Hậu Phương Vững Chắc, Chỉ Cần Nằm Thắng

Chương 3



11.

“Mặc nhi, hôm nay ta và Khanh nhi đi dự yến hội, quả thật đúng là được xem kịch hay, hai nhi tử của Sở gia một người bị thương nặng, một người bị dọa ngốc giống hệt những lời đồn về con và phụ thân con, hai chuyện này có phải con làm không?. Mẫu thân nhìn chằm chằm vào đại ca hỏi. Nghe mẫu thân hỏi, ta cũng quay ra nhìn đại ca.

“Hai cái gối thêu hoa của Sở gia xứng để con phải ra tay sao?” Đại ca ta nói thản nhiên như đang nói về hai con kiến, không hề ngừng đũa gắp rau. Nhưng vì ánh mắt của ta và mẫu thân quá mãnh liệt khiến huynh ấy bất đắc dĩ đặt đũa xuống, nói rõ hơn.

"Sở Phong ở kinh thành, mỗi đêm đều vào kỹ viện, hắn đã sớm quên vài kỹ năng học được khi còn nhỏ, làm sao có bản lĩnh ra chiến trường đánh trận? Chỉ bị trúng một mũi tên ở vai nhưng hắn sống c..hết đòi hồi kinh, vốn dĩ là vết thương nhẹ nhưng bị hắn lăn lộn thành vết thương nặng. Muốn trách thì phải trách Sở gia quá nuông chiều mới nuôi dạy ra một kẻ đào ngũ, tính tình không biết trời cao đất dày như hắn.”

“Còn Sở Kiệt, hèn nhát đến mức không dám nhìn một con gà bị g..iết, thế mà muốn đảm nhận vị trí Thiếu khanh của Đại Lý Tự. Khi mới nhậm chức, hắn vì sĩ diện cũng như muốn làm mất mặt con nên đã nóng lòng muốn điều tra vụ án ác quỷ g..iết người, con biết hắn sẽ sợ hãi nhưng cũng không ngờ bị dọa thành kẻ ngốc, thêm một chuyện cười cho hai người xem.”

“Về lời đồn trong kinh thành thì con không biết, mẫu thân hỏi phụ thân đi” Nói xong, đại ca ta lại cầm đũa lên, chậm rãi dùng bữa.

Mẫu thân và ta lại chuyển sự chú ý sang phụ thân, ông che miệng ho nhẹ: “Ta thấy khó chịu vì Khanh nhi bị coi thường, lại thu được tin từ biên quan là tên Sở Phong vô tích sự kia suốt đêm chạy trốn về kinh nên ta cho người đi tung tin đồn thất thiệt để cho Sở gia đắc ý vài ngày, cái cảm giác được nâng lên càng cao thì ngã lại càng thê thảm” Phụ thân nói xong còn có chút hả giận, nhưng mẫu thân vẫn giận đến mức vứt cả đũa.

“Vậy thì chỉ cần chờ Sở Phong trốn về, chúng ta ngồi xem trò hay là được rồi. Ông cớ gì phải tự nguyền rủa chính mình và Mặc nhi? Ông có biết ta tức giận đến mức nào khi mỗi ngày ra ngoài đều nghe người khác nói chàng không còn sống được bao lâu, Mặc nhi thì điên khùng ngu ngốc không?”

“Phu nhân, đừng tức giận mà. Đây không phải là ý định ban đầu của ta, là ta tính toán thiếu sót” Phụ thân ta vội vàng xin lỗi, muốn ôm mẫu thân nhưng bị bà đẩy ra. Phụ thân thấy không dỗ dành được, đành nhìn về phía ta.

Nhìn bộ dạng đáng thương của phụ thân, ta cũng không thể nhẫn tâm mặc kệ, đi dỗ mẫu thân ta ngồi xuống. Phụ thân ta thấy thế, vội vàng đi qua nói: “Phu nhân, từ từ nghe ta giải thích. Ngoài việc muốn làm mất mặt Sở gia, mục đích chính của ta là muốn phân rõ bằng hữu.”

“Từ khi bên ngoài đồn đại nhà chúng ta gặp nạn, Sở gia lại hưng thịnh, những kẻ muốn leo lên nịnh bợ quyền quý chắc chắn sẽ không nhịn được. Phu nhân tâm tư tỉ mỉ hôm nay đi yến hội chắc chắn đã nhận rõ những kẻ đối với nhà chúng ta giậu đổ bìm leo đúng không?” Phụ thân ta cẩn thận dỗ dành mẫu thân.

Thấy sắc mặt mẫu thân tốt hơn, ông nói tiếp: “Là vi phu sai, quên kiêng kị nếu phu nhân vẫn còn tức giận thì cứ đánh ta đi. Ta cam đoan sẽ không phản kháng.”

Mẫu thân ta không nói gì, cúi đầu, có vẻ còn chưa nguôi giận.

Phụ thân ta đột nhiên nắm lấy tay mẫu thân tát vào mặt mình, làm mẫu thân sợ đến mức rụt vội tay lại, nhưng không kịp, phụ thân vẫn bị tát nhẹ một cái.

“Làm cái gì vậy? Hai đứa nhỏ còn đang ở đây!” Mẫu thân tức giận nhìn phụ thân.

“Nàng đừng tức giận, lát vào phòng ngủ, nàng muốn xử lý ta thế nào cũng được” Phụ thân ta mặt dày nói. Đôi mắt rực lửa ấy cũng khiến ta cũng có chút xấu hổ thay.

“Không biết xấu hổ!” Mẫu thân ta vừa xấu hổ vừa giận dữ rút tay lại, giẫm mạnh vào chân phụ thân. Tuy vậy nhưng sắc mặt của bà đã tốt hơn rất nhiều, có vẻ là không còn tức giận nữa.

Phụ thân ta vừa định dựa vào mẫu thân ngồi xuống thì mẫu thân ta đã đập tay xuống bàn: “Ta còn có chuyện muốn hỏi Mặc nhi, ông ngồi chắn như vậy ta hỏi sao được?” Phụ thân ta liền đứng sang một bên như một người tiểu thê tử, đợi mẫu thân ta hỏi xong.

[Các bạn đang đọc “Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng” được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]

12.

“Mặc nhi, con vẫn luôn thích điều tra án mạng, chức vị Thiếu khanh của Đại Lý tự cũng là con phấn đấu mới đạt được. Bây giờ con đã bị cách chức, sau này con có tính toán gì không?” Mẫu thân ta hỏi.

“Mẫu thân đừng lo, con có nơi để đi rồi” Đại ca ta thờ ơ đáp.

Mẫu thân ta thấy đại ca ta tự tin như vậy thì cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Trước nay đại ca làm việc luôn có kế hoạch, cả ba chúng ta cộng lại cũng không bằng huynh ấy.

“Còn ông? Không đi biên quan thật à?” Mẫu thân ta nghiêng người nhìn về phía phụ thân ta. “Mặc dù ta cũng muốn ông ở nhà cùng chúng ta, nhưng ông đã bảo vệ cho dân chúng biên thành mấy chục năm rồi, mỗi lần hồi kinh ông đều nhớ nhung lo lắng, hôm nay tên vô dụng Sở Phong đã thật sự hồi kinh, chắc chắn là đã đào ngũ, biên quan có lẽ sẽ rối loạn, ông không lo lắng sao?”

Nói xong, mẫu thân ta lại có vẻ tức giận: “Ta vừa muốn ông quản vừa muốn ông mặc kệ hết đi, vừa nghĩ ông đi là thay thằng nhãi Tần Bạch bảo vệ giang sơn ta đã tức giận, nhưng lỡ vì không có ông mà biên quan thực sự gặp chuyện, ta lại lo lắng ông lại hối hận rồi sinh bệnh” Giọng mẫu thân ta cảm xúc lẫn lộn.

“Phu nhân, không cần lo lắng” Phụ thân ta mỉm cười nắm tay mẫu thân, sau đó quay lại nhìn ta đang cau mày sầu lo, xoa đầu ta nói: “Khanh nhi, không cần lo lắng cho phụ thân. Biên quan đã có người thay ta bảo vệ”

Phụ thân ta thu tay lại, vuốt râu, nếp nhăn nơi khóe mắt đều tràn đầy ý cười, có vẻ như rất hài lòng với người đó.

“Là ai vậy?” Mẫu thân ta tò mò hỏi.

“Thế tử của Trấn Bắc vương, Tần Dịch” Phụ thân ta trả lời.

“Là hắn à?” Mẫu thân ta hơi ngạc nhiên nhưng lập tức trấn tĩnh lại: “Nếu hắn ở đó thì ông đúng là không cần phải quay trở lại nữa, thế là tốt rồi.”

Tần Dịch?

Cái tên này nghe quen quen nhưng ta vắt óc mãi cũng không nhớ ra, nên thôi chẳng cố sức nghĩ nữa.

“Mẫu thân, nếu mẫu thân cũng không biết là Sở Phong bị thương tự ý hồi kinh, thì sao mẫu thân lại có thể chắc chắn khi đáp trả Bạch Tâm Nhu trong yến hội như vậy?” Ta có chút thắc mắc.

Ta tưởng đêm qua mẫu thân ta đã dò hỏi phụ thân trước. Không nghĩ rằng bà cũng không biết gì.

“Chưa nói đến chuyện đại ca con trước giờ làm gì cũng chắc chắn, chỉ cần Bạch Tâm Nhu nhảy nhót trước mặt ta, dù ta không rõ nguồn cơn cũng sẽ không bao giờ thua nàng ta. Đời này nàng ta muốn thắng ta ư, không có cửa đâu” Mẫu thân ta cười khẩy.

Đột nhiên bà lại nghĩ đến điều gì đó và đứng dậy ngay lập tức.

“Đúng rồi, quả thật ông trời có mắt, ta phải ra ngoài mua đồ, buổi tối về khấu tạ ngài” Nói xong mẫu thân ta lập tức ra cửa.

Phụ thân ta định đi theo bà, nhưng vừa định ra ngoài thì bị đuổi về: “Không phải ông bị bệnh nặng sao? Bây giờ ra ngoài là muốn bị bắt vì tội khi quân sao?”

“Ta có thể giả vờ…”

“Thôi đi! Ta đếm đến ba, nếu còn lượn trước mặt ta thì tháng này đừng mơ bước chân vào phòng ngủ của ta” Mẫu thân vừa dứt lời thì bóng dáng phụ thân đã biến mất…

Sau khi mẫu thân ta đi ra ngoài, trong viện yên tĩnh lại, ta cảm thấy sau đầu có một ánh mắt đang nhìn mình, ta quay đầu lại: “Đại ca?”

Đại ca ta nhìn ta chằm chằm ta khẽ nói: “Thế tử của Trấn Bắc vương.”

Ta hoài nghi nhìn huynh ấy. Khi nhìn thấy ta như vậy, trong mắt huynh ấy có gì đó lướt qua, “Không có gì, muội về phòng chơi đi.”

Ta…

Ta phải làm sao đây, ta thực sự muốn hét to vào tai huynh ấy, ta đã cập kê rồi!

13.

Khi biết tin Sở Phong đã lén lút hồi kinh, bất chấp sự an nguy của dân chúng biên thành và mặc kệ lòng quân, gần như tất cả quan viên văn võ trong triều đã liên danh thượng tấu chửi rủa hắn và yêu cầu Tần Bạch phải xử lý thật nghiêm minh.

Cũng không biết Sở Anh đã dùng thủ đoạn gì để khiến Tần Bạch buông tha Sở Phong. Chỉ hạ chỉ cấm túc Sở Phong ba tháng.

Điều này khiến quan viên cả triều vô cùng giận dữ, cho rằng hắn là kẻ ngu ngốc, còn Sở Anh bị mắng là họa quốc yêu phi. Nhưng chỉ dám lén lút mắng chửi mà thôi. Có thể vì trong lén lút, hơn nữa hầu hết võ quan không kiêng nể gì, mắng chửi càng khó nghe.

Còn những quan văn kia, nguyên một đám miệng như mũi tên nhọn lên dây, tấu chương giống như bông tuyết được liên tiếp dâng vào cung. Bọn họ không viết một chữ thô tục nào, những thâm ý mỉa mai trong từng câu chữ có thể khiến Tần Bạch và Sở Anh không ngẩng nổi đầu.

Sở Anh bị mắng chửi đến mức không dám bước ra cửa cung. Thân là hoàng đế, Tần Bạch không thể trốn tránh, chỉ có thể mang sắc mặt âm u thượng triều.

Ta nghe nói những tách trà trong Ngự thư phòng được thay vài lần mỗi ngày, thay không được bao lâu đã bị đập vỡ tan.

Về phần Sở Kiệt, có vẻ như thực sự bị sợ hãi quá mức mà trở nên ngốc nghếch. Nghe người hầu Sở gia nói rằng Sở Kiệt cứ thấy ai vào viện, dù là nam hay nữ đều lôi kéo gọi người ta là cha nhưng lại không hề gọi phụ thân của mình một tiếng cha, Sở Thượng thư tức giận đến mức nôn ra m..áu.

Sở Thượng thư cho người trói hắn lại. Thái y viện nói chỉ có thể từ từ điều trị, cũng không nói khi nào hắn sẽ hồi phục như cũ.

Khắp nơi trong kinh thành đều lan truyền chuyện xấu của Sở gia, Bạch Tâm Nhu ban đầu còn ra ngoài xem cửa hàng nhưng sau đó ở nhà cả tháng cũng không ra cửa.

Nhưng thật ra lại có lợi cho mẫu thân ta, không có đối thủ một mất một còn, cửa hàng của bà kiếm được không ít lợi nhuận khiến cho bà mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ.

“Thưa phu nhân, phu nhân của Hộ bộ Thượng thư đang ở ngoài xin cầu kiến” Sau giờ Ngọ, ta đang cùng phụ thân ta luyện võ trong sân, quản gia đột nhiên vào bẩm báo.

Mẫu thân ta đang ngồi uống trà dưới gốc cây, nghe vậy bà cau mày hỏi: “Bà ta đến đây làm gì?”

“Bà ấy nói đến tạ lỗi với phu nhân.”

“Tạ lỗi?” Mẫu thân ta cười khẩy: “Mặt trời mọc ở hướng Tây sao, đúng lúc ta đang buồn chán vì gần đây không có Bạch Tâm Nhu làm trò, ngươi cho bà ta vào đi, để ta xem bà ta muốn giở chiêu trò gì.”

14.

Quản gia lĩnh mệnh rời đi, không lâu sau phu nhân Hộ bộ Thượng thư theo quản ra đi vào.

Phụ thân ta đã trở về phòng khi quản gia đi tiếp người, còn ta ngồi dưới gốc cây với mẫu thân. Phu nhân Hộ bộ Thượng thư bước vào thấy mẫu thân ta đã vừa lại gần vừa cười thấy răng không thấy mắt.

“Mới hơn một tháng không gặp, phu nhân lại càng đẹp hơn rồi.”

“Ôi, ôi, nhìn xem tiểu thư này! Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, ai nhìn cũng thích”

Bà ta không chỉ khen mẫu thân, thấy ta còn nắm tay và tâng bốc không ngừng.

“Có việc thì nói nhanh đi” Mẫu thân rút tay ta ra khỏi tay bà ta, lạnh mặt nói.

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư dù tức giận vẫn phải cố chịu dựng, lập tức đổi bộ mặt tươi cười: “Lúc trước, ta có nhiều đắc tội với phu nhân, là ta sai rồi, phu nhân rộng lượng xin đừng so đo với tiểu nhân như ta.”

“Hôm nay ta đến đây chủ yếu là muốn chuyển lời của quan nhân nhà ta, Hộ bộ muốn vay phu nhân một ít bạc. Xin phu nhân đừng lo lắng, đợi thu được thuế của năm sau sẽ trả lại cho phu nhân cả vốn lẫn lời, không phải vay không.” Phu nhân Hộ bộ Thương thư mỉm cười, hạ mình thật thấp.

Tục ngữ có câu “Không giơ tay đánh khuôn mặt tươi cười”, nhưng không thể áp dụng với mẫu thân ta.

“Vay bạc? Bạc nào? Mặc dù biên quan thi thoảng có chiến tranh, ngân khố cũng không quá tràn đầy nhưng ngươi không thể đến vay bạc của một thương nhân như ta chứ?” Mẫu thân ta nghi ngờ hỏi.

“Phu nhân nói rất đúng” Dứt lời, phu nhân Hộ bộ Thượng thư nhìn ngó xung quanh, thấy không có người ngoài mới thì thầm nói tiếp: “ Là bệ hạ muốn xây dựng lại hành cung phía nam, bệ hạ muốn ở lại đó trong chuyến vi hành vào mùa xuân tới.”

Mẫu thân ta cau mày: “Ta không có bạc, không cho vay được.”

“Làm sao ngươi có thể không có bạc? Chưa nói đến bên nhà mẹ đẻ ngươi, chỉ cần chuỗi cửa hàng ngươi mở ở kinh thành là đã kiếm được rất nhiều bạc rồi.” Giọng điệu của phu nhân Hộ bộ Thượng thư có chút nóng nảy, có thể thấy sự tức giận của bà ta ở hai hàng lông mày.

Mẫu thân ta nhìn bà ta và mỉm cười: “Bạc ta kiếm được đều được dùng để mua y phục và trang sức hết rồi. Lần trước ở trong cung ngươi cũng thấy rồi đó, ta là người hoang phí, chưa bao giờ biết tiết kiệm là gì.”

Mẫu thân ta nói dối không chớp mắt: “Còn ngươi, vay bạc không tìm Bạch Tâm Nhu, tìm ta làm gì?”

Mẫu thân vừa nói xong ta mới nhớ ra rằng mẫu thân ta không hề biết về mấy lời đồn kia.

Cách đây không lâu, khi mẫu thân ta đi thôn trang ngoại thành kiểm kê thì ở trong kinh, Bạch Tâm Nhu và phu nhân Hộ bộ Thương thư cãi nhau to rồi trở mặt luôn.

Nghe nói là do phu nhân Hộ bộ Thương thư muốn gia nhập một hội quyền quý khác trong kinh thành nên đi nói xấu Bạch Tâm Nhu và đã bị bà ta bắt tại trận.

Từ đó, Bạch Tâm Nhu mới về nhà đóng cửa không ra ngoài nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt ngày càng u ám của phu nhân Hộ bộ Thương thư, ta nhanh chóng thì thầm kể lại chuyện này cho mẫu thân.

Mẫu thân ta nhướng mày, có chút chán ghét khi nhìn phu nhân Hộ bộ Thương thư.

Phu nhân Hộ bộ Thương thư lập tức cười không nổi nữa: "La Vân Cẩm, ánh mắt của ngươi là có ý gì? Dù thế nào thì ta cũng là phu nhân của một vị quan Tam phẩm, sao người có thể coi thường ta?” Bà ta giẫn dữ nói.

“Coi thường? Ta không mắng chửi ngươi là may rồi đấy, trên đời ta ghét nhất là kẻ hai mặt. Nếu không phải người ngươi phản bội là Bạch Tâm Nhu, ta thực sự muốn chế giễu mấy câu.”

“Đóng cửa, tiễn khách! Ta không có bạc cho vay, người tìm người khác đi. Nếu ngươi không tin thì bảo Hộ bộ Thượng thu thượng tấu với bệ hạ, để hắn đích thân đến tìm ta.”

Nói xong mẫu thân kéo ta về phòng. Phu nhân Hộ bộ Thương thư muốn đi theo đã bị quản gia gọi người ngăn lại và tiễn bà ta ra cửa.

“Vừa lên ngôi đã bắt đầu muốn hưởng lạc, sao trước kia ta không nhận ra hắn đốn mạt thế chứ? Nếu không phải trong sáu nhi tử của tiên hoàng không ai có bản lĩnh, hắn lại có hôn ước với con từ nhỏ, phụ thân con cũng sẽ không đưa hắn thượng vị.” Mẫu thân ta giận dữ nói sau khi bước vào phòng.

Ta không khỏi nghĩ đến lúc tiên hoàng sắp băng hà. Bởi vì có gia thế của phụ thân ta và ngoại tổ ta hậu thuẫn, Tần Bạch lên ngôi có thể nói là vô cùng thuận lợi. Năm vị hoàng tử khác vì không nhìn thấy hy vọng gì nên đã từ bỏ tranh đấu, Tần Bạch không đánh mà thắng trở thành tân đế. Bọn họ đều được phong thân vương và có đất phong. Có thể nói đây cuộc chiến tranh giành đế vị hài hòa nhất trong các triều đại gần đây.

15.

Ba ngày sau.

Đến giờ ăn trưa, đại ca ta ra ngoài vẫn chưa về. Phụ thân ta bảo gã sai vặt đến tìm ở quán trà nơi đại ca ta thường đến cũng không thấy.

Mãi khi cả nhà dùng bữa xong, đại ca ta mới trở về với biểu cảm phức tạp. Sau khi đuổi hết nha hoàn, sai vặt ra khỏi phòng, huynh ấy đóng cửa lại, nhìn phụ thân ta nói một cách nghiêm túc: “Cung vương, Nhậm vương, Trang vương, Duệ vương, Hiền vương…đều đã c..hết đột ngột.”

“Cái gì?” Phụ thân ta khiếp sợ thốt lên.

Ta cũng khiếp sợ không thôi. Năm vị thân vương này đúng là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Tần Bạch.

Hôm qua ta đang còn cảm thán họ là những huynh đệ hiếm hoi trong hoàng gia có thể chung sống hòa bình, tại sao hôm nay lại cùng nhau c..hết đột ngột hết rồi? Điều này không thể không khiến mọi người nghĩ nhiều.

“Không những thế, Trấn Bắc vương, Bình Nam vương…những huynh đệ của tiên hoàng cũng đã c..hết, con cái của họ cũng không tránh được.”

Nói đến cuối giọng đại ta có chút buồn, nói xong ngẩng đầu nhìn phụ thân ta nói thêm: “Một bằng hữu của con nói rằng gần một tháng nay họ đã dùng Duyên Thọ đan. Duyên Thọ đan là do tiên hoàng sai người chế ra, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, vì thế, tiên hoàng so với những vị hoàng đế trước sống lâu hơn gần mười năm. Không biết ai đã truyền rằng ăn càng nhiều thì sống được càng lâu. Bọn họ không chỉ cho mình ăn còn cho cả con cái cùng ăn.”

“Chỉ mới có một tháng, tất cả đều c..hết đột ngột.”

“Khi bệ hạ băng hà, chiếc hộp chứa Duyên Thọ đan và phương thuốc để đầu giường đều được truyền lại cho Tần Bạch” Đại ca ta nói xong, ánh mắt phụ thân ta tối đi rất nhiều.

“Phụ thân, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tần Bạch, nếu hắn thực sự độc ác như vậy thì chúng ta cần sớm có kế hoạch. Quân đội của người đều ở biên quan, nước xa không cứu được lửa gần. Tuy trong tay phụ thân có Hổ phù cùng với nhiều quân công và có uy thế trong quân, cộng thêm thế lực của gia gia, Tần Bạch không dám liều lĩnh công khai làm gì nhưng chúng ta lại khó đề phòng những thủ đoạn lén lút của hắn.”

Phụ thân ta gật đầu, nắm chặt tay, quay người định vào thư phòng, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại nhìn đại ca ta hỏi: “Tần Dịch thế nào?”

“Hiện tại hắn chưa có việc gì, mới nhận được tin tức hắn từ biên quân, hắn đã quay về nhà đưa tiễn Trấn Bắc vương lần cuối. Cũng không biết hắn có ăn Duyên Thọ đan hay không, con cũng đã bảo thuộc hạ truyền tin cho hắn rồi nhưng tất cả phải đợi thư hồi âm mới biết được.”

Phụ thân ta thở phào một hơi rồi ra ngoài. Đại ca ta đang định đi theo thì bỗng nhiên lại liếc ta hỏi, “Muội sợ à?”

Ta lắc đầu.

“Quả nhiên là nữ nhi của Vân gia ta”

“?”, giọng điệu sao giống phụ thân ta vậy?

“Lát nữa muội đến cửa hàng tìm mẫu thân rồi báo sự tình báo cho bà biết. Cứ hành động như bình thường, đừng quá căng thẳng nhớ chưa?”

“Tất cả các vương gia đều đồng loạt xảy ra chuyện, nếu Tần Bạch không muốn triều đại lập tức bị thay đổi thì trong khoảng thời gian này sẽ không dám đụng đến nhà ta. Hậu quả hắn không gánh được đâu. Trong kinh thành, muội muốn chơi thế nào thì cứ chơi, không thích ai mà muốn đánh thì cứ đánh. Chuyện gì không xử lý được báo cho ta biết, ta bảo kê cho muội”

Ta gật đầu. Đại ca thấy bộ dạng này của ta bỗng nhiên lại bật cười, khẽ xoa đầu ta. Bàn tay to ấy đặt lên đầu ta làm ta cảm thấy như bị tóm lấy tử huyệt, thở cũng không dám thở.

Thật may, chỉ một lát đại ca ta đã thu hồi tay lại và ra cửa.

Ta sờ tay lên ngực, ngoài việc có chút hoảng hốt hình như còn có chút ấm áp?