Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 25: Giả chết



Màn đêm thâm trầm, gió bắc thổi đến cánh cửa sổ cũ kỹ keo kẽo kẹt.

Kiểu thời tiết này, dễ dàng thúc đẩy ham muốn cho người ta muốn chui vào ổ chăn.

Đặc biệt là ổ chăn này đã được người ngủ trong đó ủ nóng hừng hực, phát ra hơi ấm mê người.

Phàn Trường Ngọc khoanh tay, dựa vào cột giường nhắm mắt ngủ, nhưng tai vẫn không ngừng lắng nghe động tĩnh dưới gác.

Chờ Triệu đại nương và Triệu thợ mộc ngủ say, nàng sẽ nhanh chóng về nhà lấy giấy khế đất và mang chăn bông trải ra sàn nằm nghỉ.

Kể từ hôm qua sau khi Phàn xảy ra chuyện, nàng gần như không được chợp mắt, cơ thể kỳ thật đã rất mệt mỏi, nhưng tinh thần thì lúc nào cũng căng thẳng, không dám thả lỏng một chút nào.

Người bên cạnh hô hấp vẫn rất nông, có lẽ là bởi vì ăn kẹo trần bì, Phàn Trường Ngọc mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của trần bì trên người hắn.

Nàng vô thức nhớ lại thời điểm trong rừng thông, hơi thở rơi xuống khi hắn nắm tay nàng dạy chiêu thức.

Lỗ tai không hiểu vì sao trở nên nóng bỏng, nhưng cũng may là trong màn đêm nên không nhìn thấy gì.

Phàn Trường Ngọc muốn xoa xoa lỗ tai, còn chưa kịp giơ tay, người bên cạnh đột nhiên im lặng ngồi dậy, nàng còn chưa kịp phản ứng, một ngón tay thon dài mang theo một tia ấm áp đã đặt lên môi nàng, cùng với mái tóc dài của đối phương rũ xuống, lướt qua mu bàn tay nàng, mang đến hơi lạnh và tia ngứa rất nhỏ.

Hắn cách nàng rất gần, mùi trần bì trên người càng lúc càng nồng.

Phàn Trường Ngọc ban đầu là giật mình, khi nghe được tiếng bước chân nhẹ trên mái ngói như tiếng mèo, trong nháy mắt liền dựng lỗ tai lên.

Thấy vậy, Tạ Chinh không nói lời nào, nhưng rút ngón trỏ ra khỏi môi nàng. Đầu ngón tay chạm vào một mảnh màu đỏ ấm áp, mềm mại, đầy đặn như cánh hoa còn đọng sương sớm.

Hắn khẽ nhíu mày, dùng sức xoa xoa làn da nóng bỏng tê dại trên đầu ngón tay, áp chế tất cả sự khác lạ trong lòng.

Trên nóc nhà truyền đến tiếng bước chân vừa nhẹ vừa lộn xộn, hình như có không chỉ một người, một lúc sau, cách đó không xa có vài tiếng bước chân dừng lại, nghe khoảng cách, chính là mái nhà của Phàn gia.

Một số tiếp tục đi về phía trước, dừng lại trên nóc nhà Triệu gia, sau đó có tiếng ngói di chuyển khe khẽ, một ống trúc rất nhỏ từ khẽ hở trên ngói nhà nhô ra, một làn khói xanh nhàn nhạt bay vào.

Cả hai lấy cổ áo che miệng và mũi, trong bóng đêm mượn ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cửa sổ im lặng liếc nhìn nhau.

Có một âm thanh truyền từ phía cửa sổ đổ nát, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào.

Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh chia ra đứng ở hai bên màn giường, âm thầm ra hiệu khi bóng đen tới gần chiếc giường, thần không biết quỷ không hay kết liễu đối phương, sau khi nhìn thấy bảy tám người liên tiếp ẩn ở cửa sổ, hai người không bất kỳ tính toán gì nữa.

Căn phòng nhỏ hẹp, đối phương rất nhanh đã phát hiện bọn họ.

Phàn Trường Ngọc mím môi thật chặt, bất động thanh sắc lấy con đao chặt xương giấu bên người.

Một hắc y nhân cầm đao hung ác chém về phía giường, đao chém vào chăn đệm trống không khiến cho sắc mặt của hắn ta lập tức thay đổi: "Có trá!"

Ngay sau cái lạnh thấu xương ở thắt lưng, một bóng người nhanh chóng từ màn giường chạy qua, lao đầu phóng ra ngoài cửa sổ, phát ra một tiếng "Phanh" thật lớn.

Một tên hắc y nhân đang trượt xuống sợi dây buộc vào mái nhà bên ngoài, còn chưa vào tới nhà đã bị bóng dáng lao ra ngoài kia đụng phải trực tiếp hất tung lên không trung, đập vào sân như một miếng đệm thịt, làm nứt mấy viên gạch xanh trên mặt đất.

Người kia nhanh chóng đứng dậy, hóa ra là một nữ tử.

Lợi dụng lúc hắc y nhân trên đất còn đang té choáng, nàng tranh thủ tát một cái thật mạnh, hắc y nhân bị tát bất tỉnh ngay tại chỗ, nữ tử kia nhặt bội đao trên người hắc y nhân rồi co chân chạy ra khỏi sân.

Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, đám hắc y nhân trong phòng đều sững sờ, sau khi kịp phản ứng lại, vội vàng hét lên: "Đuổi theo!"

Một đám người giống như thả sủi cảo nhảy ra khỏi cửa sổ truy đuổi.

Tạ Chinh trốn ở phía bên kia của bức màn không ngờ Phàn Trường Ngọc sẽ một mình đi mạo hiểm, lập tức hiểu được nàng là muốn bảo vệ mình cùng với lão phu thê và muội muội của nàng ở dưới gác, mới cố tình dẫn dụ những tên hắc y nhân, trong lòng nhất thời cảm thấy thắt lại.

Khi những hắc y nhân cuối cùng trong nhà chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ, từ đầu ngón tay hắn bắn ra một viên kẹo trần bì sáng óng ánh.

Hắc y nhân vừa nhảy ra khỏi cửa sổ đã bị bắn xuyên qua hõm đầu gối, mất thăng bằng trên không trung và rơi thẳng xuống.

Những tên còn lại nghe thấy động tĩnh phía sau, lúc này mới ý thức được trong phòng còn có một người, bọn họ đã là những tên nổi bật nhất trong đám tử sĩ, vào phòng đã lâu như vậy cũng không phát hiện được hắn tồn tại, bản lĩnh điều tức của đối phương ở trình độ thượng thừa cỡ nào?

Nhất thời không dám xem nhẹ, quay người cầm đao chém về phía hắn.

Lại thêm vài viên kẹo trần bì từ trong tay Tạ Chinh bay ra, đánh trúng huyệt vị trên khuỷu tay, đầu gối, thắt lưng của những tên đó, khiến bọn họ chậm lại một nhịp, chậm rãi một nhịp này cũng đủ để hắn cầm lấy đao đoạt mệnh.

Sau khi xử lý xong hai hắc y nhân, con đao đoạt được nằm trên tay đã kề vào cổ hắc y nhân bị thương.

Hắc y nhân đang che lấy vết thương bên thắt lưng, cả tay đều bê bết máu.

Binh khí sắc bén vừa rồi xẹt qua thắt lưng của hắn ta vừa sắc bén vừa mảnh, không giống chủy thủ, không biết là binh khí gì, lúc này lưỡi đao đã áp sát vào cổ hắn, trong một lúc cũng không dám vọng động.

Tạ Chinh muốn đánh tên này ngất xỉu, tạm thời lưu lại một người sống rồi ra ngoài giúp Phàn Trường Ngọc.

Tuy nhiên, ngoài ngõ đột nhiên sáng rực lửa, tiếng móng ngựa phá tan màn đêm yên tĩnh, tiếng áo giáp va đập và tiếng bước chân đan vào nhau thành lưới khi bộ binh chạy, tiếng mũi tên "sưu sưu" vang lên khiến lòng người phát lạnh.

Những tên hắc y nhân đang đuổi theo Phàn Trường Ngọc đã bị những mũi tên trực tiếp bắn thành một cái sàng.

Tạ Chinh hơi nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Huyện Thanh Bình không có doanh trại đóng quân, những quan binh này làm sao có thể nhanh như vậy xuất hiện ở tiểu trận kế cận huyện Thanh Bình?

Thấy Phàn Trường Ngọc bình an vô sự, hắn cũng không nghĩ đến việc đi ra ngoài, năm ngón tay tóm chặt hàm dưới của tên hắc y nhân, ép hắn ta nhổ túi độc giấu trong kẽ răng ra, lưỡi đao ép xuống, lạnh giọng hỏi: "Ngụy Nghiêm phái các ngươi đến tìm vật gì?"

Hắc y nhân thấy hắn biết rất rõ vị trí túi thuốc độc của tử sĩ Ngụy gia, lại thử phân biệt âm thanh của hắn, không xác định nói: "Hầu gia?"

Thanh đao sắc bén lại ấn thêm vài phần, ánh lửa xuyên qua tấm lưới cửa sổ bị đập nát, xuyên qua lưỡi đao phản chiếu lên mặt Tạ Chinh, cắt ra một vòng cung sáng trong bóng tối nhớp nháp và lạnh lẽo. Một lần nữa: "Trả lời."

Gió lạnh thổi tới mang theo bông tuyết rơi xuống cổ hắc y nhân, thứ lạnh hơn tuyết chính là con đao sắc bén đã cắt qua lớp da mỏng bên cổ hắn ta.

Sợ hãi cùng áp bức như thủy triều tràn vào, hắc y nhân khó khăn nuốt nước miếng, cầu xin nói: "Hầu gia biết được thủ đoạn của tướng gia, cần gì phải làm khó tiểu nhân.."

Ngay sau đó, con đao một lần nữa xuyên qua vết cắt ở thắt lưng của hắn ta, hắc y nhân thống khổ tột độ rên lên, cuộn tròn cả người.

Tạ Chinh cụp mắt xuống, xoay chuyển cán đao với năm ngón tay tái nhợt đầy vảy đen, gần như moi ra một khối máu thịt từ trong bụng hắn, giọng điệu buông lỏng mà lạnh lùng: "Mồm miệng gián điệp trong quân có thể cứng rắn so vơi ngươi, hình bộ thị lang Trương Tố đã từng nhìn qua trận thẩm vấn trong quân, sau khi rời khỏi đại doanh gần như nôn ra mật, sau khi trở về còn bị bệnh nặng một trận, ngươi có muốn thử xem hình phạt trong quân ngũ không?"

Hình bộ thị lang Trương Tố nổi tiếng trong triều đình với những hình phạt tàn khốc khắc nghiệt, nghe nói tội phạm trên tay hắn ta, không chết cũng phải lột da, mọi người đều xưng là "Diêm vương sống."

Hắc y nhân không chịu đựng nổi kêu lên thảm thiết, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, gần như toàn bộ giác quan đều dồn vào khối máu thịt bị đập nát trong bụng, không biết là máu hay là mồ hôi chảy ra, quần áo ướt sũng, hắn ta không cầu mạng sống, chỉ cầu có thể chết thống khoái một chút, tinh lực mệt mỏi nói: "Thư.. Tướng gia sai chúng ta đến tìm một bức thư.."

Tạ Chinh đôi mắt hơi híp lại: "Bức thư gì?"

Hắc y nhân chỉ lắc đầu, quỳ rạp trên mặt đất, cầu xin nói: "Tiểu nhân thật sự không biết.."

Lưỡi đao cắt ngang cổ, máu của Hắc y nhân chảy đầy đất.

Thư?

Tạ Chinh cau mày, trong nhà nữ tử kia có thư gì có thể để Ngụy Nghiêm kiêng kị đến tận đây?

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn đuốc thắp sáng cả con đường, nữ tử kia đang đứng bên đường, như thể đang giải thích tình hình cho các quan binh kia, lão phu thê ước chừng cảm thấy an toàn, lại lo lắng cho Phàn Trường Ngọc, lúc này mới mang theo đứa nhỏ kia ra ngoài cửa sân nhìn xem.

Bọn quan binh đang kéo lê xác của những tên mặc đồ đen đó, một vài người trong số họ chưa chết rất nhanh đã cắn túi thuốc độc tự sát.

Vị tướng lĩnh cưỡi trên lưng ngựa hét lên: "Tìm một người còn sống mang về!"

Vốn dĩ Tạ Chinh chỉ nhàn nhạt liếc người này một cái, nhưng khi nhìn rõ mặt của hắn ta, đôi mắt phượng híp lại.

Trịnh Văn Thường?

Hắn ta là ái tướng của Hạ Kính Nguyên ở Tế châu, Hạ Kính Nguyên chính là Ngụy đảng.

Chẳng lẽ đêm nay đại hồng thủy tràn ngập miếu Long Vương, hay là Hà Cảnh Nguyên cũng giúp Ngụy Nghiêm tìm bức thư kia, cho nên mới đặc biệt an bài một màn như thế để dọn dẹp những chuyện nhảm nhí?

Nhưng nhìn tư thế của những hắc y nhân kia, rõ ràng là không có phát hiện được cái gì, quan binh Tế châu lại đến trùng hợp như vậy, thật sự rất có ý tứ..

Tạ Chinh đột nhiên cảm thấy đằng sau một nhà đồ tể không đáng chú ý ở trấn Lâm An này, có lẽ so với tưởng tượng của hắn còn có nhiều bí mật hơn.

-

Vị tướng lĩnh trên lưng ngựa đang chỉ thị cho thuộc hạ nhanh chóng mang đi tất cả xác của những hắc y nhân, đột nhiên hắn ta cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người mình, như thể đang bị bầy dã lang tại trong đêm tuyết nơi hoang dã để mắt tới, cả sống lưng vô thức thẳng lên mấy phần.

Trịnh Văn Thường tìm khắp một vòng, nhưng không thấy đạo ánh mắt khiến hắn ta lạnh sống lưng, phát hiện cửa sổ trên gác xép của Triệu gia không có người, bèn hỏi: "Có ai trên gác xép không?"

Trước đó vì bảo vệ phu thê Triệu đại nương cùng muội muội, Phàn Trường Ngọc đã nhảy ra khỏi cửa sổ và dẫn dụ hơn phân nửa đám hắc y nhân ra ngoài, nhưng không dự liệu được một đội quan binh như thế đột ngột xuất hiện trên đường phố, nói là hôm qua tiếp nhận tấu chương về nạn trộm cướp của huyện lệnh huyện Thanh Bình đệ lên, đặc biệt đã phát một đội quân đến thị sát, các trinh sát trong đêm đã phát hiện dị động, một đội quan binh liền đến đây thăm dò thực hư, lúc này mới tình cờ cứu được nàng.

Lúc này quân gia hỏi tới, nàng còn nghĩ trên người Ngôn Chính còn trọng thương, những hắc y nhân bên trong có phát hiện được ra hắn hay không, vội vàng chạy lên gác xếp: "Phu quân của thảo dân bị thương nặng còn ở trên gác xếp."

Trịnh Văn Thường không chỉ điểm quân tốt, mà tự mình xuống ngựa, một tay khoác trường kiếm bên hông, đi theo lên gác: "Bổn tướng quân cùng đi xem một chút."

Khi Phàn Trường Ngọc cầm ngọn đuối xông lên gác xếp, chỉ thấy trong rất nhiều hắc y nhân nằm ngổn ngang la liệt trong phòng, Tạ Chinh cũng ngã trong vũng máu, xiêm y trên người có mấy đạo vết cắt, máu me bê bết, nửa gương mặt hướng lên trên của hắn cũng dính đầy máu tươi, khó có thể nhìn thấy ngũ quan ban đầu của hắn.

Phàn Trường Ngọc không ngờ rằng trong phòng còn lại nhiều hắc y nhân như vậy, nhìn thấy Tạ Chinh bê bết máu, sợ rằng hắn đã chết nên tim thắt lại, vội vàng chạy tới xem vết thương của hắn: "Ngôn Chính, huynh thế nào?"

Hoảng sợ đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, phát hiện người còn sống mới thở phào nhẹ nhõm, liền hướng ra ngoài hô: "Triệu đại thúc, ngài đến xem cho Ngôn Chính xem!"

Trịnh Văn Thường dẫn hai tên quân tốt đi lên gác xép, nhìn thoáng qua những người chết trong nhà, ánh mắt rơi vào nửa khuôn mặt đẫm máu của Tạ Chinh, tựa hồ đang cố gắng xác định điều gì, cau mày hỏi: "Những người này đều là do phu quân của ngươi giết?"