Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân

Chương 21: Dường như ngươi rất hận ta?



Trong rừng cây nhỏ, âm khí tràn ngập, hai mắt Tô Doãn Sâm tỏa ra quang mang khiếp người, lạnh lùng nhìn chằm chằm nguyên thần của Từ Hồng đang bị xích câu hồn trói buộc.

“Tô Doãn Sâm, ngươi nghe ta nói, thật sự không phải ta muốn hại ngươi, ta cũng là được người ta ủy thác thôi.” Từ Hồng hấp tấp nói, hắn ta đã cảm nhận được sát ý nồng đậm trên người Tô Doãn Sâm, không dám lại lôi thân phận bối cảnh ra để chèn ép nữa.

“Được người nhờ vả? Được ai nhờ vả?”

“Tuyết Hoa chân nhân!”

“Tuyết Hoa chân nhân?” Tô Doãn Sâm sửng sốt, cảm giác cái tên này nghe hơi quen.

“Nói láo, ta không biết Tuyết Hoa chân nhân gì đó.”

“Không! Ngươi biết, đệ tử của hắn chết trong tay ngươi mà.”

Giờ khắc này, rốt cục Tô Doãn Sâm cũng nhớ ra, ngày đó lúc câu hồn, một đạo nhân tự xưng là đệ tử của động Tuyết Hoa chạy tới ngăn cản bị hắn dùng một đầu ngón tay đè chết. Bây giờ nghĩ lại, hẳn đối phương là đệ tử của Tuyết Hoa chân nhân rồi.

“Gã ở đâu?”

“Trên núi Thiên Bối!” Từ Hồng không chút do dự nói.

Lúc này đã cận kề cái chết, kẻ ngu mới có thể giữ bí mật.

“Ngươi trả lời rất lanh lẹ nhỉ!”

“Tuyết Hoa chân nhân hại người không ít, ta chỉ ước gì có thể tự tay giết gã.”

Nghe được lời của Từ Hồng, Tô Doãn Sâm khẽ mỉm cười, nói: “Vậy ngươi theo ta đến núi Thiên Bối một chuyến đi.”

“Được, có thể, mong ngươi giữ gìn tốt cơ thể ta.” Từ Hồng nhìn về phía thân thể của mình.

Tô Doãn Sâm cũng nhìn về phía thân thể của đối phương, ánh mắt hắn lóe lên, sau đó đánh một phát, lập tức đập thân thể này thành bột vụn.

“Ngươi...” Từ Hồng giận dữ, cái thân thể đó đã dùng không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, giờ đây lại bị tên chó chết này đánh tan rồi?

Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Tô Doãn Sâm, trong lòng hắn ta khẽ run, vội vàng cúi đầu. Vỡ thì cứ vỡ vậy, chỉ cần hôm nay có thể sống sót, ngày sau tạo lại cơ thể cũng được.

Đến lúc đó, hắn ta nhất định phải luyện tên quỷ sai này vạn năm.

“Dường như ngươi rất hận ta?” Tô Doãn Sâm hỏi.

“Không không không, ta nào dám chứ? Ngươi là quỷ sai của Địa phủ mà.”

“Có gì không dám, ngươi còn có thể thu nạp quỷ nô thì có chuyện gì không dám làm?”

Tô Doãn Sâm cũng không có ý định buông tha người này, tuy rằng chỉ mới gặp người này một lần nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng. Bình thường đám đệ tử đại giáo đã quen kiêu ngạo ương ngạnh, tuyệt đối sẽ không chịu nổi sự khuất nhục này.

Hôm nay hắn câu nguyên thần của Từ Hồng ra, nếu lại thả đối phương rời đi, ngày sau chỉ sợ vĩnh viễn không bao giờ yên ổn.

Chỉ là thân phận của Từ Hồng đúng thật hơi phiền toái, nếu hôm nay chết rồi, sợ rằng sư môn của hắn ta sẽ điều tra việc này. Bởi vậy, hắn cần xóa đi tất cả dấu vết.

Nếu không phải vừa rồi Từ Hồng nhắc nhở, hắn đã quên mất thân thể của đối phương. Đến lúc đó có thân thể không có linh hồn, sư môn của Từ Hồng sẽ có thể nghĩ đến Địa phủ ngay lập tức.

Giờ thì tốt rồi, phá hủy thân thể của hắn ta, xem như là chết không đối chứng.

“Đi! Đến núi Thiên Bối!” Tô Doãn Sâm quất một roi lên nguyên thần của Từ Hồng, hắn ta đau đến nỗi suýt nữa đã chảy nước mắt.

Thân là đệ tử Xiển giáo, sống an nhàn sung sướng đã quen, có bao giờ hắn ta phải chịu khuất phục như vậy đâu?

Lúc này nguyên thần đau nhức, xen lẫn một bụng uất ức, Từ Hồng nặn ra vài giọt nước mắt. Đáng tiếc, lúc này trong trạng thái nguyên thần, nước mắt của hắn ta vừa nặn ra đã tiêu tan.

“Khóc cái gì? Nam tử hán đại trượng phu có cái gì mà phải khóc?” Tô Doãn Sâm lại quất một roi.

Chẳng lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Từ Hồng, hai người đã tới núi Thiên Bối.

“Tô Doãn Sâm, ta đã mang ngươi tới, có thể thả ta ra hay không?”

“Không thể!” Tô Doãn Sâm nói chắc như đinh đóng cột.

“Ngươi…”

“Ra tay với quỷ sai tại chức, dựa theo luật âm, phải chém!”

“Cái luật âm chó má gì vậy, toàn bộ Địa phủ chỉ có ngươi còn nói đến luật âm thôi đó?” Từ Hồng tuyệt vọng, cuồng loạn, đương nhiên hắn ta cũng biết về luật âm, nhưng những thứ luật âm chó má này có ai còn để ý đâu?

Bây giờ sao lại gặp phải quỷ sai cứng ngắc như vậy? Lại còn vô cùng tích cực.

“Khinh thường luật âm, tội thêm một bậc, hồn phi phách tán.”

Nghe vậy, Từ Hồng câm miệng, hắn ta sợ tới mức nguyên thần cũng run rẩy.

Làm đệ tử Xiển giáo đời thứ tư, hắn ta có tiền đồ rộng lớn, có hào quang tươi đẹp mà người ngoài khó có thể so sánh, nhưng mà hiện tại, lại bị một quỷ sai gây khó dễ.

“Rốt cuộc làm sao ngươi mới có thể thả ta?”

“Ta có rất nhiều bảo vật, dù là dương nhân hay là âm quỷ dùng, ta đều có.”

“Ngươi có công đức không?” Tô Doãn Sâm đột nhiên mở miệng nói.

“Công đức? Ta có! Năm đó đi theo sư tôn hành tẩu thế gian, trảm yêu trừ ma, cũng tích góp được không ít công đức.”

“Cho ta!”

Từ Hồng trầm mặc, công đức là thứ vô cùng quý giá, làm sao có thể chắp tay nhường cho người khác? Không chỉ âm quỷ cần công đức, tiên nhân dương gian cũng cần công đức.

Công đức khí vận càng cao, nguyên thần của bọn họ càng tràn đầy, ngộ tính càng cao, vận may cũng càng nhiều.

“Thế nào? Ngươi không muốn?” Tô Doãn Sâm cầm roi trong tay.

“Không… Ta đồng ý.” Nguyên thần của Từ Hồng lộ vẻ ảm đạm, mở miệng nói.

Sau đó, nguyên thần của Từ Hồng phát sáng, có thần bí chập chờn tràn ngập ra ngoài, rồi tràn về phía Tô Doãn Sâm.

Cỗ thần bí này hạ xuống hồn thể Tô Doãn Sâm, hắn cảm giác thân thể của mình dường như hư không, ngược lại cảm giác tràn đầy vô cùng, thấy hết sức ấm áp.

Sau khi nôn công đức ra, nguyên thần của Từ Hồng trở nên ảm đạm, mong đợi nhìn Tô Doãn Sâm: “Hiện tại có thể thả ta đi chưa?”

Tô Doãn Sâm không nói gì, mà đang kiểm tra thuộc tính của mình.

[Họ tên: Tô Doãn Sâm

Cảnh giới: Quỷ sát (63/1000)

Thiên phú: Thân xác bất tử (linh hồn bất diệt)

Công pháp: Kinh U Minh (Thành tựu nhỏ 63/100)

Thuật pháp: Quỷ Thần Thất Tai (Tam Tai 63/100)

Điểm tiến hóa: 63

Công đức: 2500

Sứ mệnh: Cố gắng làm việc, nâng cao tính tích cực của quỷ sai, duy trì cân bằng âm dương trong trời đất.

Ghi chú: Câu hồn được điểm tiến hóa.]

“Linh hồn bất diệt, đại diện cho việc linh hồn của ta không chết, tuy nhiên lúc tái tạo hồn thể đã tiêu hao 1000 công đức để hồn thể trở nên lớn mạnh hơn.”

Lúc này, Tô Doãn Sâm nhìn về phía cột công đức, phát hiện thế mà hắn có đến 2500 điểm công đức.

Khá lắm, Từ Hồng này lại có nhiều công đức như vậy.

Lần trước hắn dọa dẫm mấy tên quỷ sai đến tìm hắn gây rắc rối mới được hơn 1000 công đức, hôm nay cường hóa hồn thể, tiêu hao chỗ công đức còn lại cũng chỉ còn một hai trăm điểm.

Nhưng bây giờ, lập tức bổ sung tận 2500.

“Còn nữa không?” Tô Doãn Sâm trầm giọng nói.

“Không… Không còn!” Nguyên thần của Từ Hồng ảm đạm nói.

“Hửm?” Tô Doãn Sâm hừ một tiếng, giơ roi trong tay muốn rút đi.

Từ Hồng sợ tới mức nhanh chóng mở miệng, hiện giờ công đức giảm mạnh, nguyên thần suy yếu, đã chịu không nổi rồi. Nếu còn quất thêm mấy roi, chỉ sợ hắn ta sẽ hồn bay phách tán ngay tại đây.

“Mau giao ra đây!”

Sau một nén nhang, nguyên thần của Từ Hồng đã ảm đạm không ánh sáng, gần như là trong suốt, giống như một khách làng chơi tiết hết dương nguyên, buồn ngủ.

“Tô Doãn Sâm, không còn, thật sự không còn, đã hết rồi.” Từ Hồng suy yếu nói.

“Ta không tin, chắc chắn ngươi còn giấu hàng lậu, ngươi không thành thật, mau giao ra đây.”

“Không còn, thật sự không còn!”

“Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.” Nói xong, muốn giơ roi lên.

“Còn… Còn có một điểm cuối cùng!” Từ Hồng thật sự khóc.

Hắn ta u oán nhìn Tô Doãn Sâm, trong lòng chửi con mẹ nó một ngàn lần. Nếu có thể, hắn ta chỉ ước có thể xé xác đối phương ra mà ăn.

Thật đáng ghét!

Hắn ta đường đường là đệ tử Xiển giáo đời thứ tư, bây giờ lại bị một quỷ sai đối xử như vắt sữa, đúng là nhục nhã tột độ.