Hậu Ái

Chương 42



Thật ra bầu không khí lúc này rất tế nhị, nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp cùng đến tham dự lễ cưới, bản thân hành động này đã mang theo hàm ý sâu xa. Lúc vào cửa cô Thẩm và cậu Nhiếp cũng cùng đi vào, càng thêm một lớp hàm ý. Đặt trong ngày thường thì nó đã là tâm điểm bàn luận rồi.

Chưa kể là đến tham gia đám cưới của cậu hai Văn, ai chẳng biết cô Thẩm và cậu cả Văn vừa kết hôn vào năm ngoái, rồi lại ly hôn với tốc độ cực kỳ nhanh.

Không khí này có thể không tế nhị được à.

Thẩm Tuyền đi lên ôm Trần Y: "Chúc mừng em."

Trần Y cười liếc nhìn Văn Trạch Tân đứng bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú của Văn Trạch Tân mang theo ý cười thờ ơ: "Cảm ơn chị Tuyền."

Thẩm Tuyền lạnh lùng gật đầu.

Cô quay đầu lại nhìn Trần Y, chắc chắn hôm nay Trần Y rất xinh đẹp.

Trần Y là kiểu xinh đẹp dịu dàng

Giống hệt tính cách của cô ấy, cũng rất dịu dàng nhưng cũng rất thấu hiểu.

Thẩm Tiêu Toàn tiến lên xoa đầu cô ấy: "Chúc cháu tân hôn vui vẻ."

Sau đó Thẩm Tiêu Toàn để tiền lì xì của nhà họ Thẩm xuống, là một tấm séc tám trăm vạn. Trần Y vội vàng nói: "Cháu cảm ơn bác ạ."

Văn Trạch Tân cũng theo sát phía sau: "Cảm ơn chủ tịch Thẩm."

Thẩm Tiêu Toàn gật đầu, vỗ vai Văn Trạch Tân: "Đối xử tốt với con bé."

Văn Trạch Tân cười một cái rồi đồng ý.

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân, gật đầu với Trần Y tỏ ý mình tự đi vào.

Trần Y lập tức vẫy tay.

Cô ấy tò mò nhìn Nhiếp Thừa bên cạnh Thẩm Tuyền.

Hôm nay ông cụ Nhiếp cũng đến, bỏ phong bì xuống, nhà họ Nhiếp không thân với nhà họ Trần nên ông cụ Nhiếp đến vì nhà họ Văn, ông cụ Nhiếp cười ha ha, sửa sang lại cổ áo cho Văn Trạch Tân: "Thành gia lập nghiệp là chuyện lớn."

Văn Trạch Tân mỉm cười: "Để cháu đưa ông vào."

“Ha ha, không cần.”

Văn Trạch Tân vẫn đưa, đoàn người tiếp tục đi vào trong.

Người đàn ông cao lớn bên đó cũng qua đây từ vị trí của chủ nhà, vô tình chắn trước mặt Thẩm Tuyền, đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Tuyền vài giây, sau đó mỉm cười nhìn về phía Thẩm Tiêu Toàn: "Để cháu dẫn bác trai và bác gái đến ghế ngồi."

Khi Văn Trạch Lệ đến gần.

Ánh mắt của những vị khách xung quanh lướt qua chỗ này, nguyên một đám đang xem trò hay.

"Không cần, chúng tôi biết đường rồi." Mạc Điềm vẫn còn tức giận, bà ngoài cười nhưng trong không cười.

Văn Trạch Lệ mỉm cười: "Cháu nên dẫn đường, nhà họ Thẩm ở chỗ này."

Anh hơi nghiêng người rồi chỉ chỗ ngồi.

Chiếc bàn đặt cạnh bàn chính và có để một chữ [Thẩm] trên đó, là dành riêng cho nhà họ Thẩm. Thẩm Tiêu Toàn ôm vai vợ nói: "Đi thôi."

Thẩm Tuyền cũng khoác tay mẹ, ở đây có nhiều người.

Mạc Điềm lạnh lùng hừ một tiếng.

Khách khứa xung quanh cũng nhìn ra mẹ Thẩm bất mãn với cậu cả Văn, họ rất thổn thức rồi rỉ tai thì thầm.

Văn Trạch Lệ ngậm lấy điếu thuốc, mắt nhìn Thẩm Tuyền.

Hôm nay Thẩm Tuyền mặc chiếc váy quả hạnh có cổ chữ V, phối với vòng cổ làm khí chất của cô rất hơn người.

Nhưng cô cũng chẳng liếc nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ hơi đau lòng.

Lúc này này Mạc Điềm lại nói: "Chỗ ngồi của nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp cách xa nhau quá, nếu đã là bốn gia tộc lớn thì cũng nên ngồi cùng một chỗ chứ, nhà họ Văn các cháu sắp xếp làm lỡ việc của người khác rồi."

Văn Trạch Lệ cắn răng chịu đựng, thấp giọng nói: "Phải chừa lại đường cho cô dâu và chú rể ạ.”

Mạc Điềm: "Thế à? Vậy để cho nhà bác ngồi với nhà họ Nhiếp ở bên kia cũng được, sao phải bố trí ngồi cùng các cháu? Nếu ngồi cùng nhau, cũng không biết có bao nhiêu tin đồn sai sự thật nữa."

Văn Trạch Lệ bị Mạc Điềm xả cho một trận.

Đầu lưỡi anh chống lên gò má, không nói gì.

Đây là anh sắp xếp.

Mà những gì Mạc Điềm nói cũng khiến anh cảnh giác.

Thẩm Tuyền và tên Nhiếp Thừa này……

Đôi mắt anh nhìn lướt qua Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền không thèm nhìn anh mà đang khoác tay mẹ.

Người xung quanh cũng nghe được lời phàn nàn của mẹ Thẩm, thầm nghĩ dù quan hệ của hai nhà ở ngoài có tốt nhưng cuối cùng vẫn có khoảng cách. Mà gần đây hai nhà Văn Thẩm cũng hay hợp tác, rất nhiều người nghĩ như thế, trái lại là bắt đầu cảm thấy kính nể Thẩm Tuyền, một nữ giám đốc có phong thái mạnh mẽ.

Nói thật không có người phụ nữ nào có thể lập tức làm điều đó.

Lý trí như thế, tỉnh táo như thế thì tuyệt đối sẽ không để tình cảm của mình ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc.

Đi vào chỗ ngồi, nhà họ Thẩm khó tránh khỏi chuyện chào hỏi với bố mẹ Văn và chú nhỏ Văn, hôm nay chú nhỏ Văn cũng là trung tâm của đề tài. Ông ấy vỗ vai Văn Trạch Lệ, thấp giọng nói: "Vợ cũ của cháu xinh như thế mà cháu lại cam lòng ly hôn?"

Văn Trạch Lệ cắn răng: "Vâng."

"Hối hận rồi à?"

Văn Trạch Lệ không hé răng, đẩy cái tay đó ra.

*

Hôm nay là sân nhà của nhà họ Văn, Thẩm Tiêu Toàn dẫn Thẩm Tuyền ra chào hỏi nhà họ Văn, về chỗ của nhà mình rồi ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống thì liên tục có người đến bắt chuyện. Nhiếp Tư, Nhiếp Thừa và bố mẹ Nhiếp ở đằng kia cũng lại đây chào hỏi bố mẹ và chú nhỏ Văn.

Nói đến chuyện của Nhiếp Luỹ.

Mẹ Nhiếp hơi thương cảm nói: "Hiện giờ nó đang bị điều tra."

Chú nhỏ Văn nói: "Nghe nói nhà họ Liễu ở Lê Thành có giúp một chút?"

Mẹ Nhiếp gật đầu: “Đúng vậy.”

Nét mặt của ba Nhiếp điềm tĩnh: “Nó không sao đâu.”

Chú nhỏ Văn: “Sẽ ổn thôi.”

Nghe được câu trả lời chắc chắn của chú nhỏ, tâm trạng của mẹ Nhiếp mới thấy tốt hơn một chút.

Sau khi nói xong, họ không vội vã rời đi mà chuyển sang bàn của Thẩm Tuyền.

Nhất là Nhiếp Thừa đứng sau lưng Thẩm Tuyền, nhỏ giọng nói chuyện với cô.

Đầu ngón tay của Thẩm Tuyền vô ý mân mê khuyên tai, quay đầu lại nói chuyện với Nhiếp Thừa. Văn Trạch Lệ tựa lưng vào ghế rồi lạnh lùng nhìn, đôi chân dài dang rộng ra, anh bỏ tay vào trong túi, thái độ kiêu ngạo mà tự cao, không thèm che giấu ánh mắt.

Đám người đang xem trò vui rối rít cảm thấy ngạc nhiên.

Đây là tình huống gì vậy?

Hình như từ khi cô Thẩm và cậu Nhiếp vào cửa, cậu cả Văn nhìn hai người họ suốt, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt lắm.

Bố mẹ Văn đứng dậy đi tiếp đãi mọi người, sau khi trở về Lâm Tiếu Nhi nói với chồng: "Tôi nghe nói hình như Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa thực sự đến với nhau."

Văn Tụng Tiên nhíu mày: "Thật hay giả?"

Lâm Tiếu Nhi: "Thật mà."

Văn Trạch Lệ vẫn không nhúc nhích, mắt chỉ nhìn Thẩm Tuyền.

Xung quanh có ngày càng nhiều người nói chuyện của nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp, cực kỳ nhiều, một câu hai câu rồi ba câu càng khiến đôi mắt của Văn Trạch Lệ thêm lạnh lùng.

Mà lúc này.

Lễ cưới sắp bắt đầu.

Thẩm Tuyền uống rất nhiều nước, cô cầm khăn ướt lau tay rồi nói với mẹ một tiếng, sau đó đứng dậy đi về hướng toilet. Cô vốn trông xinh đẹp, mà còn là nhân vật trong chủ đề bàn tán nên trên đường có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô, cô vững vàng giẫm trên đôi giày cao gót, vẻ mặt lạnh lùng nhưng xinh đẹp.

Vào nhà vệ sinh, giải quyết xong vấn đề sinh lý thì đi ra rửa tay.

Nhà vệ sinh rất yên tĩnh.

Cô rửa tay rồi lấy giấy lau tay, ngước mắt lên đã thấy người đàn ông đang dựa vào cửa.

Cổ áo mở ra, chiếc áo sơ mi trắng toát lên cảm giác không bị trói buộc, cũng không thể che giấu được vẻ ngạo mạn và kiêu ngạo trên người anh, Thẩm Tuyền vứt giấy rồi xoay người đi về phía cửa.

Văn Trạch Lệ lại đi vào, xoay đôi chân dài và đóng cửa lại.

Anh giữ chặt cánh tay rồi trực tiếp đè cô lên vách tường, tập trung nhìn cô: "Nhà em và nhà họ Nhiếp có ý định gì?"

Thẩm Tuyền nhìn anh.

Hơi thở trên người anh là mùi hương có tính xâm lược rất mạnh.

"Không phải anh đã nghe rồi à?"

"Thẩm Tuyền, em dám!" Văn Trạch Lệ nhéo cằm cô rồi rít lên thành tiếng.

Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn anh: "Sao tôi không dám?"

Liên hôn rồi nhanh chóng ly hôn, sau đó lại liên hôn. Thẩm Tuyền cô có gì mà không dám chứ.

Quai hàm của Văn Trạch Lệ căng chặt, đầu ngón tay dùng sức: "Thẩm Tuyền, không phải em muốn chơi đùa anh à? Anh cho em chơi đùa, em đừng nhắc lại chuyện liên hôn, cũng đừng ấp ủ suy nghĩ đó nữa."

Thẩm Tuyền: "Sao tôi phải vì anh mà không màng đến lợi ích của gia tộc chứ?"

Lồng ngực Văn Trạch Lệ chấn động.

Anh âm hiểm nhìn cô: "Em vì lợi ích của gia tộc? Vậy hồi trước em không nên ly hôn với anh."

"Tôi ly hôn với anh là thành toàn cho anh."

Văn Trạch Lệ chỉ thấy bản thân sắp điên rồi, anh nắm chặt cổ tay cô, tiếng nhạc ở ngoài vang lên, là khúc nhạc dạo cho chú rể và cô dâu tiến vào.

Vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Lúc này Văn Trạch Lệ hối hận muốn chết.

Anh đến gần Thẩm Tuyền rồi ôm cô vào trong ngực, trong hốc mắt là một màu đỏ tươi, vừa giống máu lại vừa giống nước mắt: "Thẩm Tuyền, chúng ta tái hôn đi, anh cầu xin em."

Anh cầu xin em.

Anh cầu xin em.

Thẩm Tuyền hơi nghiêng đầu, quanh mũi là mùi hương mà cổ áo anh mang lại.

Đôi môi đỏ của Thẩm Tuyền hơi hé mở, khẽ lướt qua vành tai của anh: "Không đến lượt anh quyết định."

Anh đã từng có cơ hội.

*

Lễ cưới hôm nay cũng là của đôi nam thanh nữ tú, tướng mạo tuyệt vời. Bố Trần dắt con gái lên sân khấu chữ T, xung quanh toàn là ánh đèn lấp lánh, nhiều chiếc đèn được đính kim cương nên rất tỏa sáng.

Toàn bộ ánh sáng ở sảnh lớn bỗng tối đi.

Trong đoàn người, Thẩm Tuyền đi trên giày cao gót và ngồi xuống chỗ của nhà họ Thẩm. Mà Văn Trạch Lệ lẽ ra phải trở về lại dựa vào cầu thang xoắn ốc rồi hút điếu thuốc.

Mạc Điềm cầm tay con gái: "Sao đi lâu vậy con."

Thẩm Tuyền nhỏ giọng trả lời: "Con nghe điện thoại ạ."

Mạc Điềm nhìn lướt qua điện thoại để trên bàn, Thẩm Tuyền hoàn toàn không cầm điện thoại theo.

Bà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái rồi vô thức nhìn về sau.

Trong lúc lơ đãng đối diện với một đôi mắt hẹp dài.

Đôi mắt đó giống như mắt sói.

Mạc Điềm ngạc nhiên rời mắt đi, vài phút sau lại cảm thấy mặt mũi của người đó rất quen nên quay lại nhìn, chỉ thấy Văn Trạch Lệ kéo ghế ra ngồi xuống.

Giờ Mạc Điềm mới biết người đàn ông vừa hút thuốc ở bên kia là Văn Trạch Lệ.

Bà hừ một tiếng rồi quay đầu.

Văn Trạch Lệ nghe thấy tiếng hừ của bà, ngón tay khựng lại một lát.

Trên sân khấu, Văn Trạch Tân nắm tay của Trần Y rồi kéo đến trước mặt mình, hai người liếc nhìn nhau dưới ánh đèn, vừa đối mắt đã trông rất tình tứ.

Chỉ là Văn Trạch Tân vẫn mang theo vẻ thờ ơ như cũ, so sánh với sự lo lắng của Trần Y, cậu ấy thong dong hơn rất nhiều.

Hai người đeo nhẫn cho nhau.

Nhìn đối diện nhau mà uống rượu.

Uống xong.

Cả sảnh vỗ tay.

Có người hô hôn nhau đi.

Văn Trạch Tân ôm eo Trần Y và cúi đầu hôn.

Rất thuần thục.

Khiến cả đám thét chói tai.

Nét mặt của Thẩm Tuyền cũng rất bình tĩnh mà nhìn.

Trong đêm đám cưới của cô và Văn Trạch Lệ, họ chỉ nhẹ nhàng chạm môi, sau đó đã bị người ta đùa giỡn rồi tách ra, không giống như Văn Trạch Tân và Trần Y đang yêu nhau.

Tiếp theo là màn uống rượu đặc sắc, hai vợ chồng xuống sân khấu rồi đến mời từng bàn một. Mời đến bàn của Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền bị mấy người lộn xộn đẩy về sau vài bước.

Hai người bên cạnh đồng thời vươn tay, một trái một phải giữ cô lại.

Mọi người xung quanh tản ra.

Thấy cảnh tượng như vậy cũng bất ngờ.

Nhiếp Thừa kéo tay trái của Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ ngồi trên ghế cầm tay phải của cô, tay anh còn ôm eo cô.

Bầu không khí của hiện trường ngưng trệ một lúc.

Đôi mắt của Văn Trạch Lệ còn hơi đỏ, nhìn chằm chằm Nhiếp Thừa như con sói.

Nhiếp Thừa cũng nhìn anh mà không hề nhượng bộ.

Lúc này.

Có người nhỏ giọng nói: "Cô Thẩm sẽ bỏ ai đây."

Vừa dứt lời.

Thẩm Tuyền đã rút tay ra khỏi tay Văn Trạch Lệ, tiếp đó cũng đứng vững.

Mọi người: "..."

Văn Trạch Lệ bỏ tay xuống, siết chặt nắm đấm.