Hậu Ái

Chương 66



Không phải chồng cũ à?

Tổng giám đốc Lưu nghĩ thầm trong lòng nhưng nhìn điệu bộ của Văn Trạch Lệ, anh ta khựng lại một lát, trong đầu lùng tìm khả năng chơi những trò này của Văn Trạch Lệ.

Mấy cậu ấm ở thủ đô này, hễ là có năng lực thì cơ bản sẽ không chơi trò này.

Tổng giám đốc Lưu nở nụ cười nói: “Được.”

Cho rằng sòng bạc dựa vào vận may thật sao? Thực lực mới là điểm mấu chốt.

Anh ta nói: “Cậu Văn đã biết tổng giám đốc Thẩm thua bao nhiêu chưa?”

Văn Trạch Lệ sửa lại cổ áo sơ mi, ngước mắt lên nhìn lại rồi nói: “Chút tiền đó tính là gì.”

Tổng giám đốc Lưu cười ha ha: “Được, không hổ là cậu cả Văn, có tiền.”

Người phục vụ ở bên cạnh đưa cho Văn Trạch Lệ một điếu xì gà, Văn Trạch Lệ nhận lấy rồi nghiêng đầu châm thuốc, hít một hơi. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, đường nét cường tráng.

So với bộ râu quai nón của tổng giám đốc Lưu, Văn Trạch Lệ đẹp trai đến mức khiến chân người ta mềm nhũn.

Sau khi thấy anh thì Thường Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền đứng sau lưng Văn Trạch Lệ, nhìn người đàn ông này, rất nhanh đáy mắt cô sẽ thoáng qua một tia dịu dàng. Sau khi Văn Trạch Lệ hít một hơi thuốc, anh cầm chặt cổ tay của Thẩm Tuyền, nói với tổng giám đốc Lưu: “Để cô ấy ngồi xuống, đứng đấy mỏi chân.”

Tổng giám đốc Lưu lại cười ha ha: “Ha ha ha không thành vấn đề, cậu Văn rất thương hoa tiếc ngọc, tôi phải học hỏi theo rồi.”

Nói xong anh ta vẫy tay.

Người ở bên đó đưa một chiếc ghế dựa mới đến và đặt trước mặt Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền ngồi xuống.

Mùi hương trên người cô hoà với thứ khác, thoáng cái Văn Trạch Lệ đã ngửi ra, đầu ngón tay anh nhéo điếu xì gà rồi ngắm nghía vài lần, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn cô.

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Thua tính cho em.”

Văn Trạch Lệ nở nụ cười: “Tổng giám đốc Thẩm có tiền thật.”

Người đàn ông này lại có phần kỳ quái. Thẩm Tuyền cũng liếc anh một cái, Văn Trạch Lệ không nhìn cô mà cắn điếu xì gà, đầu ngón tay lật đồng xu, tiếp đó nói: “Có thể bắt đầu rồi.”

Tổng giám đốc Lưu gật đầu với cô gái mặc sườn xám nọ.

Cô gái mặc sườn xám thu lại ánh mắt đang nhìn Văn Trạch Lệ, cầm cốc xúc xắc rồi bắt đầu lắc.

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn cô gái kia.

Thật ra ở thủ đô Văn Trạch Lệ vẫn luôn được chào đón, có rất nhiều cô chiêu cũng lén yêu mến anh, đi đâu cũng có thể rước lấy ánh mắt của một đám con gái, mấy năm nay hẳn là có rất nhiều người tỏ tình với Văn Trạch Lệ, giống như Thường Tuyết nói lúc trước, sẽ không dưới mười người.

Thẩm Tuyền bóc một viên kẹo bạc hà ăn.

Đối với cục diện này, cô vẫn rất bình tĩnh.

Lúc này.

Cô gái để cốc xúc xắc xuống.

Tổng giám đốc Lưu nói: “Cậu Văn, anh đi trước?”

Văn Trạch Lệ cầm đồng xu và trực tiếp đặt vào ô lớn.

Tổng giám đốc Lưu sững sờ, lập tức cười nói: “Tôi dây đặt nhỏ.”

Trong miệng Văn Trạch Lệ ngậm điếu xì gà, đầu ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn. Áo sơ mi của anh dán vào da thịt, đường nét của dáng người càng rõ ràng, Thẩm Tuyền cầm khăn tay qua, đưa tay lau gáy cho anh.

Chỗ ấy còn mấy giọt nước, anh khựng lại rồi liếc nhìn cô một cái.

Hai người gần kề, ánh mắt quấn quýt vài giây, Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Tuyền híp mắt thu tay về. Văn Trạch Lệ sững sờ rồi nắm tay cô đặt lên cổ mình, những hành động này cũng là thoáng qua.

Người đứng trên cao có thể nhìn thấy.

Tự nhiên cô gái lắc xúc xắc cũng thấy, cô ta liếc nhìn Văn Trạch Lệ, sau đó cô ta gõ vài cái trên mặt bàn.

Để lộ.

“Nhỏ.”

Thường Tuyết lập tức căng thẳng.

Không phải chứ, cậu Văn cũng không được hả?

Tổng giám đốc Lưu cười to: “Ôi, cảm ơn cậu Văn.”

Văn Trạch Lệ nở nụ cười: “Tổng giám đốc Lưu thật may mắn.”

Anh lại đẩy một nắm đồng xu.

Chọn lớn.

Ván này vẫn là nhỏ. Đồng xu càng ngày càng ít, Thường Tuyết ở phía sau tê liệt vì căng thẳng, vốn tưởng rằng cậu Văn đến đây sẽ có thể xoay chuyển, má nó ai mà ngờ.

Văn Trạch Lệ ném đầu xì gà vào trong gạt tàn thuốc.

Anh liếc nhìn Thẩm Tuyền: “Em thấy sao?”

Đầu ngón tay của Thẩm Tuyền bỗng chốc vuốt vuôta cổ áo anh, nói: “Cậu Văn cố gắng lên.”

Văn Trạch Lệ khẽ vân vê khoé môi: “Có phải vì em chưa cho anh danh phận nên ván này vẫn thua? Danh bất chính, ngôn bất thuận [1].”

[1] Danh không đúng thì lời không thuận, lời không thuận thì việc không thành.

Anh đang thăm dò.

Thẩm Tuyền yên lặng nhìn anh vài giây, đầu ngón tay cô đi lên trêu chọc cái cằm anh: “Không phải, là vận may của chúng ta chưa đến.”

Văn Trạch Lệ cũng nhìn cô, vài giây sau anh nở nụ cười. Sau đó anh quay đầu nói với tổng giám đốc Lưu: “Đánh cuộc một với một thế này không có ý nghĩa gì, chúng ta đổi lại tỉ lệ chơi.”

Tổng giám đốc Lưu cười cầm lấy hợp đồng: “Đổi làm gì, không cần thay đổi, ký hiệp đồng này thì tối nay cũng không tính.”

Văn Trạch Lệ cười lạnh, anh nói: “Tôi nói là đổi tỉ lệ chơi.”

Tổng giám đốc Lưu cũng thôi cười, khuôn mặt anh ta vốn đã hung ác, không có ý cười càng hung ác hơn, anh ta nhìn mặt mày sắc bén của người đàn ông, một lúc lâu sau anh ta cười: “Được thôi, đến một với một anh còn không chơi được, còn định đổi tỉ lệ, tài sản của cậu Văn thật là hùng hậu.”

Văn Trạch Lệ: “Bình thường thôi, chỉ hơn anh mười lần mà thôi.”

Dùng cách thức như vậy để up hiếp ký hợp đồng, quả là hạ lưu. Văn Trạch Lệ liếm khoé môi dưới, đáy mắt mang theo vẻ tàn nhẫn, đẩy toàn bộ đồng xu trong tay ra.

Tổng giám đốc Lưu cũng không còn mang theo ý cười nữa, anh ta đẩy của mình. Cô gái nọ nâng cốc xúc xắc lên và bắt đầu lắc, vào lúc này tiếng động trở nên cực kì rõ ràng.

Thẩm Tuyền nhìn cốc xúc xắc.

Cô nghe cả một buổi tối, cô đã có thể phân biệt được âm thanh chuyển động thay đổi như thế nào, cô nhíu mày suy nghĩ, cơ thể thường hay qua chỗ Văn Trạch Lệ, đôi mắt nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ kéo tay áo, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn.

Anh liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền, tay kia ở dưới thì cầm tay cô.

Thẩm Tuyền sững sờ, lòng bàn tay của anh ấm áp, Thẩm Tuyền chần chừ vài giây, đưa tay xắn tay áo của anh lên, có vài phần dịu dàng.

Tiếp đó cốc xúc xắc đáp xuống mặt bàn.

Tất cả mọi người nhìn chỗ đó.

Lúc này tổng giám đốc Lưu hành động, đặt lớn.

Văn Trạch Lệ cười: “Tôi đây muốn chọn nhỏ, không tranh của tổng giám đốc Lưu, ván này một so với năm mươi đó tổng giám đốc Lưu.”

Tổng giám đốc Lưu gật đầu: “Được.”

Bầu không khí lúc này rất yên lặng. Cô gái nâng cốc xúc xắc lên, con số bên trong xuất hiện.

Một, hai, ba, …

Cô gái cũng sững sờ: “Nhỏ.”

Văn Trạch Lệ đứng dậy cầm tay của Thẩm Tuyền, gật đầu tổng giám đốc Lưu: “Tôi thắng rồi tổng giám đốc Lưu, chúng tôi đi đây.”

Nói xong.

Anh xoay người.

Thường Tuyết nhìn mấy con số đó, suýt chút nữa đã hét ầm lên, cô ấy che miệng lại, sau đó nhanh chóng gật đầu với Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền kéo Thường Tuyết một cái, Thường Tuyết vội vàng bước trên giày cao gót rồi chạy chậm đuổi theo.

Những người ở tầng một vẫn còn đang dự tiệc, ánh đèn rực rỡ, Văn Trạch Lệ bỗng kéo tay Thẩm Tuyền đi về trước, sau đó tiến vào trong đám đông, anh nắm chặt eo của cô, hung ác tra hỏi: “Em và Nhiếp Thừa là khiêu vũ ở đây?”

Thẩm Tuyền: “Phải.”

Văn Trạch Lệ tàn nhẫn nghiến răng: “…”

Em gan dạ đấy.