệ nhạt đi rất nhiều, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Vậy sao ngày đó sau khi rời khỏi văn phòng của cậu, trên cổ của cô ấy lại có vết đỏ."

"Vết đỏ gì cơ?" Chung Sở càng mờ mịt.

Lúc này cửa thang máy mở ra, hai người cùng quay sang nhìn. Thẩm Tuyền mặc áo khoác dài màu đen dẫn theo Thường Tuyết ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy một màn này thì thờ ơ hỏi: "Cậu cả Văn đến sớm vậy?"

Văn Trạch Lệ vuốt điếu thuốc đang cầm trong tay, híp mắt lại nhìn cô gái trước mặt, anh nói: "Chào buổi sáng."

Thẩm Tuyền nhìn Chung Sở, thản nhiên nói: "Đưa tài liệu cho tôi."

Lúc Chung Sở nhìn thấy Thẩm Tuyền, tâm trạng của anh ta cũng hơi phức tạp, anh ta vội đáp lời rồi quay về lấy tài liệu. Thẩm Tuyền nhận tài liệu, cô phát hiện Văn Trạch Lệ vẫn đang nhìn mình, cô khựng lại rồi hỏi Chung Sở: "Lúc nãy cậu cả Văn tìm cậu làm gì?"

Mặt Chung Sở đỏ bừng lên nhưng anh ta không dám giấu Thẩm Tuyền, nói thẳng: "Tôi... Cậu cả Văn hỏi tôi có làm tình với cô chưa."

Động tác lật tài liệu của Thẩm Tuyền dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ khắp mặt bàn, anh nói: "Tôi chỉ hỏi một chút cũng không được sao?"

Thẩm Tuyền phớt lờ anh, cô đi vào văn phòng.

Văn Trạch Lệ ho khan vài tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần ý cười, anh đi đến thang máy, anh đứng đó dập điếu thuốc, giữa hai đầu lông mày tràn ngập ý cười.

Rõ ràng cô gái này cũng chưa có kinh nghiệm.

*

Trong văn phòng, sau khi Thẩm Tuyền ký tên mình lên tài liệu, cô nhét nó vào xấp tài liệu và đẩy cho Chung Sở, Chung Sở cầm tài liệu lên rồi vội vã rời đi. Vừa đóng cửa lại, Thường Tuyết thật sự không tin nổi, cô ấy chỉ ra ngoài: "Cậu cả Văn nghi ngờ cậu với Chung Sở?"

"Thật là buồn cười, à không, tôi nhớ ra rồi, mới đầu khi cậu dẫn Chung Sở đến Thừa Thắng, mọi người đều cho rằng cậu ta là người tình nhỏ của cậu. Chậc chậc, này cũng không phí công nghi ngờ rồi."

"Mà sao tự nhiên anh ta lại nghi ngờ chuyện này?" Thường Tuyết đi lấy cho Thẩm Tuyền một ly cà phê, sau đó đưa cho Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền nhận ly nhấp một ngụm, cô không nói tiếng nào.

Thường Tuyết chợt dán mắt vào cổ áo của cô, chỗ ấy có một dấu hôn rất rõ ràng, Thường Tuyết trừng mắt nhìn chằm chằm.

Thẩm Tuyền đưa tay kéo cổ áo lên.

Thường Tuyết bỗng thu tầm mắt lại: "Đây không phải là dấu hôn đấy chứ?"

"Cậu và cậu cả Văn..."

Thẩm Tuyền không lên tiếng, cô chỉ bình tĩnh uống cà phê.

Thấy cô như vậy, Thường Tuyết kinh ngạc mấy giây. Ngoại trừ hôn ra chắc hai người đã xảy ra chuyện gì đó nhưng Thẩm Tuyền không chịu nói, cô ấy cũng không hỏi.

Tiệc cuối năm sắp xếp vào buổi tối, cách năm mới chỉ khoảng mười hai ngày. Tiệc tối của Thẩm thị vẫn được tổ chức ở khách sạn dưới trướng như trước.

Thẩm Tuyền rất quen thuộc tất cả quá trình, nhiều năm qua vẫn tổ chức như thế, trừ phần giải thưởng cần cô ra thì chỉ cần ngồi nghe nhân viên nhiệt tình hô hào tên mình.

Thẩm Tuyền không có hứng thú với những thứ này.

Năm nay Mạc Điềm không đến, Thẩm Tiêu Toàn ngồi bên cạnh con gái, ông khẽ nói: "Quá ồn."

Trên vai Thẩm Tuyền khoác một cái áo khoác màu tím, cô trả lời: "Bố, chúng ta lên lầu uống ly cà phê đi."

Thẩm Tiêu Toàn gật đầu: "Được."

Ở tuổi này rồi nên ông không còn thích khung cảnh này nữa, hai bố con cùng nhau đứng dậy, không nhìn nữ minh tinh được mời lên sân khấu, họ vào thang máy. Quán cà phê của khách sạn này nằm trên tầng cao nhất, bao trọn hai tầng. Rời khỏi tầng một ồn ào, phía trên gần như rất yên tĩnh, hai bố con chọn một vị trí tam giác gần cửa sổ.

Lúc cà phê được bưng lên, Thẩm Tiêu Toàn nói: "Vẫn là chỗ này yên tĩnh hơn."

Thẩm Tuyền cười nhạt.

Thẩm Tuyền nhìn con gái, tối hôm qua ông nhận được điện thoại từ dì giúp việc, dì nói chuyện Văn Trạch Lệ đưa cô về nhà, hai người đi hơn hai tiếng.

Ít nhiều gì cũng đã xảy ra một số chuyện, Thẩm Tiêu Toàn không hỏi những thứ này. Lúc này sát vách truyền đến tiếng nói chuyện, là hai giọng nữ, một người trong đó hùng hùng hổ hổ, người còn lại nhỏ nhẹ yếu đuối. Thẩm Tiêu Toàn nhận ra ngay đó là hai cô con gái của nhà họ Lam.

Thẩm Tuyền cũng nhận ra, cô nhấp một ngụm cà phê, mà giọng nói từ sát vách cũng truyền tới.

"Lúc trước tôi để cô yêu đương mà cô lại không biết chủ động, cứ chờ người ta đến hôn mình, kết quả thì sao? Giờ cô đã hối hận chưa? À, nhìn cái dáng vẻ băng thanh ngọc khiết của cô là tôi phát chán rồi."

"Chị, chị đừng nói nữa."

“Cô có bò được lên giường của anh ta không? Có phải cô giả say rồi cởi sạch không? Anh ta còn chẳng thèm nhìn cô."

"Đừng mà chị, em đã nói em với anh ấy đã thành quá khứ rồi."

"Quá khứ. Thế tại sao tối qua cô nhìn thấy video anh ta hôn Thẩm Tuyền thì lại khóc, ghen tị à?"

"Cho dù em có làm thì anh ấy cũng không động vào em!" Lam Thấm chợt sụp đổ gào lên: "Anh ấy chưa từng chạm vào em, cho dù em có cởi hết cũng không chạm vào em."

"Đáng đời."

Bên kia ầm ĩ thật khó coi.

Thẩm Tiêu Toàn nhíu mày, cảm thấy thật sự không có giáo dục, lại còn nói ở nơi như thế này. Ông gõ gõ bàn rồi nhìn Thẩm Tuyền: "Tuyền Nhi, tối qua cậu ta..."

Vốn đã không định hỏi.

Thẩm Tuyền gật đầu, Thẩm Tiêu Toàn híp mắt lại.

Ông nhìn con gái mình rồi lại liên tưởng đến đoạn đối thoại của hai chị em ở sát vách, một lúc lâu sau ông mới thấp giọng nói: "Tuyền Nhi, có phải con muốn cậu ta xóa hết tất cả những thứ có liên quan đến Lam Thấm không?"

Thẩm Tuyền bắt chéo chân, bưng cà phê không nói một lời.

Trong khoảnh khắc đó Thẩm Tiêu Toàn đã hiểu. Cô đang gài bẫy để Văn Trạch Lệ nhảy vào và mãi mãi không bước ra nổi.