Hậu Ái

Chương 41



Trong chốc lát, tổng giám đốc Hoàng không thể nghĩ ra đó là mối quan hệ gì, nhưng có thể chắc chắn rằng mối quan hệ của hai người đã vượt quá mối quan hệ giữa nam và nữ.

Tổng giám đốc Hoàng cười ngượng ngùng: "Ha, chuyện giới thiệu bạn trai cho tổng giám đốc Thẩm coi như bỏ đi.”

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Tổng giám đốc Hoàng có lòng rồi."

Văn Trạch Lệ liếc nhìn Thẩm Tuyền, anh tức giận trước sự bình tĩnh và giọng điệu không từ chối của cô. Cũng đúng thôi, ly hôn xong là độc thân, Thẩm Tuyền có thể tuỳ tiện qua lại với bạn trai, huống hồ điệu bộ của người phụ nữ này rõ ràng là bằng lòng thử một lần.

Sắc mặt Văn Trạch Lệ cũng không tốt lắm.

Anh gảy tàn thuốc.

May mà đồ ăn được đưa lên rất nhanh, cả bàn người cũng đi vào trạng thái ăn cơm uống rượu rồi nói chuyện nghiêm chỉnh. Đối với ngành dầu mỏ này, Thẩm Tuyền biết có một công ty đã đóng cửa để bù vào khoản chi của Văn thị. Hai nhà Văn Thẩm hợp tác rất chặt chẽ, ở mức độ nào đó thì tài nguyên và mối quan hệ cũng là dùng chung.

Hôm nay cô làm cầu nối.

Còn lại là Văn Trạch Lệ thảo luận với tổng giám đốc Hoàng.

Thẩm Tuyền bên cạnh vừa nghe vừa ngắm nghía cái ly, không thể xen vào được.

Trong lúc rất yên tĩnh.

Cô cũng không đặt tầm mắt lên người Văn Trạch Lệ nhưng ánh mắt của Văn Trạch Lệ liên tục xoay quanh mặt cô. Tổng giám đốc Hoàng uống rượu giỏi, biết Thẩm Tuyền có thể uống nên cũng bảo người ta rót cho Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền không từ chối mà nhận ly rồi cụng với tổng giám đốc Hoàng, dáng vẻ uống rượu của cô rất lạnh lùng.

Đôi mắt bỗng chốc híp lại, sau đó nhấp từng ngụm rồi nuốt xuống, rượu lăn xuống cổ họng.

Lạnh lùng trong veo rất là mê người.

Tổng giám đốc Hoàng nhìn nói: "Tổng giám đốc Thẩm, cô uống rượu thật là hưởng thụ.”

Sắc mặt của Văn Trạch Lệ càng u ám, anh cầm bình rượu lên rồi lại rót cho Thẩm Tuyền một ly, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn tổng giám đốc Hoàng, nói: "Đúng vậy, cô ấy uống rượu không giống với người khác."

Tổng giám đốc Hoàng nghẹn lời.

Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ kẹp điếu thuốc, dựa ra sau và bắt chéo chân, cười nói: "Tổng giám đốc Hoàng, ông có thấy chỗ nào khác không?"

Tổng giám đốc Hoàng không nuốt nổi rượu trong cổ họng xuống, suýt chút nữa đã bị sặc, ông ta cười xua tay: "Ôi, tôi chỉ nói theo cảm giác thôi, không thể nghĩ sâu xa như vậy, nếu cậu Văn có ý kiến thì sao không chia sẻ?"

Văn Trạch Lệ cười lạnh rồi cũng uống một ngụm rượu, sau khi ngậm lấy thì trượt xuống cổ họng làm yết hầu nhấp nhô. Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền, ánh mắt như sói: "Cái đó không chia sẻ được."

Sao anh chia sẻ nó được.

Lúc trước không nghĩ đến chỗ đó nên chỉ biết tửu lượng của Thẩm Tuyền rất tốt, có mấy lần Thẩm Tuyền lạnh lùng uống rượu vì đại cục, có không ít ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô.

Lúc đó Văn Trạch Lệ chỉ cảm thấy tửu lượng của cô gái này tốt, có một lần còn tìm cơ hội để rót cho cô, anh cầm theo bình rượu đến trước mặt cô rồi nhìn chằm chằm cô uống.

Thẩm Tuyền uống mà sắc mặt không thay đổi, hơn nữa còn đặt bẫy để anh uống lại, hai người uống với nhau không dưới mười ly, lúc đó vẫn có rất nhiều người dừng mắt trên khuôn mặt Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ chỉ nghĩ những người đó ngạc nhiên vì sự lợi hại của cô.

Nhưng hôm nay anh đã hiểu rằng không phải vì cô giỏi, mà là biểu cảm khi cô uống rượu rất trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc gì nhưng lại trong veo.

Thỉnh thoảng rút lại phần quyến rũ.

Giống như bây giờ, cô càng không có biểu cảm lại càng khiến người ta khó nhịn.

Anh nghĩ rồi để điếu thuốc vào trong miệng, cầm bình rượu lên và đi qua rót thêm một chút vào ly của cô. Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh: "Mai là ngày cưới của Văn Trạch Tân."

"Anh biết." Văn Trạch Lệ lấy điếu thuốc xuống, cười nói: "Em cũng không phải phù dâu, cùng lắm là bạn bè thân thiết thôi, không phải vội.

Thẩm Tuyền: "Anh bị điên à."

Văn Trạch Lệ cười: "Ừ."

Thẩm Tuyền bỏ ly rượu xuống, nhìn về phía tổng giám đốc Hoàng, giọng nói nhàn nhạt: "Tối nay tổng giám đốc Hoàng đừng uống nhiều quá, mai vẫn có thể uống đủ."

"À được, không uống, không uống nữa, ngày mai có nhiều người như thế, chắc chắn tôi sẽ uống đủ." Tổng giám đốc Hoàng thấy hai người đánh cờ qua lại [1], vội vàng trèo xuống cây cột Thẩm Tuyền đưa.

[1] Nguyên văn là ‘người tới ta đi’, ý chỉ quan hệ bạn bè hay lui tới với nhau.

Má.

Bầu không khí giữa "bạn bè" không phải bạn trai bạn gái này thật khác thường.

Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Hoàng dùng bữa đi."

"Được được được, cậu Văn cũng dùng bữa đi, chúng ta không uống rượu nữa."

Mắt Văn Trạch Lệ vẫn còn nhìn Thẩm Tuyền, chia cho tổng giám đốc Hoàng chút ánh mắt, gật đầu nói: "Được rồi, dùng bữa nào, gắp thức ăn cho tổng giám đốc Hoàng đi Lâm Tập."

Trợ lý của Văn Trạch Lệ tên là Lâm Tập.

Anh ta nhanh chóng đi lên gắp thức ăn cho tổng giám đốc Hoàng.

Văn Trạch Lệ bên này ngậm điếu thuốc, duỗi tay cuộn thịt vịt lại rồi để vào bát Thẩm Tuyền.

"Tổng giám đốc Thẩm ăn nhiều vào."

Thẩm Tuyền: "Cảm ơn."

Không uống rượu nữa thì việc còn lại là ăn cơm, dù Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền không nói chuyện, bầu không khí giữa hai bên cũng va chạm với nhau, những người còn lại chỉ có thể làm như không biết.

Ăn cơm tối xong.

Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi trước, Văn Trạch Lệ và Lâm Tập đưa tổng giám đốc Hoàng về khách sạn.

Thủ đô có số người nhập cư lớn nhưng số dân thường trú cũng không ít, thế nên dù sắp qua năm mới, mai kia bên này cũng không có dòng người nước triều rút như ở thành phố vùng duyên hải phía nam. Cho nên buổi đêm ở thủ đô rất náo nhiệt.

Thường Tuyết không uống rượu, lái xe đưa Thẩm Tuyền về nhà họ Thẩm.

Quản gia mời Thường Tuyết vào nhà uống ly trà nóng, Thường Tuyết tỏ ý không cần và quay xe rời đi. Thẩm Tuyến vào nhà cởi áo khoác ra, trong nhà rất ấm áp, Thẩm Tuyền ngồi xuống thì không muốn di chuyển nữa.

Mạc Điềm mang một ly sữa bò nóng cho cô: "Uống rượu nữa à."

Thẩm Tuyền dựa vào tay vịn của ghế sô pha, cầm ly sữa: "Uống một ít thôi ạ."

"Còn ít gì, mẹ thấy uống nửa tá rồi." Mạc Điềm lải nhải hai câu, Thẩm Tuyền uống hết sữa bò, khoanh chân ngồi trên sô pha rồi cầm điều khiển lên bật TV.

Lúc này.

Người giúp việc đi vào, nhìn Thẩm Tuyền và Mạc Điềm nói: "Cậu Nhiếp lại đến, nói là có chuyện muốn nói với Tuyền nhi."

Mạc Điềm sửng sốt: "Mời cậu ấy vào đi."

Thẩm Tuyền bỏ chân xuống, giảm âm lượng TV rồi ngồi thẳng.

Nhiếp Thừa đi vào.

Thẩm Tuyền giương mắt nhìn: "Đàn anh ăn cơm chưa?"

Trên người Nhiếp Thừa bị dính ít nước mưa ngoài đường nên hơi ướt át, anh ta cười để hộp quà trong tay xuống, nói: "Anh ăn rồi, đây là quà năm mới, mai mốt bận rộn nên anh mang qua đây trước."

Mạc Điềm gọi: "Ngồi xuống đi cháu."

"Vâng ạ." Nhiếp Thừa ngồi trên ghế sô pha đơn nhìn Thẩm Tuyền: "Buổi tối em ra ngoài ăn cơm?"

Thẩm Tuyền gật đầu: "Ừ."

Nhiếp Thừa gật đầu, sau đó hỏi: "Chủ tịch Thẩm đâu?"

"Đi ăn cơm với mấy người bạn rồi." Mạc Điềm nói.

"À à."

Thẩm Tuyền hỏi: “Tối nay đàn anh đến để?"

"Tặng quà, còn nói với em chuyện ngày mai chúng ta cùng xuất phát.”

Tuy lúc trước đã thảo luận rồi nhưng Nhiếp Thừa vẫn lại đây xác nhận một lần nữa, Thẩm Tuyền cười nhạt: "Anh không cần phải tự đến một chuyến đâu."

"Anh muốn đến." Nhiếp Thừa nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.

Thẩm Tuyền nhận cà phê Mạc Điềm đưa tới rồi đặt xuống trước mặt Nhiếp Thừa.

Mạc Điềm nhìn khuôn mặt lịch sự của Nhiếp Thừa rồi lại nhìn mặt mày của con gái. Nếu hồi trước người liên hôn với Thẩm Tuyền là Nhiếp Thừa, có lẽ cô đã không phải ly hôn, cuộc sống này là tế thuỷ trường lưu [2], từ từ để hai người không có tình cảm sinh ra lòng yêu mến. Họ cũng không phải đồ ngốc nên có thể nhìn ra Nhiếp Thừa có tình cảm với Thẩm Tuyền.

[2] Nước chảy nhỏ thì chảy dài, biết cách sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu, cũng giống như trong tình yêu, chậm rãi nhưng bền chặt dài lâu.

Gió bên ngoài rất lớn, còn hơi mưa.

Một chiếc Land Rover màu đen dừng trước cửa nhà họ Thẩm, Lâm Tập nắm tay lái, bất an nhìn người đàn ông trên ghế phụ, đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ kẹp điếu thuốc rồi khoác lên cửa sổ xe, mặc kệ hạt mưa làm ướt điếu thuốc. Trên người anh thoang thoảng mùi rượu, đôi mắt hẹp dài rơi vào cửa lớn của nhà họ Thẩm, giọng nói khàn khàn: "Cậu có nhìn rõ không."

Lâm Tập nuốt nước miếng: "Nhìn, nhìn rõ ạ."

"Lúc nãy xe của cậu ấm nhà nào đi vào nhà họ Thẩm thế."

Lâm Tập: "Là... là nhà họ Nhiếp."

Nhiếp Thừa.

Văn Trạch Lệ nhắc đến hai từ đó giống như đang ăn tươi nuốt sống vậy. Đầu ngón tay anh bóp nát điếu thuốc, Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa qua lại rất nhiều lần, từ lúc bắt đầu đã vậy rồi.

Cô có ý gì...

Có ý gì...

*

Ngày kế.

Trời quang mây tạnh.

Giờ lành là mười giờ rưỡi trưa, đoàn xe nhà họ Văn cùng chen chúc trong dòng xe cộ bình thường, trông cực kỳ đồ sộ, cũng có thể nhìn thấy sự kiện rầm rộ này trên tất cả tuyến đường chính CBD của thủ đô.

Xe sang rồi xe thể thao chen lấn trên đường, một khi dòng xe cộ có thể di chuyển thì ầm vang một tiếng, tất cả những chiếc xe đó cũng xuất phát.

Hôm nay là hôn lễ của cậu hai nhà họ Văn và cô chiêu nhà họ Trần. Trên không có một chiếc flycam chụp hình ở góc độ cao, một đoàn xe náo nhiệt hướng về trang viên của nhà họ Văn.

Thẩm Tuyền không phải phù dâu mà cũng chẳng phải chị em, cô không làm phù dâu của Trần Y mà cũng không dám làm chị em, cô tham gia với thân phận bạn bè thân thiết. Nhà họ Thẩm cũng ầm ĩ từ sáng tinh mơ, Mạc Điềm, Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách đều ăn mặc chỉnh tề, Thẩm Tuyền mặc một bộ váy bó sát màu quả hạnh, cầm túi nhỏ rồi kéo tay Mạc Điềm ra ngoài.

Lúc này đoàn xe của đám cưới đã đi được nửa tiếng.

Xe của nhà họ Thẩm gặp xe của nhà họ Nhiếp trên đường, tổng cộng có bốn chiếc xe đi về hướng trang viên nhà họ Văn. Còn chưa đến trang viên đã có thể thấy từng chiếc xe một đi vào, cũng không thiếu người quen.

Mạc Điềm thấy cảnh tượng thế này lại nhớ đến đám cưới hồi đầu năm, nét mặt của bà không nhịn được mà lạnh đi, bà nắm chặt tay con gái.

Lúc đó đám cưới được tổ chức ở khách sạn lớn nhất của nhà họ Văn, bài trí cao cấp xa hoa và mọi thứ trong lễ cưới cũng tốt đẹp. Nhà họ Văn đã cho nhà họ Thẩm đủ thể diện từ trong ra ngoài, tất cả người tham dự không khỏi cảm thán về đám cưới xa hoa đó. Lúc Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ trao nhẫn, có rất nhiều người nảy sinh một loại cảm giác xứng đôi.

Lúc đó đến cả Mạc Điềm cũng thấy rất xứng đôi, mong rằng tình cảm của họ có thể ngày càng thắm thiết.

Kết quả là tất cả biến mất trong đêm tân hôn.

Mạc Điềm càng nghĩ, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.

Thẩm Tuyền liếc nhìn mẹ, đại khái cũng có thể biết bà đang nghĩ gì, thấp giọng nói: "Mẹ, mau xuống xe, đây là chuyện vui mà."

Mạc Điềm nhìn Thẩm Tuyền: "Mẹ biết rồi."

Nói xong bà căm hận nhìn Thẩm Tiêu Toàn đang ngồi ghế phụ.

Thẩm Tiêu Toàn bất lực: "Được rồi, chuyện quá khứ đã trôi qua rồi, nhà họ Thẩm sẽ bảo vệ của Tuyền nhi cả đời."

Mạc Điềm: "Anh em nhà họ Văn cũng chẳng phải người tốt."

Bà điều chỉnh lại nét mặt của mình.

"Lúc trước không nên mù quáng tìm nhà họ Văn."

Thẩm Tiêu Toàn liếc nhìn bà: "Không phải hồi trước bà cũng thấy nhà họ Văn tốt à?"

Mạc Điềm lập tức nghẹn lời.

"Ai biết nó là cái cây nát đâu."

Thẩm Tiêu Toàn cười: "Được rồi."

Cuối cùng xe cũng đến gần, rất nhiều khách khứa trong trang viên liên tục chú ý ra bên ngoài, nhà họ Tiêu trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô đã đến, nhà họ Cố mới nổi cũng đã đến, giờ chỉ còn lại nhà họ Văn và nhà họ Nhiếp, các gia tộc và doanh nghiệp từ khắp mọi miền đến tham gia hôn lễ, ngoại trừ hưởng chút chuyện mừng còn muốn chuyện trò đôi câu với các gia tộc này.

"Nhà họ Thẩm với nhà họ Nhiếp...cũng sắp…"

Chưa dứt lời.

Đã có người nói: "Nhìn kìa, hoá ra nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp đi cùng nhau."

"Ồ, đi cùng nhau?"

Rất nhiều người ra ngoài đón tiếp.

Hai nhà này cùng tham dự đám cưới.

Quả nhiên.

Cửa xe của hai nhà chầm chậm mở ra, sau đó xuống xe chào hỏi nhau rồi vào cửa.

Điều gây sốc nhất là Thẩm Tuyền đi cùng với Nhiếp Thừa, một người xinh đẹp động lòng người, còn một người thì tuấn tú lịch sự, cùng nhau đi vào cửa, họ lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Thẩm Tuyền hơi cúi đầu nghe Nhiếp Thừa nói chuyện.

Khoé môi mang theo ý cười nhàn nhạt.

Chưa kể mẹ của Nhiếp Thừa cũng đi cùng với mẹ Thẩm Tuyền.

"Này... có phải chuyện tốt của nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp cũng cận kề không?"

Gần như ánh mắt của mọi người đều như có như không liếc về phía cậu cả Văn đẹp trai lạnh lùng, anh nhận điếu thuốc Cố Trình đưa, đứng ở vị trí của chủ nhà, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn họ.

Một câu ‘có phải chuyện tốt đang cận kề không’ của người nọ.

Đầu ngón tay đang bóp điếu thuốc của Văn Trạch Lệ trắng bệch.