Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 145



“Thế nào? Khi nãy các người còn hăng lắm cơ mà, rất to mồm muốn được giống như tôi cơ đấy. Nói xem, có phải khao khát được giống như tôi lắm không?” Ái Lan lạnh nhạt nhìn đám đàn bà đang quỳ trước mặt đanh giọng chất vấn.

Cả đám người vô lực quỳ ở đó căm giận nhìn bà ta, không nói năng gì. Sức lực cơ thể cạn kiệt, bọn họ giờ đây chẳng khác nào cá nằm trên thớt tùy cho bà ta mặc sức chặt chém.

Một tên vệ sĩ từ cửa chạy vào, tới bên Ái Lan nhỏ giọng nói: “Không thấy Lê Minh. Võ Khánh đang ở chỗ cô Bích Liên và anh Hà, có đưa bọn họ tới cả đây hay không ạ?”

“Cho người tiếp tục tìm đám chuột kia cho tao, nhất định không được để xót con ranh Nhật Ly và lão già đó. Đưa đám người kia tới đây luôn, người một nhà thì vui buồn nên chia sẻ.” Ái Lan giơ bàn tay sơn móng đỏ chót ra trước mặt ngắm nhìn, không chút để ý nói.

Tên vệ sĩ nhận lệnh vội vàng chạy đi. Không bao lâu sau người đã được đưa tới. Bích Liên vào phòng nhìn thấy Ái Lan vội vàng lao tới, uất ức hỏi: “Mẹ, chuyện này là sao?”

Ái Lan vẫn không nói chuyện, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Võ Khánh, giống như căm hận không thể một ngụm cắn chết ông ta.

Bích Liên liếc qua, cô ả biết bà ta đang ghen ghét mình, nhưng lại vẫn cố làm như không thấy; lật mặt một cái, cười híp mắt quỳ xuống ôm lấy chân Ái Lan nói: "Mẹ, mẹ thật lợi hại, con biết mẹ sẽ không để cho bọn người kia bắt con đi mà, mẹ chính là người thương con nhất.”

Ái Lan chán ghét gỡ cánh tay của cô ta ra, lạnh nhạt nói: “Được rồi, đứng sang một bên đi.”

Bích Liên: “...”

Nhìn cặp mắt lạnh nhạt của Ái Lan, cô ta chẳng biết phải nói tiếp như thế nào, mụ già này nói vậy liệu đã tha cho cô ta chưa? Chắc là rồi chứ!

Nghĩ vậy, cô ta cụp mắt che giấu tia oán độc nơi đáy mắt, sụt sùi buông tay Ái Lan đứng sang bên cạnh ghế sô pha mà bà ta ngồi, bộ dáng khép nép chẳng khác gì một người hầu gái.

Võ Khánh bị tình huống trước mắt làm cho kinh ngạc không thôi. Ông ta chính là người bất ngờ nhất, thực không dám nghĩ tới, Ái Lan lại có thể làm ra được những chuyện này, còn cấu kết với Hà… Đây là muốn làm phản hay sao?

Chỉ cần nghĩ tới bộ dáng kênh kiệu cùng ánh mắt ngập tràn oán hận của bà ta, Võ Khánh liền không nhịn nổi sự tức giận, ôn ta run rẩy ôm ngực phì phò thở dốc, nhiều lần muốn nói lại thôi. Cuối cùng thấy Bích Liên săn ve như cún con liếm chân chủ mới vượt quá sức chịu đựng liền bộc phát, giơ tay chỉ vào bà ta lên tiếng hỏi: “Mày muốn làm gì?”

Đáy mắt Ái Lan lóe lên một tia trào phúng. Người đàn ông này trước kia từng là mẫu người chồng lý tưởng để bà ta cướp về, nhưng giờ ông ta chẳng khác nào một con chuột chù hôi hám đáng bị đánh đuổi. Đã chẳng biết xấu hổ lợi dụng rồi phản bội cấu kết với con gái của bà ta, giờ còn lớn giọng chất vấn. Ông ta nghĩ mình là ai chứ?

Ái Lan bật cười, ngồi dựa lưng vào ghế, bắt chéo hai chân, tay gõ nhịp lên vai ghế lộc cộc, giọng nói lười biếng mãi sau mới cất lên: “Muốn làm gì à? Tao muốn chơi đùa chúng mày, chơi đến chết đi sống lại, chết không được mà sống cũng chả xong. Thế nào?”

Bích Liên đứng bên cạnh chợt sợ hãi rụt vai, nếu như có cái mai như con rùa chắc cô ta cũng lập tức chui vào đó trốn rồi.

Võ Khánh ấp úng, che giấu cảm xúc sợ hãi hỗn loạn, giật giọng nói: “Mày đừng vội đắc ý, thằng bác sĩ kia thì là cái ngữ gì, chỉ là một hạng lang băm vô dụng. Giáo sư Lê nhất định sẽ cho chúng mày biết tay.”

Nói xong, dường như Võ Khánh cũng bị mất sức, cả người mềm nhũn liền bị hai gã vệ sĩ xách tay kéo lên. Ông ta thều thào nói: “Nhất định ông ta đang gọi người đến, sẽ úp sọt cả lũ chúng mày tại đây.”

“Ơ, vậy tao lại quên chưa nói với mày, toàn bộ đám quái vật bên phòng nghiên cứu đã bị thả ra, ông ta có là thiên tài cũng không thể khống chế hết được bọn nó.” Ái Lan hất cằm nói rồi ra hiệu cho người mang đồ tiến vào.

Trên tay mấy tên vệ sĩ là khay inoc đựng các ống xi lanh loại nhỏ chứa dung dịch trong suốt. Bọn chúng đi tới khống chế những người đang quỳ, cứ thế thô bạo tiêm thứ chất lỏng đó vào trên vai từng người một. Võ Khánh hoảng hốt, tròng mắt ông ta mở lớn nhìn mũi kim đang sắp cắm vào da thịt mình, miệng ú ớ hét không lên lời.

Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ bên ngoài cánh cửa bỗng vang lên một tiếng động mạnh, cửa chính của phòng khách bị đạp tung, đám người cảnh sát võ trang đầy đủ tiến vào. Trong nháy mắt đã khống chế toàn bộ hiện trường. Vài tên vệ sĩ liều mạng bảo hộ Ái Lan, nổ súng vào lực lượng an ninh chạy theo cửa sau trốn khỏi biệt thự.

Nhật Ly trợn mắt nhìn diễn biến bất ngờ vừa xảy ra liền hỏi: “Lâm, anh báo cảnh sát à?”

“Không?” Anh ta nhún vai từ chối, tay lưu loát tắt láp tốp thu dọn mọi thứ bỏ vào ba lô đeo lên vai.

“Tôi cũng không?” La Hàm thấy ánh mắt của Nhật Ly cũng từ chối ngay.

“Chán thật, tôi vẫn còn muốn xem Ái Lan thể hiện, bà ta ẩn náu sâu như vậy chắc là… phải có nhiều thủ đoạn lắm.” Nhật Ly thở dài.

“Hiện tại, hành vi của bà ta chính là phi pháp, sẽ không dám công khai ngông nghênh đâu.” La Hàm thấy vẻ mặt tiếc rẻ của cô liền an ủi. “Vậy chúng ta đuổi theo xem xét một chút chứ?”

“Được nhé!” Nhật Ly hào hứng chấp thuận.

Bọn họ vừa đi, tại góc tối của tán cây cổ thụ gần đó, Lê Minh cũng bước ra, ông ta nhếch miệng cười sau đó nhanh chóng bám theo.