Hậu Ái

Chương 67



Cô rất tỉnh táo, từ trước đến nay luôn là vậy.

Mấy năm nay Thẩm Tuyền tốt nghiệp về nước và vào Thẩm thị, Văn Trạch Lệ đã tiếp xúc với cô khá nhiều lần, bỏ qua những lần hợp tác thì dù có giằng co, cô gái này vẫn luôn rất tỉnh táo.

Hoàn toàn không nhìn ra trong lòng cô đang nghĩ gì.

Người ngoài đồn đoán rằng, Thẩm Tuyền giống như một cái máy không cảm xúc vậy. Dường như cô sẽ không yêu ai và cũng không đau lòng vì ai, không thể nào đồng cảm với nỗi đau của người khác. Vậy nên những người từng đối đầu với cô cũng không quá hận cô, người đâu thể so đo với máy móc được, đúng không?

Văn Trạch Lệ nhìn cô, anh đang tự hỏi rằng đoạn video Thẩm Tuyền tìm anh hồi ở Lam Loan có phải là thật hay không.

Có lẽ cô không đi tìm anh mà chỉ về biệt thự một chuyến mà thôi.

Anh siết chặt eo Thẩm Tuyền rồi kéo cô vào sàn nhảy, anh khẽ nói: "Mùi hương trên người em thay đổi rồi."

Thẩm Tuyền đi theo bước chân của anh, hai người dính chặt vào nhau, có thể cảm nhận được cơ thể của anh, Thẩm Tuyền nghiêng đầu ngửi mùi trên người mình.

Cô trả lời: "Vậy không nhảy nữa, về tắm rửa."

Trên người cô có thêm mùi nước hoa của Nhiếp Thừa, hai mùi hương trộn lẫn vào nhau, không thể nào lẫn thêm mùi nước hoa trên người của Văn Trạch Lệ nữa.

Văn Trạch Lệ khẽ cong môi: "Nhảy, sao lại không nhảy? Em nhảy cùng anh ta bao lâu thì anh nhảy cùng em bấy lâu."

Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh.

Văn Trạch Lệ cúi đầu, gương mặt đẹp trai khuất trong bóng tối, không nhìn rõ cảm xúc. Đầu ngón tay Thẩm Tuyền chạm vào vành tai của anh: "Anh còn tức giận à?"

Văn Trạch Lệ nhíu mày cười cười: "Không giận, em làm chuyện gì cũng có lý do mà."

Trước khi đến thành phố Hải, anh đã nói cô phải cẩn thận, hai người cũng trao đổi tin tức. Nhưng vừa đến thành phố Hải cô đã không ngó ngàng gì đến anh, còn đi lên du thuyền với Nhiếp Thừa, bạn trai là anh đây lại trở nên dư thừa.

Thẩm Tuyền nói: "Dù không đi cùng đàn anh thì sớm muộn gì em cũng lên chiếc du thuyền này."

Tổng giám đốc Lưu biết cô đến, hôm nay là hợp đồng, ngày mai có thể là thủ đoạn khác, sao có thể tránh được chứ. Hôm nay đã khó thì ngày mai sẽ khó hơn gấp bội.

Trên thương trường không thể nào luôn thuận buồm xuôi gió. Thẩm Tuyền đã trải qua rất nhiều chuyện, hai năm trước cô đàm phán một dự án ở Myanmar còn bị lính đánh thuê chĩa súng vào đầu, cô vẫn thản nhiên hoàn thành dự án.

Dù cho sau này bố không cho cô đến nơi như thế nữa nhưng can đảm vẫn tăng từ từ. Sự căng thẳng trong nước hoàn toàn không thể so với nguy cơ ở nước ngoài được.

"Đúng, chắc chắn em sẽ làm được nhưng lúc em lên du thuyền cũng không nói với anh nửa lời." Văn Trạch Lệ bật cười, anh ôm eo cô di chuyển vào sàn nhảy.

Trên lầu phát ra tiếng "bốp bốp", Tổng giám đốc Lưu làm hỏng chuyện, người ở sau màn sẽ không bỏ qua cho anh ta, chắc bây giờ đang nổi giận nhưng người dưới lầu vẫn đang đắm chìm trong niềm vui. Bao gồm cả mấy phòng riêng dưới lầu một, tất cả đều chơi rất hăng.

Thẩm Tuyền khoác tay lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, cô chưa đáp lại câu nói của anh, cô không có thói quen đó.

Hai người xoay tròn đến góc, tia sáng yếu đi rất nhiều, bàn tay khoác trên lưng cô dần trượt xuống như đang nâng mông của cô vậy, anh cũng không quan tâm cô có đáp lại câu nói của mình hay không.

Văn Trạch Lệ thấp giọng nói: "Anh ta chạm vào chỗ nào của em? Nơi này? Hay là nơi này?"

... Bàn tay của anh như muốn gột rửa mùi hương trên người cô cách lớp quần áo.

Thẩm Tuyền nhíu mày, hơi chặn tay anh lại: "Em không để ý nữa."

Văn Trạch Lệ lại siết chặt tay, nói: "Vậy anh sẽ xóa từ trên xuống dưới."

Nói xong anh xoay người đè Thẩm Tuyền lên vách tường, sau đó cúi đầu hôn sau lưng cô cách lớp quần áo. Thẩm Tuyền lạnh mặt: "Đừng có như chó dại thế."

Nụ hôn dừng lại.

Văn Trạch Lệ đứng thẳng dậy, hai tay đè cánh tay của cô ra sau lưng, nghiêng đầu hôn lên gò má cô: "Không sai, anh đúng là chó dại."

Thẩm Tuyền nhìn tư thế này rồi nhìn anh, ánh mắt của hai người quấn quýt nhau nơi góc tối.

Cô gái hơi bất mãn còn người nam thì không nhìn ra, mặt không chút cảm xúc.

Mấy giây sau anh dùng nụ hôn chạm môi cô. Một tay vuốt ve bụng cô, lúc hơi thở quyện vào nhau, anh dán lên môi Thẩm Tuyền: "Họ hàng của em ở đây bao lâu?"

Thẩm Tuyền: "Năm ngày."

"Lâu quá." Nói xong Văn Trạch Lệ buông Thẩm Tuyền ra, anh cầm cổ tay cô đi xuyên qua đám người, bước đến cửa lớn của du thuyền. Thường Tuyết đứng ở cửa nhìn mưa gió bên ngoài, cô ấy xoa cánh tay nói: "Mưa lớn quá."

Văn Trạch Lệ cầm một chiếc dù đen bên cạnh, anh mở ra rồi ôm eo Thẩm Tuyền đi ra khỏi cửa.

Thường Tuyết thấy thế thì cũng vội vàng cầm cái dù màu xanh khác đuổi theo. Nước mưa cọ rửa boong tàu, nước chảy ngược, sóng vỗ ầm ầm, hình như bầu trời đang cách mặt biển rất gần.

Một chiếc ca nô dừng ở cửa ra vào của du thuyền, trong ca nô lác đác ánh đèn màu vỏ quýt, Cố Trình mặc áo sơ mi trắng và quần tây, vẫy gọi: "Xuống đây."

Văn Trạch Lệ đưa dù cho Thẩm Tuyền, sau đó ôm eo Thẩm Tuyền giẫm lên cái thang tạm thời, bước hai ba bước đã xuống đến ca nô, sau đó đẩy Thẩm Tuyền vào trong ca nô.

Cố Trình nhìn thấy Thẩm Tuyền thì đưa tay ra đỡ, vai Thẩm Tuyền hơi ướt, cô nói với Cố Trình: "Cảm ơn."

Cố Trình cười một tiếng: "Tổng giám đốc Thẩm khách sáo rồi."

Văn Trạch Lệ cất dù rồi đi vào trong. Thường Tuyết theo sát phía sau, Cố Trình đưa tay đỡ Thường Tuyết, Cố Trình cầm cái dù trong tay Thường Tuyết và gập lại.

Bốn người đi vào trong khoang ca nô. Một lát sau, hai người lái ca nô điều khiển nó quay đầu về cảng, thời tiết này ở trên biển không an toàn, tốc độ của ca nô cũng nhanh.

Khi gặp sóng lớn, Thường Tuyết ôm chầm lấy cánh tay của Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền hơi nghiêng người sang bên cạnh một chút và ngã vào lòng Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ liếc cô một cái, ôm eo của cô, một tay khác nắm chặt tay vịn.

Thẩm Tuyền vỗ vỗ cánh tay của Thường Tuyết, tốc độ của ca nô vẫn không giảm đi. Cả nhóm đi thẳng vào cảng, đã có người chờ sẵn ở đây, họ giữ chặt ca nô và bắt thang.

Lúc này trên bậc thang chỉ có một chiếc SUV, thân xe bị nước mưa làm bóng loáng. Lúc ngồi vào xe khó tránh mang theo chút ẩm ướt, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết ngồi ở ghế sau.

Thường Tuyết vỗ vỗ cánh tay nói: "Lạnh quá, sao thành phố Hải lại mưa thế này cơ chứ, cảm giác gió như rót vào xương vậy."

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Thành phố Hải là thành phố phương Nam."

Cố Trình nổ máy xe nói: "Bên này trời vừa mưa là lạnh hệt như mùa đông vậy."

Thường Tuyết: "À à."

Văn Trạch Lệ ngồi ở ghế phó lái nhưng không lên tiếng, anh lướt lướt điện thoại, ngón tay thon dài chuyển động trên điện thoại màu đen. Thẩm Tuyền cởi áo khoác ra, cô nhìn người đàn ông ở ghế phó lái một lúc rồi mới thu tầm mắt.

Xe khởi động, điện thoại của Thẩm Tuyền có tín hiệu, nó kêu lên ting ting tinh.

Thẩm Tuyền liếc nhìn, 108 cuộc gọi nhỡ, trong đó có 60 cuộc là của Văn Trạch Lệ, 48 cuộc khác là của Trần Y, nhà họ Thẩm, còn một số khác là của nhân viên Thẩm thị và mấy người bạn tốt.

Wechat cũng bị oanh tạc, Thẩm Tuyền chọn trả lời Wechat.

Cô báo bình an.

Về phần người trong nhà, Thẩm Tuyền gọi về, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Không có việc gì lớn, điện thoại bị hết pin nên tắt nguồn, lần sau con sẽ chú ý."

Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Tiêu Toàn nghĩ một chút: "Điện thoại của con rất ít khi tắt máy, lần này sao lại tắt? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Thẩm Tuyền cong môi, cô thản nhiên nói: "Không phải chuyện lớn gì đâu ai, ngay mai về thủ đô con sẽ nói với bố sau."

"Được." Thẩm Tiêu Toàn đồng ý.

Sau khi cúp máy, Thẩm Tuyền mở wechat ra xem, Văn Trạch Lệ gửi hơn hai mươi tin nhắn cho cô.

[ Sao lại tắt máy? ]

[ Em đang ở cùng với Nhiếp Thừa à? ]

[ Thẩm Tuyền, nghe điện thoại. ]

[ Anh đến thành phố Hải rồi! ]

[ Thẩm Tuyền, em giỏi lắm. ]

Cô nhìn loạt tin nhắn rồi nhìn người đàn ông ngồi ở ghế phó lái. Văn Trạch Lệ vẫn đang nghịch điện thoại, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, Thẩm Tuyền đặt điện thoại xuống.

Một lát sau, đến khách sạn Tinh Loan.

Khách sạn Tinh Loan nằm ở trung tâm CBD, khoảng hai giờ chiều đã kín phòng. Văn Trạch Lệ có nhà ở thành phố Hải, sau khi xuống xe, anh kéo tay Thẩm Tuyền rồi cúi đầu nhìn cô: "Dọn hành lý đi, em đến chỗ của anh."

Bên này trời mưa đúng là rất lạnh, lúc này Thẩm Tuyền cũng cảm nhận được, nhất là khi được giữ ấm trong xe thì khi xuống xe sẽ càng lạnh hơn, cô run lên sau đó nhìn anh: "Em không đi đâu, lạnh quá và cũng vất vả nữa."

Văn Trạch Lệ siết chặt cánh tay của cô, anh biết cô sẽ không thỏa hiệp.

Anh khẽ nghiến răng, sau đó cười: "Được, vậy em ngủ sớm một chút, nhớ tắm nước nóng."

Thẩm Tuyền gật đầu: "Được."

Cô rút tay ra, gật đầu ra hiệu với Cố Trình.

Cố Trình cười dựa vào cửa sổ xe.

Thẩm Tuyền xoay người, để Thường Tuyết kéo cánh tay mình đi vào thang máy.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, chiếc xe ngoài đường vẫn chưa lái đi, Văn Trạch Lệ quay lại nhìn Cố Trình.

Cũng là đàn ông, hôm nay hiếm khi Cố Trình có thể cảm nhận được tâm trạng của Văn Trạch Lệ, anh ấy nói: "Tổng giám đốc Thẩm không giống những cô gái khác, ở hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà cô ấy vẫn có thể giữ bình tĩnh, yêu đương với người như thế là một chuyện rất vất vả."

Văn Trạch Lệ bóc viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, anh lên tiếng.

Văn Trạch Lệ mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, nói: "Lái xe."

Cố Trình rất ngạc nhiên khi anh bình tĩnh đến vậy.

Thật ra trước khi tìm được vị trí cụ thể của Thẩm Tuyền, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy Văn Trạch Lệ đang cáu kỉnh, Cố Trình cũng thấy anh luôn gọi điện cho Thẩm Tuyền, sau đó là nhắn tin trên wechat.

Đó là loại cảm xúc như dây cung căng cứng sắp đứt phựt. Bây giờ, hình như cảm xúc ấy đang bị anh đè lại.

Xe khởi động, lúc này điện thoại của Văn Trạch Lệ vang lên, anh mở máy, một video xuất hiện trên màn hình. Đó là video Thẩm Tuyền nhảy với Nhiếp Thừa.

Văn Trạch Lệ nhìn một lúc lâu, sau đó cứ như nhập định vậy, lúc xe rẽ vào chung cư mà anh đã mua, Văn Trạch Lệ mới thuận tay chuyển tiếp video này cho Thẩm Tuyền.

***

Sau khi vào thang máy, Thường Tuyết mới thầm nói: "Vừa nãy sắc mặt của cậu cả Văn khó coi quá."

Thẩm Tuyền cởi áo khoác, nói: "Anh ấy đang tức giận."

Thường Tuyết: "Không liên lạc với cậu được chắc chắn anh ta sẽ giận nhưng cậu cũng đâu cố ý."

Cửa thang máy mở ra, là tầng sáu. Thẩm Tuyền không lên tiếng, cô lấy thẻ phòng mở cửa phòng 603, Thường Tuyết nhìn Thẩm Tuyền vào phòng, sau đó cô ấy mới mở cửa phòng mình.

Thẩm Tuyền đi vào phòng sau đó mở điều hòa, bấy giờ cô mới thấy dễ chịu hơn một chút, Thẩm Tuyền ngồi xuống ghế sofa, chuyện đầu tiên là xử lý đồng tài liệu chồng chất trong email.

Chuyện thứ hai là xem tất cả tài liệu về tập đoàn Phổ Ngân và dòng tài chính gần đây của họ. Bởi vì cô là cổ đông nên mới có được những thứ này.

Chuyện thứ ba là liên hệ với người của Thẩm thị yêu cầu điều tra tổng giám đốc Lưu.

Chờ đến khi làm xong, Thẩm Tuyền mới cầm điện thoại đi vào phòng tắm, cô vừa xem điện thoại vừa chuẩn bị gội đầu tắm rửa. Lúc này cuối cùng Thẩm Tuyền cũng nhìn thấy video mà Văn Trạch Lệ gửi tới.

Anh không nói gì cả, chỉ gửi mỗi video này thôi. Thẩm Tuyền nhìn mấy lần rồi xóa nó đi.

Sau đó cô đặt điện thoại lên bàn và mở vòi sen. Nước nóng rơi từ trên xuống làm tan đi hơi lạnh trên người, Thẩm Tuyền cảm thấy ấm hơn nhiều. Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Tuyền mặc áo ngủ rồi thuận tay buộc tóc lại, đi chân trần ra khỏi phòng tắm, bên ngoài vẫn còn mưa, hạt mưa đập vào cửa sổ.

Tí tách tí tách.

Lốp bốp.

Thẩm Tuyền vừa đi ra tới cửa phòng, lúc này chuông cửa vang lên. Thẩm Tuyền khựng lại, cô lau giọt nước trên trán và mở cửa ra.

Một luồng hơi nước thổi từ cửa vào, lúc Thẩm Tuyền nhìn thấy Văn Trạch Lệ, cô sửng sốt một lúc, khi cô đang định nói chuyện thì một giây sau đã nhìn thấy dáng vẻ ướt đẫm của anh.

Cô lại sững người.

"Anh..."

Văn Trạch Lệ cười lạnh, anh cúi đầu hỏi: "Em có trái tim hay không hả?"

Có trái tim hay không?

Theo lời này, có giọt nước chảy xuôi theo sống mũi của anh rồi rơi xuống đất, có giọt thấm vào cổ áo của anh, trông có vẻ là đội mưa mà tới.

Thẩm Tuyền nhíu mày, cô kéo tay anh: "Anh vào thay quần áo đi."

"Không cần." Văn Trạch Lệ hất tay của cô ra.

Thẩm Tuyền bị hất tay, cô im lặng nhìn anh.

Văn Trạch Lệ giơ điện thoại lên nói: "Anh gọi cho em sáu mươi cuộc điện thoại, thêm video kia nữa. Em vẫn thờ ơ, em trả lời tin nhắn của nhiều người như vậy, duy chỉ có mình anh là không nói lời nào, Thẩm Tuyền, em thật là lợi hại."

Nói xong Văn Trạch Lệ ném điện thoại vào thùng rác, trong hành lang vang lên tiếng bốp vô cùng rõ ràng. Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn đống rác trong thùng, cô lùi lại một bước, một giây sau cằm bị người kia nâng lên.

"Có phải em không biết yêu đường cần phải có qua có lại không?" Văn Trạch Lệ lạnh giọng hỏi lại.

Chiếc khăn rơi xuống đất, tóc cô xõa xuống, tất cả đều ẩm ướt.

Gương mặt của Thẩm Tuyền bị giọt nước xẹt qua, khoảnh khắc này trông cô có vẻ ngoan ngoãn, đáng tiếc một giây sau cô đã đẩy tay Văn Trạch Lệ ra.

"Em không biết." Cô nói: "Chỉ có Văn Trạch Lệ biết, dù sao thì anh cũng từng yêu đương sáu năm nhưng Thẩm Tuyền thì không."

Sắc mặt Văn Trạch Lệ thay đổi.

Một lúc lâu sau, anh kéo cánh tay cô và ấn vào người cô: "Không quên được đúng không?"

"Em không thể quên được chuyện quá khứ đúng không?"

Thẩm Tuyền nhíu mày: "Là chính anh nhắc đến."

Văn Trạch Lệ nghiến răng rồi áp vào trán cô, hốc mắt đẫm nước mắt: "Thẩm Tuyền, em đúng là không có trái tim."