Hậu Cung Vô Sủng Hằng Ngày

Chương 3: Trì chính chi lộ (1)



Kiều Vân vóc người nhỏ nhắn, thích mặc hồng y, đại đa số thời điểm, dù là ở trong phủ ngắm hoa, đều mặc kỵ trang đỏ rực.

Khi Hạ Ngọc từ xa xa nhìn thấy, đôi mắt luôn bị màu đỏ lửa rực cháy ấy hun đến cay cay.

Tuy Quận quân mới từ biên cương Tây Bắc trở về, nhưng thanh thế không kém phần phô trương. Khi còn bé đã quen với những ngày tháng cẩm y ngọc thực ở phủ Đại tướng quân, được trăm nghìn người hầu hạ nuông chiều, nên khi đến Vương phủ, đôi lúc còn thấy chướng mắt nơi này, chán ghét kinh thành bó tay bó chân, không thể ra ngoài vung tiền mua vui.

Bàn về đỏng đảnh yêu kiều, vẫn là Kiều Vân hơn hẳn một bậc, Phùng Tố không cách nào sánh bằng.

So sánh hai người với nhau thì luôn có một bên ảm đảm nhạt nhòa hơn, Phùng Tố chính là cái màu sắc ảm đảm đó.

Cả khi Quận quân có thai cũng chẳng thấy được mấy khắc yên bình. Hôm sinh thần, Hoàng Tam Nữ tặng cho hắn một phần đại lễ, cho phép hắn cải tạo một viện riêng trong phủ, lấp hồ khơi núi, xây cho hắn một nơi thanh tĩnh, cảnh đẹp ý vui, lại còn tự mình đề bút viết bức hoành, Quan Thư tiểu viện.

Cuối cùng Dư Phong Tú cũng nổi cơn ghen.

Hắn làm loạn một hồi lâu, nghe nói còn đuổi Hoàng Tam Nữ ra khỏi phòng, đóng cửa không tiếp.

Nghe Tuyết Tễ nói, Hoàng Tam Nữ một khắc cũng không ở lại, đi thẳng đến Quan Thư tiểu viện, Hạ Ngọc nơm nớp sợ hãi, đổ mồ hôi hột, lo lắng giùm Chính quân, e là Hoàng Tam Nữ thật sự tức giận.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Hoàng Tam Nữ mặt đầy gió xuân ra khỏi Quan Thư tiểu viện, lại đến gõ cửa Vi Phong Các.

Sau vụ này, mấy ngày tiếp theo, nàng đều ở lại Vi Phong Các.

Lại tiếp đó, mấy vị Hoàng nữ phân cao thấp trên tiền triều, đấu càng lúc càng công khai. Cả mấy tháng trời Hoàng Tam Nữ chưa bước chân vào hậu viện.

Tin tức truyền đến chỗ của Hạ Ngọc luôn là trễ nhất.

Kiều Vân và Dư Phong Tú không đấu nhau nổi, thời điểm nhạy cảm như thế này, hai nhà tất nhiên phải liên thủ, vì Hoàng Tam Nữ trải đường.

Hi Hòa năm ba mươi hai, trần ai lạc định.

Hoàng Tam Nữ có công hộ giá, lập là Thái nữ, Hoàng Trưởng Nữ và Hoàng Lục Nữ, phế làm thứ dân.

Kiều Quận quân cũng vì Hoàng Tam Nữ sinh một nhi tử.

Hoàng Tam Nữ trong lòng thầm nghĩ, chuyện mừng gấp bội, nhưng tuyệt không dám nói gì nhiều hơn.

Nhưng Kiều Quận quân hiểu rõ, chuyện mừng ở đây chính là hài tử mà hắn sinh ra không phải nữ nhi, không vì thế mà gây thêm khó khăn cho Hoàng Tam Nữ.

Nhưng Kiều Quận quân đã có tâm tư từ lâu.

Lần này không phải, còn lần sau thì sao?

Hoàng Tam Nữ đăng cơ kế vị là chuyện ván đã đóng thuyền, sau khi nàng làm Hoàng Đế, tất nhiên Chính quân phải phong là Đế Quân, làm chủ lục cung. Huống hồ hài tử Dư Phong Tú sinh ra còn là một nữ nhi.

Kiều Vân trong lòng có dự tính.

Hắn sao có thể chịu phận dưới được? Chờ Dư Phong Tú an ổn trên vị trí Đế Quân, sau này muốn tính toán gì đó còn khó khăn hơn.

Tâm tư của những người này trong hậu viện, Hạ Ngọc ít nhiều có thể đoán được một chút, nhưng mà, những việc này đều chẳng liên quan đến chàng.

Ba năm trôi qua, Hoàng Tam Nữ đã sớm nhận định rằng chàng không thể sinh, cũng đã rất lâu rồi chưa đặt chân tới Lan Phương Các.

Cũng may người của Hoàng Tam Nữ còn hiểu đạo lý tôn ti, chi tiêu ăn mặc ngày thường đều ấn theo quy củ, không ai gây khó dễ quá trớn với chàng.

Mùa thu năm ấy, Hạ Ngọc không thể nhìn thấy Hoàng Tam Nữ.

Nàng lúc nào cũng vội vã quay về, đầu tiên là tới Vi Phong Các, sau đó là tới Quan Thư tiểu viện, sau đó lại vội vã rời đi.

Tính ra, số lần đến Vi Phong Các nhiều hơn chút, những đêm ngủ lại Vi Phong Các cũng nhiều hơn.

Phỏng chừng, đây là ý tứ của Kiều Vân.

Kiều Vân trở nên hiền huệ hơn, đây là đánh giá của Hoàng Tam Nữ.

Đương nhiên, nàng cũng chưa quên những Trắc quân của mình, nơi này của Hạ Ngọc, ân thưởng nàng ban vẫn là có, sách cũng chất thành từng đống, nhưng làm sao theo kịp ân thưởng của Đào Yêu Các.

Phùng Tố thất sủng, bản thân hắn không còn lòng dạ, tình cảm Hoàng Tam Nữ đối với hắn cũng dần phai nhạt, nhưng dù vậy, trong lòng Hoàng Tam Nữ, Phùng Tố vẫn luôn xếp trước Hạ Ngọc.

Nói cho cùng... cũng từng là người nàng thật lòng thích.

Sau khi đông đến, thân thể của Hoàng Thượng không chịu được nữa, cùng lúc đó, Dư Phong Tú lại có thai. Hoàng Tam Nữ bận đến sứt đầu mẻ trán, tiền triều càng lúc càng rối ren, không rảnh quan tâm đến Vương phủ, đành bảo Kiều Vân hỗ trợ xử lý việc hậu viện, chiếu cố Dư Chính quân.

Mùa xuân năm sau, Hoàng Đế băng hà, Hoàng Tam Nữ kế vị xưng đế.

Phong Dư Phong Tú là Đế Quân, Kiều Vân là Vân Quý quân (1), Phùng Tố và Hạ Ngọc là Trì chính, chỉ khác là cho Phùng Tố phong hào Thuần, gọi là Thuần Trì chính. Phong Lưu Nghiên là Bạn, phong hào Cung, Thiên Tình và Mặc Liên là Tình Tư thị và Liên Tư thị.

Nhưng khi đó, sức khỏe của Dư Phong Tú ngày càng lụn bại, thai nhiều tháng hơn, nhưng thân thể từ từ suy nhược.

Nhưng mà tân hoàng đăng cơ, theo thông lệ là phải khai cung tuyển tú.

Dư Đế Quân không dám ủy quyền cho Vân Quý quân, mang theo thân bệnh, việc luôn tới tay.

Cuối tháng năm, Hoàng Thượng chọn mấy tân nhân nhập cung, từ thấp đến cao, có ba Tư thị, hai Bạn, còn có nhi tử của một công thần từng góp không ít sức lực trên tiền triều, Hà Quỳnh, phong Ngọc Trì chính.

Đầu tháng sau, Hoàng Thượng triệu Ngọc Trì chính, mưa móc xuân ân, phong là Đức Quân. Rồi mới đến phiên lật thẻ bài của những tân nhân còn lại.

Kết quả, trong Tư thị, có một người đặc biệt chạm đến thánh tâm, họ Tống, là nhi tử thứ xuất của Công bộ Thị lang, năm nay vừa tròn mười lăm.

Tháng thứ hai bắt đầu, số lần Hoàng Thượng lật thẻ bài của Tống Tư thị dần tăng lên.

Cuối tháng, Tống Tư thị tấn thăng là Bạn, được ban phong hào, đúng một chữ Dung.

Đế Quân nói: "Khoan dụ ôn nhu gọi là dung... Hoàng Thượng vẫn là yêu thích tính tình nhu thuận."

Hạ Ngọc không phản đối.

Chàng đã lần ra sở thích của Hoàng Thượng, nàng mê đôi mắt to tròn, khóe mắt hơi rũ, vừa xinh đẹp lại chọc người thương yêu.

Dung Bạn kia đúng là như thế.

Dung mạo phải giống Phùng Tố đến mấy phần, nhưng so với Phùng Tố thì trẻ hơn, cũng ôn thuận hơn chút.

Sau khi vào hạ, Đế Quân sảy thai, Hoàng Thượng đưa hắn đến hành cung tránh nắng giải khuây, khi trở về thì lên thuyền hóng gió, đêm đó, người liền không xong.

Hạ Ngọc không đi theo, chàng ở lại trong cung với những người khác, tin tức như ngựa khỏe dồn roi truyền về trong cung, đầu tiên, là Hoàng Thượng ban chết cho Liên Tư thị, bởi vì Liên Tư thị va chạm với Đế Quân, gây một lỗi lớn không thể tha thứ.

Sau đó lại truyền đến tin tức, Vân Quý quân dạy người không nghiêm, giáng Vân Quý quân là Kiều quân, tước phong hào.

Lúc hừng đông, tin tức về Đế Quân truyền đến, bảo Đức Quân và Phùng Tố lo liệu hậu sự, treo cờ tang.

Hạ Ngọc sửng sốt hồi lâu.

Tuyết Tễ ngồi trên bậc thang khóc nức nở, Châu Cơ và Triều Lộ vỗ vai cậu, nhỏ giọng an ủi.

"Nhất định là chủ ý của Vân Quý quân!" Tuyết Tễ khóc rấm rứt: "Mặc Liên là người bên cạnh Vân Quý quân, nhất định là hắn, hắn hại chết công tử nhà ta..."

Hạ Ngọc kéo cậu vào trong cung, chắp tay thở dài một tiếng.

"Hài tử ngoan, đừng nói nữa."

Cả người Tuyết Tễ cong như cây cung, căng như dây nỏ, nức nở khóc đến cạn lệ.

Sau khi tang lễ của Đế Quân kết thúc không lâu, trong cung liền khôi phục bình thường.

Kiều Quận quân bị Hoàng Thượng lạnh nhạt, có lần Phùng Tố đến cung của Hạ Ngọc thăm hỏi thì hừ lạnh một tiếng.

"Hắn tưởng Hoàng Thượng không biết gì à? Nơi này người nóng lòng muốn làm Đế Quân chẳng lẽ là huynh và đệ được chắc? Chỉ là Hoàng Thượng không nói thẳng thôi."

Hạ Ngọc buông sách, ngẩng đầu cười khổ.

Chỉ là, thực ra, chàng vẫn luôn hoài nghi một chuyện, hiện tại ít nhiều cũng có thể kết luận được rồi.

Hoàng Thượng và Kiều Vân, vẫn là Kiều Vân động lòng nhiều hơn.

Kiều Vân rơi vào lưới bẫy do Hoàng Thượng tỉ mỉ sắp đặt, kỳ thực, Hoàng Thượng có thể có bao nhiêu chân tình chứ? Chẳng qua, là muốn trọn vẹn nắm chắc được hắn, kéo được cán cân đắc lực nhất cho đại sự kế vị về phía mình.

Khi Hoàng Thượng làm Chiêu Vương, những người được nâng vào Vương phủ đều là đồ hữu dụng mà thôi. Mà trong những món đồ hữu dụng này, Hoàng Thượng thích nhất, không phải Dư Phong Tú, cũng chẳng phải Kiều Quận quân, chắc hẳn, là Phùng Tố.

Hạ Ngọc nhìn Phùng Tố, trong đôi mắt, vẫn ánh lên vẻ hâm mộ.

Phùng Tố nhìn thấy, cười nói: "Tại sao huynh cứ nhìn đệ như vậy?"

"Thuần Trì chính rất đẹp." Hạ Ngọc thầm nói.

Phùng Tố đầu tiên là hớn hở ra mặt, sau đó lại mau chóng ỉu xỉu, cô quạnh buồn tủi.

"Có tác dụng gì nữa đâu? Bây giờ thứ không thiếu nhất... chính là mỹ mạo."

Khánh Lịch mùa xuân thứ hai, Kiều Quân có thai lần nữa, cuối năm đó, sinh một cặp song sinh trai.

Tuy chỉ là hai Hoàng tử, nhưng bởi vì song sinh thai hiếm thấy, Hoàng Thượng vui mừng, tấn thăng Kiều Quân là Kiều Quý quân, đồng thời, tấn vị phân cho Phùng Tố và Dung Bạn, bởi vì Dung Bạn có thai.

Phùng Tố là Thuần Quân, Dung Bạn tấn làm Dung Trì chính, ngang vị phân với Hạ Ngọc.

Khi Tử Kỳ đến Đinh Phương Cung (2) đọc chiếu thư thì Hạ Ngọc đang dùng bữa sáng, sau khi nghe xong tin vui xong thì trở về ăn tiếp.

Châu Cơ liền nói: "Tại sao Hoàng Thượng lại không tấn vị phân cho chủ tử chứ?"

Hạ Ngọc nói: "Vô công bất thụ lộc."

Chàng bốc hạt sen, chặc lưỡi nói: "Trì chính cũng được rồi, ít nhất, mỗi ngày có hai đĩa hạt sen mềm để ăn."

Có sách đọc, có hạt sen mềm chàng muốn ăn, còn cần đòi hỏi gì nhiều hơn nữa? Có thể an an ổn ổn cả đời làm Trì chính, cũng tốt.

Chỉ là trong cung, so với ở Vương phủ, đến cùng vẫn không giống nhau.

Người trong cung, bỡ đợ nịnh nọt, giẫm thấp nâng cao càng ác liệt hơn.

Hạ Ngọc cũng phát sầu.

Chàng chỉ là ngày ngày đọc sách, thanh tịnh đến như vậy, còn có người cố ý đến quấy nhiễu, câu nào cũng xát muối vào sự thực là chàng không được sủng ái, đâm đâm thọc thọc, khiến chàng thật khó chịu.

Những cái khác cũng coi như thôi, nhưng hạt sen mềm đưa tới càng lúc càng ít, thịt heo và gạo mỗi tháng cũng ngầm cắt xén.

Hạ Ngọc không thể nhịn được nữa.

Chàng cũng chủ động một lần, chọn mấy quyển cô bản, bọc thêm một nghiên mực tốt nhất, đến cung của Phùng Tố.

Phùng Tố có ý giúp đỡ chàng, một ngày khi Hoàng Thượng di giá đến Triều Phượng Cung (1), Phùng Tố nhắc lại vài cảnh trước đây ở Vương phủ, nói Ngọc ca hôm qua đến thăm Giản nhi, đùa giỡn một hồi lâu cũng không nỡ rời đi.

Hoàng Thượng nổi lên vài phần thương tâm, buổi tối liền đến Đinh Phương Cung.

Khi Hoàng Thượng ngủ trên giường chàng thì cũng không động không chạm, chẳng có ý gì, nhưng hoài niệm khoảng thời gian năm xưa, đặc biệt là vì Chính quân Dư Phong Tú, sẽ thương tiếc Hạ Ngọc thêm mấy phần.

"Đã để Thái y xem qua chưa?"

Nàng rất thích nói chuyện vào những lúc thế này.

Hạ Ngọc cực kỳ buồn ngủ, nhưng dựa vào phần ý thức đang gắng sức tỉnh táo, thận trọng đáp lại.

"Thái y nói không có việc gì." Hạ Ngọc tiếp tục: "Điều dưỡng cẩn thận là tốt thôi."

Hoàng Thượng hiếm khi bóp bóp mặt chàng, nói rằng: "Ngọc ca nhi, ăn nhiều chút."

Hoàng Thượng cũng là một người thông minh, nhìn bố trí trong cung của chàng là biết đám nô tài kia không tận tâm hầu hạ.

Ngủ lại một đêm, ngày thứ hai, hiệu quả lập tức rõ ràng,

Hạ Ngọc tỉnh lại, nếm thử vài hạt sen mềm, vẫn còn ấm nóng, vừa mới ra khỏi lồng hấp, chàng mừng đến suýt thì rơi lệ.

"Thơm quá."

Hoàng Thượng tìm thấy lương tâm, mà lương tâm này duy trì suốt một khoảng thời gian dài.

Hạ triều, không quên ban thưởng bức tranh chữ Hách Vạn Sơn cho Hạ Ngọc, còn ở nơi này của chàng dùng bữa trưa.

Lần này, Hạ Ngọc thật vui vẻ, có nhiều thêm mấy món, ăn cũng ngon miệng hơn.

Nhưng mà, đến buổi tối, phiền phức lại đến.

Hoàng Thượng dâng trào lương tâm hơi thái quá, ghét bỏ nơi này của chàng quạnh quẽ vắng vẻ, liền để Vương Tư thị đến bồi chàng.

Hạ Ngọc nhìn từng rương từng hòm đựng đồ nhiều như nước như sông chuyển đến, thở dài, xoay người về phòng.

Tuyết Tễ nghe thấy chàng lẩm bẩm: "Nhiều người như vậy, sao nhất định phải chọn kẻ ồn ào nhất cho ta làm gì?"

Vương Tư thị là tân nhân mới đại tuyển vào cung, năm nay mười bảy, đầu óc hình như không được tốt lắm, cười lớn nói to, cực kỳ ầm ĩ.

Không chỉ ầm ĩ, mà còn nhiều chuyện.

Không chỉ nhiều chuyện, còn không nói đạo lý.

Nếu là đỏng đảnh yêu kiều, ngược lại không thành vấn đề, loại tính tình như Phùng Tố, Hạ Ngọc vẫn có thể chống đỡ được.

Nhưng ngang ngược, thì không thể nào.

Đúng như dự đoán, sau khi Vương Tư thị đến, ngoài mặt thì gọi ca ca ca ca ngọt xớt, nhưng bên trong thì âm dương quái khí, chửi rủa Hạ Ngọc không ít lần.

Chê bai nơi này của chàng lạnh lẽo cô quạnh, làm suy yếu vận khí vốn rất thịnh của y, đến cả Hoàng Thượng cũng không thèm tới.

"Lạnh đến mức ngay cả chim cũng không thèm đến đây thả phân, lạnh đến mức muốn ngồi thôi cái mông cũng không dễ chịu!" Vương Tư thị vòng vèo nói.

Buổi tối, Hoàng Thượng lật thẻ bài của Vương Tư thị.

Y nghênh ngang vênh váo đến hầu hạ, nửa đêm trở về còn cao hứng luyện giọng, hát một đoạn uyên ương phối.

Hạ Ngọc cau mày, lần đầu tiên tức giận.

Chàng đập một tay lên trang sách, tức giận uống ừng ực từng ngụm trà lớn đến gần cạn: "Đây là khúc cao trào rồi, đáng ghét!"

Triều Lộ bước đến giúp chàng chỉnh lại đèn, bất bình cùng với chàng, thấp giọng mắng một hồi lâu, không lặp câu nào.

Cũng chẳng lâu sau đó, Vương Tư thị có thai, vinh thăng Vương Bạn.

Từ đây, đêm dài đằng đẵng ở Đinh Phương Cung, không có lấy một khắc thanh tịnh.

- -

Tác giả có lời muốn nói, bảng vị phân trong văn, để cho dễ tham khảo: (Mấy cái ngoặc sau là editor tự mở cho các bạn dễ hình dung khi quy nó sang hệ thống hậu cung thời Thanh)

Đế Quân (Hoàng Hậu)

Quý quân (Quý phi)

Quân (4 người) (Phi)

Trì chính (Tần)

Bạn (Quý nhân)

Tư thị (Thường tại)

Cung thị (Đáp ứng)

Không nhớ cũng không sao, tui cũng chẳng nhớ được ha ha ha ha.

- -

(1): Hồi đọc bản con vẹt mình bị cấn cho này, chắc có người cấn có người không nhưng mình cứ note cho chắc, vì mình có lòng=))) Nếu ai thắc mắc sao lại dùng chữ Vân trong tên của bạn Kiều Vân đặt làm phong hào luôn thì vào team tớ nhé. Chữ Vân (昀) trong Kiều Vân (乔昀) có nghĩa là nhật quang, ánh sáng, rực rỡ chói chang, còn Vân (云) trong Vân Quý quân (云贵君) có nghĩa là mây, đồng âm khác nghĩa.

(2) Này thì chắc tác giả hơi lú, bản raw là Đinh Phương Trai (汀芳斋), Trai ở đây là quán ăn, đồ ăn, bạn nào đọc cổ trang nhiều chắc biết mấy quán ăn sang sang toàn có chữ này, và chẳng có cái cung nào lại tên như vậy hết. Chương trước dùng Trai chương sau dùng Cung, mấy chương sau thì vừa Trai vừa Cung, mình tự ý sửa luôn từ chap này cho thống nhất.

(3) Thôi thì chắc tác giả lú tiếp, chương này raw là Triều Phượng Cung của Phùng Tố, đầu chương sau thì có Vị Ương Cung của Kiều Vân, nhưng từ chương sau nữa trở đi thì tác giả âm thầm cho hai bạn này chung nhà luôn, gắn cái TPC cho Kiều Vân nhưng đến tầm chương mười mấy lại tiếp tục dùng luôn cái TPC đó cho Phùng Tố, còn Vị Ương Cung tác giả kiểu quên béng mất, hu ce, mà 2 bạn này đều quân (phi) vị nên không cách nào sống chung 1 cung được hết, nên thôi mình mất dại quen, mình sửa luôn ngay từ đầu cho đỡ cấn.

- -