Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 144: Ai sống ai chết còn chưa biết



Hà tựa như một con ác quỷ từng chút, từng chút ghé người áp sát xuống thân thể run rẩy lạnh lẽo của Bích Liên. Bàn tay xấu xa bóp lấy xương hàm cô ả buộc phải há ra. Sau đó gã bỏ vào miệng cô ta một viên thuốc, xong xuôi liền ngồi sang bên cạnh, tựa lưng vào đầu giường ung dung cầm điện thoại lướt mạng chờ đợi.

Như đã thích nghi với nỗi sợ này từ lâu, Bích Liên dần dần lấy lại bình tĩnh. Thứ thuốc Hà cho cô ta uống là một loại tăng lực liều cao dạng nén, nhiều lần cô ta bị gã hành hạ đều phải dùng tới loại này để duy trì mạng sống, thế mới có đủ sức phục vụ những trận truy hoan bệnh hoạn của gã ta.

Bích Liên nghiêng người co lại như con tôm, hai tay ôm lấy cơ thể bật cười: “Vì cái gì mà tao lại không dám?”

Hà không thèm nhìn cô ả, thờ ơ hỏi: “Đúng rồi, loại có cái trăm người cưỡi như mày còn cái gì là không dám?”

Dứt lời gã vỗ một cái thật mạnh vào mông cô ta, bờ mông trắng hồng ngay lập tức in hằn dấu năm đầu ngón tay đỏ rực.

“...” Bích Liên ngậm ngùi khóc không hé răng nói nửa lời. Cô ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm vách tường bên cạnh. Rõ ràng cô ta đang ở nơi quen thuộc vậy mà cũng chẳng khác gì địa ngục.

Hà buông điện thoại, cúi xuống gần cô ta, thấp giọng nói: “Mày thật sự chắc chắn rằng, mày không cảm thấy hối hận vì dám phản bội tao?”

“...” [Tao hối hận vì đã ngu ngốc dính níu vào mày. Thằng chó!] Bích Liên ngậm chặt miệng, nghiến răng phì phì thở, cơ thể cô ta đang nóng dần nên theo hơi thở nam tính quẩn quanh ở bên cạnh.

Bầu không khí u ám gần như đang lan nhanh ra giữa hai người. Mấy giây sau, cô ta đột nhiên cười, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hà, lạnh lùng nói: “Tao hối hận vì đã không quyết tâm giết chết mày, tao muốn giết mày, thằng khốn!”

“Chậc, chậc…” Hà lắc đầu: “Mày muốn giết tao cũng chả làm được. Nhiều người như mày muốn làm thế, đến xương cũng chả còn đâu kìa.”

Bích Liên sợ tái mặt. “Mày dọa tao?”

“Mày tự hiều được thì tốt, không hiểu cũng được, chẳng qua tao chỉ muốn nhắc nhở mày, mạng nhỏ này là tao cố ý giữ lại để vui đùa, chừng nào tao chưa chơi chán, bất luận là kẻ nào cũng không được phép mang đi. mày chính là món đồ chơi không hơn không kém.” Hà đắc ý cười, ngón tay gã rà nhẹ trên cơ thể Bích Liên, đi tới đâu, vết móng tay màu hồng lưu lại tới đó.

“Mày…  mọi chuyện mày đều đã biết từ trước?” Bích Liên khiếp sợ hỏi.

Hà nhún vai, bĩu môi: “Đương nhiên, ngày hôm nay, thằng cha mày và cả lão giáo sư bệnh hoạn cùng cái phòng nghiên cứu kia sẽ bị xóa sổ. Mày ngoan ngoãn làm búp bê của tao thì sẽ không bị biến thành máy đẻ trong phòng nghiên cứu kia.”

“Mày cho là tao thực sự còn ngu ngốc tin tưởng mày như vậy, biết rõ bản chất của mày rồi lại vẫn đâm đầu chạy vào hay sao?” Sắc mặt Bích Liên hoàn toàn thay đổi, trở nên ngoan lệ sắc sảo: “Cha tao sẽ không hại tao…”

“Võ Khánh đã bán mày từ lâu rồi.” Hà cười nhạt đáp.

Cô ta lắc đầu, vẻ mặt không dám tin: “Không thể nào! Ngàn vạn lần không phải, cha nhất định sẽ bảo vệ tao.”

Hà khinh bỉ bật cười. Gã không nói gì nữa, xoay người Bích Liên nằm vật ngửa ra giường, cả cơ thể to béo cùng cái bụng bia lúc nhúc lập tức đè lên cô ả.

Bích Liên nhất thời hoảng hốt, đưa tay đẩy vào lồng ngực gã ta: “Tao không muốn, cút ngay…”

“Chó cái…” Gã tức giận vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt cô ả rồi lồm cồm bò dậy toan bóp cằm cô ta há ra đưa gậy th*t của mình tiến vào.

Nhưng mà ngay tại lúc này, cửa phòng bị đạp mở, một bóng người vội vã  chạy tới tung cước đạp ngã Hà xuống phía bên kia của giường, sau đó lôi Bích Liên dậy.

“A!” Cô ta hoảng sợ hét lên thất thanh.

Tiếng thét chói tai lập tức khiến Hà hồi thần bò dậy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một  gương mặt giận dữ đang trợn mắt hằm hè nhằm vào mình. Gã nhổ ra một bãi nước bọt chửi thề: “Mẹ nó Võ Khánh, ông biết mình đang làm gì không?”

Võ Khánh chẳng nói chẳng rằng thả Bích Liên xuống hùng hổ lao tới vung quyền muốn tẩn cho gã đàn ông thối tha này một trận.

Chỉ tiếc, Hà cũng không phải là một kẻ tầm thường. Một tên “hà bá” lão luyện như gã ta trước nay gây ra bao nhiêu tai họa mà vẫn còn bình an đi lại thì bản thân cũng có chút thủ đoạn. Gã lăn một vòng tránh thoát, cơ thể lõa lồ bật dậy nhún chân tung cước đá thẳng vào mặt Võ Khánh khiến ông ta ngã ngửa ra sau.

Võ Khánh ôm nửa bên mặt, khóe miệng trào máu tanh trợn mắt chỉ tay vào Hà: “Ngày hôm nay mà có đến mà không có về.”

Hà chậm rãi bước tới xoay người đạp tiếp vào ngực ông ta thêm một cước. “Ai sông ai chết còn chưa có biết đâu, mày và cả đám quái vật kia đều sẽ chung số phận.”

Võ Khánh há mồm ngạc nhiên.

Hà trào phúng: “Ai da! Thật ngại quá, thật ngại quá, tao quên mẹ mất không nói trước với mày, chỗ này đã bị người của Ái Lan bao vây cả rồi, trong nước uống đều đã bị bỏ thuốc, mày nhìn mày xem, yếu xìu như vậy... Chậc chậc, chết là cái chắc!”

Nói xong gã cười hì hì nhặt quần áo vứt dưới sàn, từng món mặc vào. Ánh mắt gã liếc về hai con người chật vật trước mặt vô cùng vui vẻ.

Võ Khánh ôm lấy Bích Liên bảo vệ cô ta trong lòng khẽ nói: “Yên tâm, Lê Minh đã biết hết mọi chuyện, toàn bộ biệt thự cũng bị bao vây, bọn chúng mới là kẻ chết.”

Bích Liên càng nghe càng sợ hãi. Nói như vậy, ngay cả cơ hội tranh thủ hỗn loạn để mà trốn chạy của cô ta cũng không có?

“Cha, con muốn rời khỏi đây!” Cô ta nức nở nói, bộ dáng yếu đuối làm Võ Khánh không nhịn được đau lòng.

“Chậc! Đây chính là cha con nghĩa nặng tình sâu mà.” Hà vỗ tay tán thưởng. Gã ung dung đi tới bên bàn nước trong phòng rót một cốc nước nhấp từng ngụm.

Võ Khánh tức giận đến xanh mặt. Bàn tay nắm lại, lớn tiếng quát: “Người đâu!”

Thấy vậy Hà lại cười nói: “Đừng có gọi, mất công, toàn bộ đám vệ sĩ đó đều là người của tao, khi nãy là cho chúng mày mượn chơi thôi. Giờ này đang đi làm việc khác rồi.”

Võ Khánh: “...”

“Còn nữa, bác sĩ Tạ nói, toàn bộ đám người trong phòng khách kia bao gồm cả mày, lát nữa đều sẽ được thử nghiệm loại huyết thanh mới nhất, chắc là phê lắm, tao cũng không rõ vì chả dám dùng, nghe nói tác dụng phụ rất ghê gớm, không chỉ hủy dung còn biến đổi sở thích ăn uống...” Hà hào hứng chia sẻ.

Võ Khánh tức tới hộc máu. Ông ta thả Bích Liên ra, ôm ngực lảo đảo chạy ra ngoài. Hành lang vắng ngắt không một tiếng động, cả căn biệt tự giống như chìm vào địa ngục tối tăm.

Ông ta thoáng qua tia sợ hãi rút điện thoại gọi cho Lê Minh. Điện thoại mãi không liên lạc được.

Tất nhiên là không liên lạc được vì Lâm đã đặt ở đây một thiết bị gây nhiễu sóng. Anh ta cùng La Hàm và Nhật Ly đang ở trên nóc biệt thự quan sát toàn bộ diễn biến phía dưới.

“Lâm này, vừa nãy anh đã làm cách nào mà có thể mang tôi đi trước mặt bọn họ như chốn không người vậy?” Nhật Ly vẫn còn thắc mắc cất tiếng hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ lợi dụng mê dược mà Ái Lan cho đám người kia uống, tôi tạo thêm chút ảo giác là bọn họ sẽ chẳng khác gì đám người ngáo đá hoàn toàn không biết thế giới mình đang nhìn thấy là do bộ não tự tưởng tượng ra.” Lâm vẫn đang lạch cạch gõ vào bàn phím láp tốp không ngẩng mặt đáp lại Nhật Ly.

“Vậy chả phải bọn họ đều ngáo hết à?” Cô chỉ tay về phía phòng khách.

Lâm lắc đầu: “Không, hệ thần kinh cảm giác bị tê liệt, sẽ nhanh khỏe lại. Chỉ là đám người Ái Lan muốn làm trò gì kìa.”

Nhật Ly theo tay anh ta nhìn vào màn hình, đó là hình ảnh phòng khách, Ái Lan ngồi ở chính giữa, kiêu ngạo nhìn đám người đang bị ép quỳ trước mặt. Tất cả đám vệ sĩ đứng xung quanh gian phòng, tay lăm lăm súng ngắn.