Hậu Phương Vững Chắc, Chỉ Cần Nằm Thắng

Chương 4



16.

Sau khi được đại ca phân phó, ta lập tức ra cửa hàng tìm mẫu thân.

Nhưng không ngờ khi đến nơi lại gặp Bạch Tâm Nhu, bên cạnh là phu nhân Hộ bộ Thượng thư, hai người dính lấy nhau, có vẻ họ đã làm hòa rồi.

“Bạch tỷ tỷ thật sự tận tâm vì nước vì dân, vô tư cống hiến, lòng mang thiên hạ. Không giống như một số người, trong mắt chỉ có tiền, một thân toàn mùi tiền như nhà giàu mới nổi” Phu nhân Hộ bộ Thượng thư thì thầm với Bạch Tâm Nhu, liếc nhìn mẫu thân ta với ánh mắt khinh bỉ.

Bạch Tâm Nhu mỉm cười, có vẻ rất hài lòng với sự nịnh nọt lấy lòng ấy, nhưng tay chân bà ta lại đứng xích ra một chút, toàn thân đều tỏ vẻ xa cách với phu nhân Hộ bộ Thượng thư, chắc vẫn chưa hết oán giận.

Khi nghe tin Bạch Tâm Nhu quyên tặng một nửa tài sản cho Hộ bộ, ban đầu ta còn không tin nhưng nhìn cảnh này thì có vẻ như đó là sự thật. Ta không biết Bạch Tâm Nhu lại định làm gì nữa.

“Ôi chao, ngươi đừng làm trò hề nữa. Còn lòng mang thiên hạ?” Phu nhân Đô đốc đang đứng cạnh mẫu thân ta cười khẩy: “Chẳng qua là muốn củng cố địa vị của nữ nhi bà ta thôi, có gì mà nịnh nọt? Nếu không phải Bạch Tâm Nhu quyên bạc cho Hộ bộ không cần đền đáp khiến bệ hạ nể mặt thì hôm nay nữ nhi của ta cũng được đưa vào cung tham gia tuyển tú rồi.”

“Việc tuyển tú đều được chuẩn bị tốt lại bị ngươi phá hủy, mẫu nữ các ngươi thật giỏi dùng thủ đoạn” Phu nhân Đô đốc khinh thường nói.

“Có bản lĩnh ngươi cũng quyên góp tiền đi? Ta tình nguyện trải đường cho nữ nhi của ta thì làm sao? Hiện tại hậu cung của bệ hạ chỉ có mình nữ nhi ta là hoàng hậu, không có phi tần nào, ngươi lại đối với ta bất kính như thế, ngươi có tin ta khiến cho nữ nhi của ta cầu xin bệ hạ cho Đô đốc nhà các ngươi đi làm quan ở nơi hang cũng ngõ hẻm không?”

Sau một tháng phải chịu đựng quá nhiều chuyện, Bạch Tâm Nhu đã không giữ được vẻ điềm tĩnh ngày xưa, trở nên dễ bị kích động.

“Ai da, điều này đã khiến ngươi đắc ý đến thế cơ? Chẳng qua chỉ là một tiểu quan Ngũ phẩm được thăng chức, chút nền tảng cơ bản cũng không có, ỷ vào một chút tiền bạc mà dám diễu võ dương oai trước mặt ta? Ngươi bảo nữ nhi ngươi đi cầu xin ngay đi! Ta chỉ sợ nàng ta không dám nói, chứ ta còn muốn biết sau khi bệ hạ nghe xong sẽ nói như thế nào!” Phu nhân Đô đốc không hề sợ hãi đáp trả.

Bạch Tâm Nhu tức giận đến mức giật tóc của phu nhân Đô đốc nhưng phu nhân Đô đốc cao khỏe hơn nên bà ta bị phu nhân Đô đốc đè đánh cho một trận.

Một lúc sau, hai người mới được tách ra. Bạch Tâm Nhu che mặt, chỉ vào mũi phu nhân Đô đốc nói: “Ngươi chờ đó cho ta!”

Sau khi buông lời đe dọa, bà ta được phu nhân Hộ bộ Thượng thư đỡ về. Phu nhân Đô đốc trở lại bên cạnh mẫu thân ta: “Đã lâu chưa được đánh nhau như thế này, thật quá thoải mái!”

“Ôi, ta suýt quên mất việc quan trọng. Vân phu nhân, trang sức mới về trong cửa hàng đâu hết rồi? Mang ra cho ta xem nào.” Bà ấy quay sang mẫu thân ta nói.

Mẫu thân ta sai người trong cửa hàng mang ra ba bộ trang sức đắt nhất, gần đây cũng được yêu thích nhất trực tiếp tặng luôn cho phu nhân Đô đốc.

“Xem ra các ngươi thực sự có mâu thuẫn lớn” Phu nhân Đô đốc ngạc nhiên nói.

“Ai có thể làm cho nàng ta đau khổ, ta liền vui vẻ” Mẫu thân ta cười nói.

Phu nhân Đô đốc không hề từ chối món quà được tặng. Trước khi rời đi, còn liên tục hứa hẹn nếu lần sau gặp lại mà Bạch Tâm Nhu còn như vậy bà ấy sẽ đánh cho trận nữa.

Đợi sau khi phu nhân Đô đốc rời đi, ta nhìn mẫu thân vẫn đang còn mỉm cười, hỏi: “Sao bây giờ Bạch Tâm Nhu lại thê thảm như vậy? Ai cũng có thể đạp cho một cái? Tuy nói Đô đốc là chức quan Nhị phẩm, hơn nhà bà ta một cấp nhưng Sở Anh vẫn là hoàng hậu mà?”

“Mặc dù phủ Đô đốc chức vị không cao, nhưng gia tộc nhà hắn là một trong năm gia tộc lớn nhất kinh thành, nội lực rất vững chắc. Chủ yếu là lỗi của Tần Bạch, nhà của mẫu thân hắn, Trần Nhàn chỉ là một tiểu quan Ngũ phẩm, chưa cho Tần Bạch thêm lợi thế gì, hắn đăng cơ xong lại vứt bỏ con, mất đi sự hỗ trợ của hai siêu cường lực là phụ thân cùng ngoại tổ con. Hơn nữa, hắn hủy bỏ cuộc tuyển tú năm nay nên nữ nhi của những gia đình quyền quý không thể tiến cung, không có đại thần nào có ràng buộc về lợi ích mà cần phải giúp đỡ hắn cả, bên cạnh hắn người có thể dùng được đã ít nay càng thêm ít.”

“Phu nhân Đô đốc không dám nói gì bệ hạ nhưng đối phó với Bạch Tâm Nhu thì đủ rồi. Với tình cảnh hiện tại của Tần Bạch, cho dù hắn có muốn cũng không dám vì mấy lời nói bên gối của Sở Anh mà đi đối phó với các gia tộc thế lớn.” Mẫu thân phân tích cho ta nghe.

Sau khi nghe mẫu thân nói xong, ta phải ngẫm nghĩ một lúc. Lúc lấy lại tinh thần thì mẫu thân đã đi ra xe ngựa, chuẩn bị đến cửa hàng tiếp theo. Ta chợt nhớ đến phân phó của đại ca, vội vàng đuổi theo.

Trên xe ngựa, ta nhỏ giọng nói về chuyện “Duyên Thọ đan”, ta tưởng mẫu thân sẽ bất ngờ nhưng không ngờ mẫu thân ta lại trở nên hưng phấn ngay lập tức: “Kiếm tiền! Phải cố gắng kiếm tiền!”

Mắt mẫu thân ta sáng ngời, nói: “Vừa hay Bạch Tâm Nhu đã quyên tặng một nửa tài sản cho Hộ bộ, trong tay nàng ta chắc chắn không còn vốn, ta sẽ chèn ép cửa hàng của nàng ta trong thời gian này, có lẽ ta có thể lấy giá thấp mà thu mua được nhiều thứ tốt hơn.”

“Mẫu thân, mẫu thân có nghe thấy con vừa nói gì không? Mẫu thân có nhầm lẫn gì không?” Ta ngạc nhiên nhìn bà ấy.

"Đương nhiên là không! Nha đầu ngốc, nếu Tần Bạch muốn động vào chúng ta, hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn lén lút sau lưng chúng ta. Tục ngữ có câu, tiền có thể xui ma khiến quỷ. Một thời gian nữa, ta sẽ tìm một đám cao thủ võ lâm đến bảo hộ chúng ta, còn mời cả độc y, thần y. Tần Bạch dám đối phó nhà chúng ta, ta xem ai g..iết ai trước” Mẫu thân ta vỗ đùi nói.

Ta…

Thật không hổ là người có thể trấn áp được một vị tướng quân vĩ đại như phụ thân ta, mẫu thân ta quả thật quá dũng mãnh. Ta đột nhiên cảm thấy, cần sắp xếp lại thứ hạng về khả năng bày mưu lập kế ở nhà. Trước đây là đại ca, phụ thân, mẫu thân, cuối cùng là ta. Bây giờ ta nghĩ ta với mẫu thân có thể đổi vị trí.

Nhưng kiếm thật nhiều tiền là không sai!

[Các bạn đang đọc “Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng” được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]

17.

Chớp mắt, hai tháng nữa lại trôi qua.

Trong thời gian này, một tin đồn lớn đã xuất hiện.

Sau khi Sở Phong bị thương trốn về kinh thành, phụ thân ta lại cáo bệnh xin ở nhà, Tần Bạch phải lệnh cho một gã võ quan đi biên quan. Hắn không muốn dùng những lão tướng trong triều nên đã nâng đỡ một võ quan trẻ tuổi. Nhưng tên võ quan này đến biên quan không được bao lâu cũng ch.ế.t mất.

Nghe nói là do tuổi trẻ hiếu thắng tự ý mang một tiểu đội đi đánh lén nhưng lại bị dẫn vào bẫy, sau đó bị chặt đầu đưa đến cửa thành. Việc này hoàn toàn hủy hoại tinh thần của binh lính biên thành khiến biên thành suýt nữa đã bị đánh hạ.

Sau đó, Trấn Bắc vương Tần Dịch khi dẫn quân đánh lén, cũng gặp loại bẫy rập tương tự nhưng hắn đã dùng một mưu kế nhỏ c..hém được đầu tướng giặc, nâng dậy tinh thần binh lính. Dần dần, uy danh của Tần Dịch được lan truyền rộng rãi. Bản lĩnh của hắn được thần thánh hóa, rất nhiều người tôn hắn là chiến thần.

Hắn cũng trở thành thần tượng của nhiều người, từ đứa trẻ 5 tuổi đến người già 70 tuổi ở kinh thành.Những chiến tích của hắn đều được các thuyết thư kể lại trong các quán rượu, quán trà.

Trên thực tế, Tần Bạch cũng đã phái một võ tướng của triều đình đến biên quan nhưng chả làm được cái gì, quân đội biên thành chỉ nhận mình Tần Dịch là chủ tướng, dân chúng biên thành cũng cực kỳ ủng hộ hắn. Tình hình ở biên quan đã được ổn định.

Mười ngày trước, Tần Bạch đã hạ chiếu truyền Tần Dịch tiến cung để khen thưởng. Tính tính thì sẽ đến kinh thành trong vài ngày tới.

Nghe nói mặt hắn như ngọc, thân cao tám thước, không chỉ anh dũng thiện chiến mà còn rất tuấn tú. Trong khoảng thời gian này, rất nhiều tiểu thư thiếu nữ bàn tán về hắn. Danh tiếng của hắn rất cao. Hai ngày nay ta đi đến đâu cũng nghe thấy tên hắn, tai sắp mọc kén rồi.

“Khanh nhi, gần đây con có muốn mua gì không? Mẫu thân có rất nhiều tiền nhưng không còn chỗ để tiêu phí nữa” Mẫu thân vui vẻ nhấp một ngụm trà rồi hỏi ta.

“Không có, không có. Mẫu thân, com ra ngoài hít thở một lát” Ta vội vàng khoát tay và bước nhanh ra cửa.

Làm sao ta dám muốn mẫu thân mua đồ cho ta nữa, vì bà đã mua được một nửa cửa hàng của Bạch Tâm Nhu, chỗ cần phải trả tiền để mua đồ đã không còn mấy.

Y phục, trang sức, đồ chơi mới lạ trong kinh thành mẫu thân đều đưa đến cho ta không thiếu cái gì, trong phòng ta không còn chỗ để, còn phải dành ra năm sáu phòng trống để cất những đồ này.

Những bộ y phục, trang sức ấy một năm chắc ta còn không dùng được lần nào, nên cũng không dám để mẫu thân mua thêm nữa. Quá lãng phí.

Mấy ngày trước ta đến hiệu sách mua một cuốn thoại bản ta đang đọc dở nhưng đã bán hết, chưởng quầy nói hôm nay đã có thêm nên ta ra ngoài để mua về. Hiện tại ta hết ăn rồi lại ngủ, thật sự là có chút nhàm chán.

“Tiểu Tiểu, ngươi có muốn ăn hồ lô ngào đường không?” Nhìn người bán hàng cách đó không xa, ta hỏi tiểu cô nương đứng bên cạnh.

Nàng ấy là một trong những kỳ nhân dị sĩ mà đại ca ta thuê về. Cũng ngang ngang tuổi ta, so với ta nhỏ hơn mấy tháng, thân thể thấp bé gầy yếu hơn ta. Nhìn giống như một tiểu cô nương mới mười hai, mười ba tuổi. Nàng ấy có thể cứu người cũng có thể độc c..hết người, nhưng khả năng nổi tiếng nhất giang hồ của nàng ấy lại là tuyệt kỹ chạy trốn, từng trốn thoát khỏi sự đuổi gi..ết của đệ nhất cao thủ võ lâm.

Đại ca ta để nàng ấy bên cạnh ta không mong nàng ấy động thủ động cước bảo vệ ta mà chỉ hy vọng trong thời khắc nguy hiểm có thể mang ta chạy trốn thật nhanh, bảo toàn tính mạng cho ta.

Tiểu Tiểu lắc đầu. Nhìn biểu cảm lão thành trên khuôn mặt dễ thương của nàng ấy, ta cố gắng kìm nén ý nghĩ véo má nàng ấy một cái.

Haiz! Thật khó khăn mới gặp được một muội muội dễ thương nhỏ tuổi hơn có thể thỏa mãn ham muốn bảo vệ người khác của ta, nhưng đáng tiếc nàng ấy còn trưởng thành hơn ta.

18.

Tiểu Tiểu và ta tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường phố có vẻ có thêm rất nhiều người dân chạy nạn hơn thường ngày, họ bước đi mệt mỏi, trạng thái buồn khổ, không đợi ta xem xét kỹ hơn thì…

“Híiiiiiiii…” Một tiếng ngựa hý dài thê lương vang lên, hấp dẫn sự chú ý của ta.

Ta theo âm thanh nhìn qua thì phát hiện có ai đó đã c..hém một con ngựa trên đường phố. Giữa ngã tư đường, một nam nhân mặc đồ đen đang nửa quỳ trên mặt đất ôm một đứa trẻ đang khóc vì sợ hãi.

“Ngươi chán sống à? Dám g..iết ngựa của Bạch gia chúng ta? Ngươi có biết tiểu thư nhà chúng ta là khuê mật của hoàng hậu không? May mà tiểu thư của chúng ta không ở bên trong xe, nếu không đem ngươi phanh thây xé xác là còn nhẹ!” Một gã sai vặt đi theo xe leo lên đầu xe quát lớn.

Ta nhìn kỹ chiếc xe ngựa thì thấy ký hiệu của gia đình Bạch Dung.

Gã sai vặt giơ roi ngựa lên định đánh nam nhân mặc đồ đen nhưng bị hắn bắt được, cũng không thấy hắn dùng bao nhiêu sức lực nhưng gã sai vặt đã bị quăng sang một bên. Nam nhân mặc đồ đen không thèm nhìn gã sai vặt, đứng dậy trả đứa bé cho nữ nhân đang lo lắng đứng bên đường.

Trước khi bế đứa bé đi nữ nhân kia cảm ơn rồi rít, thiên ân vạn tạ. Nam nhân áo đen quay người tính rời đi thì bị gã sai vặt đứng dậy ngăn lại: “To gan, ngươi có biết Bạch gia ta có địa vị như thế nào trong triều không?”

“Là vương hầu vương tướng thì sao? Cưỡi ngựa trên đường suýt nữa gây chế..t người, theo vương pháp dù ngươi là ai cũng không thể thoát tội” Nam nhân áo đen lên tiếng. Giọng nói của hắn lạnh lùng uy nghiêm, tuy chưa thấy rõ mặt nhưng chỉ nghe giọng nói thôi cũng biết hắn là người cao thượng chính trực.

“Haha, nghe giọng điệu biết ngay ngươi là người nơi khác đến phải không? Không biết từ nơi nào chui ra loại khố rách áo ôm, hôm nay ông đây sẽ dạy cho ngươi biết cái gì gọi là vương pháp!”

Gã sai vặt nói xong liền lấy chiếc còi trong ngực ra thổi, một lát sau có vài tên cao to lực lưỡng đi tới vây quanh nam nhân mặc đồ đen.

“Đừng nói là ngựa của ta không giẫm phải đứa nhỏ kia, dù có giẫm phải cũng không ai dám tìm ông đây hỏi tội. Nhãi con, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày” Gã sai vặt vẫy tay ra hiệu cho mấy tên kia vác dao c..hém vào nam nhân mặc áo đen.

Nam nhân áo đen hình như trên người có vết thương, không biết có phải lúc c..hém ngựa khiến vết thương bị rách ra hay không, hành động không linh hoạt lắm. Có thể nhìn ra được võ công của hắn rất giỏi, nhưng hai tay khó địch bốn quyền, bị mấy người vây đánh hắn dần dần rơi vào thế yếu. Gã sai vặt thấy thế liền đắc ý mở miệng:

“Ngươi xem trên đường có nhiều người như vậy nhưng có ai dám xen vào việc này, biết tại sao không? Vì bọn hắn biết Bạch gia ta không dễ đụng vào, không giống ngươi ếch ngồi đáy giếng” Gã sai vặt cười nhạo nói.

Ta thật sự không thể đứng nhìn được nên đã đi qua: “Này, bản lĩnh Bạch gia giỏi đến mức nào vậy, nói cho bổn tiểu thư nghe thử” Ta khoanh tay bước về xe ngựa, kiêu ngạo nhìn gã sai vặt. Tiểu Tiểu theo sát bảo vệ ta.

“Ở đâu ra...”, gã sai vặt quay đầu lại định mở miệng mắng chửi người, nhưng vừa nhìn thấy là ta thì lập tức dừng lại, tuy nhiên trong mắt lại mang theo ý giễu cợt: “Vân tiểu thư đừng tự tìm phiền toái, nhà ngươi không còn được bệ hạ coi trọng như trước nhưng Bạch gia chúng ta hiện đang là tâm phúc của bệ hạ, xé rách mặt đều không ai được lợi cả”

Nghe lời nói cứng rắn của gã sai vặt ta có chút cảm thán. Xem ra lâu quá ta không động thủ bọn chúng đều đã quên danh xưng Hỗn Thế Ma Vương hồi bé của ta.

Lúc trước ta vì thân phận hoàng tử phi tương lai cũng vì mặt mũi của hoàng thất và Tần Bạch, mà kìm chế tính tình, cố làm quý nữ dịu dàng vài năm lại làm bọn chúng lên mặt với ta.

Ngày thường, đi đâu đều có mẫu thân che chở, ta không có cơ hội động thủ. Nhưng hôm nay bắt đầu từ gã sai vặt này ta nên đánh thức ký ức của bọn chúng thôi.

19.

“Hắn, ta nhìn vừa mắt nên hôm nay ta nhất định phải mang hắn đi!” Ta chỉ vào nam nhân áo đen đang bị vây.

Nam nhân áo đen tùy ý liếc nhìn ta một cái, thân hình hơi chút loạng choạng suýt nữa thì bị c..hém trúng, may mà hắn kịp thời định thần nên không bị thương.

Gã sai vặt định nói gì đó tiếp nhưng ta không còn hứng thú nghe nữa. Ta đã tốn rất nhiều thời gian dạo phố rồi, nếu lại trì hoãn ta lại không mua được thoại bản mất.

Ta nhặt roi ngựa trên mặt đất quất gã sai vặt hai roi, trong mắt hắn trào lên hận ý định xông lên bắt ta: “Ngươi nên suy nghĩ cẩn thận trước khi đụng vào ta, nếu ta mất một cọng tóc thì mấy cái mạng ngươi cũng không đủ để đền đâu. Dù ta không nói nhưng ngươi cũng biết phụ mẫu, đại ca, gia gia, ngoại tổ của ta là ai. Mà cũng chỉ cần danh phận nữ nhi của Trấn Quốc đại tướng quân, ta muốn dùng roi đánh c..hết ngươi thì ngươi có tin là không ai dám nhận xác ngươi không?”

Gã sai vặt dừng lại, nhìn ta chằm chằm: “Trong mắt ngươi còn có vương pháp sao?”

“Vương pháp?” Ta bật cười khi nghe hắn nói: “Vừa rồi không phải ngươi vẫn luôn niệm vương pháp sao? Trong kinh thành cái gì là vương pháp, ngươi so với ta hẳn là hiểu rõ hơn phải không?”

Gã sai vặt lập tức câm như hến. Ta tiếp tục dùng roi quất lên người hắn, trong mắt hắn hiện lên sự sợ hãi, không dám làm bộ làm tịch trước mặt ta nữa: “Là tiểu nhân sai, xin tiểu thư đừng đánh nữa, người này tiểu thư muốn mang đi thì mang đi ạ!”

Hắn quỳ xuống, vẫy lui mấy tên nam nhân vạm vỡ kia.

Nhìn nam nhân mặc đồ đen đã thoát khỏi phiền toái, ta ném trả chiếc roi ngựa cho gã sai vặt và quát: “Cút đi!”

Đầu hắn cũng không dám ngẩng lên, cầm lấy roi ngựa lập tức chạy mất, mẫy gã kia cũng theo sau hắn rời đi.

Trò hề kết thúc, đám đông xung quanh nhanh chóng giải tán.

Ta liếc nhìn nam nhân mặc đồ đen, thấy hắn vẫn đứng vững nên không quản nữa, dẫn Tiểu Tiểu nhanh chóng đi về phía hiệu sách. Nhưng chưa được hai bước, một bóng đen đã xuất hiện trước mặt ta.

“Không cần cảm tạ” Ta không ngẩng đầu, thản nhiên vẫy tay, cố gắng đi vòng qua hắn. Nhưng hắn lại ngăn ta lại: “Không phải nàng vừa nói ta là của nàng sao? Đưa ta theo với!”

“!!???”

20.

Ta ngước mắt lên định mở miệng nhưng lập tức dừng lại khi thấy khuôn mặt của hắn. Tại sao người này nhìn còn hung dữ hơn cả đại ca ta vậy?

Khuôn mặt hắn và đại ca ta trông rất giống, đều sắc cạnh như bị đao gọt vậy. Nhưng đại ca ta là lạnh lùng và thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Còn hắn, toàn thân đều để lộ sự lạnh lùng chứa đầy sát khí.

Nếu bỏ đi tầng lạnh lùng bên ngoài thì hắn anh tuấn hơn đại ca ta rất nhiều. Nếu hắn sinh ta ở kinh thành, sợ là danh hiệu cao lãnh mỹ nam của đại ca ta phải đổi chủ rồi.

Ta nhận thấy ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào ta, lại nghĩ đến những lời hắn vừa nói, ta sợ hắn hiểu lầm ta muốn hắn lấy thân báo đáp, liền vội vàng giải thích.

“Ta cứu ngươi chỉ là thuận tay mà thôi, ngươi không cần để trong lòng, muốn đi đâu thì đi đi.”

Hắn không trả lời, đưa tay vào ngực lấy ra một vật đưa cho ta xem. Ta kinh hãi khi thấy vật đó. Đây không phải là miếng ngọc bội phụ thân ta thích nhất sao? Lâu lắm không thấy phụ thân đeo, ta còn tưởng rằng ông đã làm mất, sao người này lại có nó?

“Ngươi là ai?” Ta nhìn hắn và hỏi.

Lúc nhìn vào đôi mắt phượng sắc bén kia ta hơi sửng sốt. Tại sao đôi mắt…nhìn có chút quen quen?

“Nàng không nhận ra ta à?” Hắn cau mày hỏi.

Ta cố lục lại trí nhớ nhưng không nhớ nổi nên lắc đầu.

Khuôn mắt hắn trở nên căng thẳng, nhất thời khó phân biệt được cảm xúc trên mặt. Đột nhiên, hắn cúi đầu che miệng ho mấy tiếng, tiếng ho càng ngày càng nặng, như muốn ho hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

“Ngươi không sao chứ?” Vì hắn có vật dụng cá nhân của phụ thân ta, có lẽ hai người quen biết nhau, nên ta lo lắng hỏi.

“Ta không sao, xin hãy dẫn ta đi gặp phụ thân nàng”

Nghĩ đến cuốn thoại bản chưa kịp mua, lại nhìn nam nhân có thể chế..t đột ngột bất cứ lúc nào trước mặt, ta đã chọn đưa hắn ta về nhà.

Trên đường về nhà ta, hắn một mực cúi đầu, tránh những nơi đông người, như sợ người khác nhìn thấy mặt. Do hắn không rõ lai lịch, nên vì an toàn ta không trực tiếp đưa hắn đến gặp phụ thân, mà trước tiên để Tiểu Tiểu đưa ngọc bội qua cho phụ thân xem, còn ta và hắn ngồi chờ ở sảnh chính. Không ngờ phụ thân ta đến nhanh như vậy, tốc độ kia có thể sánh với khi mẫu thân bảo ông ấy biến đi.

“Tần Dịch, cuối cùng ngươi cũng tới rồi”

Phụ thân ta phi thân tới trước mặt hắn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của hắn, ông có chút lo lắng nói: “Ngươi bị thương sao?”

Tần Dịch?

Người này chính là Trấn Bắc vương, Tần Dịch sao?