Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân

Chương 22: Có lẽ thật sự đã hết rồi



Dưới chân núi, Tô Doãn Sâm chèn ép Từ Hồng không biết mệt, thề phải ép cho hắn ta không còn thừa một giọt nào.

Lại trải qua thời gian một nén nhang, Từ Hồng đã hoàn toàn hết sạch, nguyên thần đã không còn chút hào quang, thần sắc của hắn ta ảm đạm, hiện lên màu xanh, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

“Tô... Tô... Tô Doãn Sâm, thật sự... Không còn...” Nguyên thần của Từ Hồng quỳ rạp trên mặt đất, đã không ngẩng đầu lên được. Một trận gió lạnh thổi tới, hắn ta nhịn không được rùng mình một cái, cảm giác mình giống như sắp bay đi.

“Chỉ có tí xíu vậy sao? Tiếp tục nôn cho tai”

“Không... Không còn, thật sự không còn, một giọt cũng không còn!” Mí mắt Từ Hồng nặng nề, nguyên thần trống rỗng, nói chuyện cũng không có sức lực.

[Họ tên: Tô Doãn Sâm

Cảnh giới: Quỷ sát (63/1000)

Thiên phú: Thân xác bất tử (linh hồn bất diệt)

Công pháp: Kinh U Minh (Thành tựu nhỏ 63/100)

Thuật pháp: Quỷ Thần Thất Tai (Tam Tai 63/100)

Điểm tiến hóa: 63

Công đức: 6502

Sứ mệnh: Cố găng làm việc, nâng cao tính tích cực của quỷ sai, duy trì cân bằng âm dương trong trời đất.

Ghi chú: Câu hồn được điểm tiến hóa.]

Tô Doãn Sâm nhìn Từ Hồng, trong mắt lóe lên tia u ám, tên này đúng là dê béo.

Có lẽ thật sự đã hết rồi, ngay cả số hàng đơn vị còn bị moi ra, hẳn không còn giấu giếm gì nữa.

Một Tiên Thiên nhỏ nhoi mà đã có nhiều công đức như vậy, nếu là Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên thì có thể được bao nhiêu chứ?

Dường như Tô Doãn Sâm đã thấy được kế phát tài, cách có thể cường hóa hồn thể cường hóa.

“Được, ta tin tưởng ngươi nhưng nếu ngươi có thể phun ra 100 công đức nữa, nói không chừng ta sẽ thật sự tha cho ngươi một mạng.”

“Trời... Trời ơi... Con... Mẹ ngươi...” Nguyên thần của Từ Hồng càng ngày càng suy yếu, lời nói của Tô Doãn Sâm làm tim hắn ta đập thình thịch.

Còn phải phun 100 công đức nữa, ngay cả một chút công đức hắn ta còn không phun ra được chứ nói gì đến 100 công đức? Nếu đơn vị đo lường công đức thấp nhất là 0 thì có lẽ hiện tại chỉ số của hắn ta đã tụt xuống số âm.

Từng trận gió lạnh tấn công đến, nguyên thần của Từ Hồng càng ngày càng trong suốt, đã bắt đầu chậm rãi tiêu tán.

“Tô... Doãn Sâm! Con mẹ ngươi, lòng dạ hiểm độc... Ô... Quỷ, áp bức... Công đức!” Cuối cùng Từ Hồng phun ra một câu, nguyên thần hoàn toàn tiêu tán, linh hồn suy yếu quá độ, hơn nữa bị Tô Doãn Sâm chọc tức khiến hồn phi phách tán, cuối cùng bị một cơn gió lạnh thổi bay.

Đây là lần đầu tiên Tô Doãn Sâm nhìn thấy có người tức giận đến mức hồn phi phách tán.

“Ờ..” Tô Doãn Sâm hơi sửng sốt, Từ Hồng lại tự tan biến? Nhưng như vậy cũng tốt, miễn cho bản thân phải động thủ. Hắn nhìn về phía đỉnh núi Thiên Bối, trong mắt lóe ra sát ý mãnh liệt.

Tuyết Hoa chân nhân, dám âm thầm sử dụng ám chiều, tìm âm linh cấp Quỷ tướng đến giết mình, đúng là đáng chết.

“Mình giết gã xem như đang bảo vệ luật âm của Địa phủ.”

Nói xong, Tô Doãn Sâm chậm rãi leo núi.

Lúc này, trên đỉnh núi Thiên Bối, Tuyết Hoa chân nhân đứng ngồi không yên. Từ Hồng đạo hữu đã rời đi rất lâu, đến giờ phút này còn chưa có trở về khiến trong lòng gã rất bất an.

Không biết tiểu quỷ kia đã bị chém hay chưa, lúc này gã nhìn xuống chân núi, đột nhiên cảm giác dưới chân núi có âm khí nồng đậm bốc lên, mênh mông mờ mịt, thậm chí còn không thể nhìn rõ. . Truyện Cổ Đại

“Hả? Chẳng lẽ là Hàn Đồ đạo hữu tới?” Sắc mặt Tuyết Hoa chân nhân chợt đổi, hai mắt phát sáng. Gã thi triển thần thông để nhìn kỹ, sau đó không khỏi biến sắc.

Chỉ thấy trong âm khí cuồn cuộn, một quỷ sai trẻ tuổi cầm xiềng xích trong tay, mặc huyền bào đang từng bước một đi tới.

Nhìn thấy quỷ sai trẻ tuổi này, Tuyết Hoa chân nhân giật mình: “Chẳng lẽ đây là bộ mặt thật của Hàn Đồ đạo hữu?”

Nghĩ đến đây, Tuyết Hoa chân nhân đứng dậy nghênh đón: “Hàn Đồ đạo hữu, đạo hữu đến rồi, tên quỷ sai hại đồ nhi ta đã bị giết chưa?”

Nghe được lời ấy, đôi mắt Tô Doãn Sâm co rút lại, trong nháy mắt đã biết thân phận của đối phương, người trước mặt này chính là Tuyết Hoa chân nhân.

“Tuyết Hoa chân nhân!” Lúc này, Tô Doãn Sâm mở miệng.