[Hệ Liệt Bệnh Kiều] Ao Thần

Chương 12: Vảy cá



Lý Cảnh thu dọn đồ đạc xong xuôi.

Năm nàng lên lớp 10, bà nội qua đời. Suốt quãng thời gian cấp 3 nàng chỉ cầm cự nhờ khoản học bổng hộ nghèo.

Ngôi trường này tập trung những học sinh xuất sắc nhất toàn tỉnh, cần phải giữ xếp hạng trong tốp 200 của khối mới được nhận khoản học bổng do một vị doanh nhân rút hầu bao tặng lại cho trường cũ và xã hội tài trợ.

Lý Cảnh ở trong kí túc xá của trường, ăn loại cơm rẻ nhất trong căn tin. Tằn tiện ăn dùng, chắt chiu mấy đồng lẻ mua sách tham khảo.

Nghỉ hè nàng cũng không dám đi làm thuê. Âu vì áp lực cạnh tranh quả thực rất lớn. Ai cũng muốn đậu vào một trường tốt, rời khỏi cái huyện thôn quê để lên phố lớn, rạng rỡ tổ tông.

Nàng chỉ có thể xin ở lại trường giữa dịp tết nhất, vì phí sinh hoạt ở trường sẽ đỡ tốn hơn chi tiêu ở nhà. Điện nước đều sẽ được thanh toán cho, căn tin cũng có giúp đỡ trợ giá… Miễn là thành tích của nàng vẫn duy trì được vậy.

Còn bớt được tiền xe và thời gian trở về.

Rốt cuộc, bà nội đã không còn.

Lý Cảnh vén gọn nhúm tóc rơi rủ. Cảm thấy chân ngứa ran, thò tay gãi.

Nàng mới xong kì thi đại học, cõi lòng thản nhiên an ổn. Câu cần làm đã làm xong, không gì nuối tiếc. Bây giờ nàng đang thu dọn phòng ngủ, phải nhường chỗ cho các đàn em sẽ nhập học nay mai.

Chắc là do bụi bặm không sạch sẽ đây, hôm nay phải tắm rửa cho thật sạch.

Lúc tắm Lý Cảnh phát hiện trên cổ chân trái có sợi dây mảnh sáng lấp lóa, tưởng là dính phải thứ gì, song kì cọ mạnh vẫn không thể tẩy sạch đi.

Dải sáng đó cứng lạ thường.

Lý Cảnh về giường lấy bộ dụng cụ chăm sóc móng. Trong cái hộp nhỏ có đủ mọi thứ, khá đắt đỏ, nàng dành dụm rất lâu mới nỡ bỏ tiền mua.

Nàng nhấc cây kìm nhỏ ghìm chặt dải sáng, vặn ngược vặn xuôi, mặt bợt đi vì đau đớn.

Lý Cảnh vốn tính ngang bướng, cắn răng bất chấp kéo mạnh, toàn bộ diện mạo dải sáng kia được phơi bày, phần đầu ẩn trong da rướm máu, mảng thịt da quanh đó lật cả lên.

Nàng trông mảnh sáng hình cánh quạt trên cái kìm nhỏ, lưng rợn lạnh giữa tháng Sáu lò nung.

Đó là một mảnh vảy cá.

Hệt thứ vảy mọc trên đuôi Tắc Duy.

Đêm đó nàng không sao chớp mắt, cứ cảm giác chân ngứa ran đáng sợ.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, quả nhiên đã có mấy vùng da sáng, một đường kẽ mỏng mảnh như đang đợi mọc dài. Còn vết thương nàng sơ cứu qua quýt thì đã lành miệng từ lâu.

Nàng là quái vật.

Trên thực tế từ tận sớm hơn Lý Cảnh đã nhận thấy cơ thể đang thay đổi. Năm lớp 12, đám con gái cùng lớp nói mỗi bận nghỉ lễ trở lên trông nàng đều trắng hơn trông thấy, đi giữa đám đông dám phải phát sáng được.

Vả lại xưa giờ nàng còn chưa từng lên sốt, nhiệt độ cơ thể khi sờ cũng thấp hơn người thường. Giữa hè nóng nực, chưa bao giờ nàng đổ mồ hôi. Bạn cùng bàn hay cười nàng là “Xương cấu từ ngọc da từ băng, tự nhiên mát rượi mồ hôi không”.

Liên hệ trước sau… tóc gáy dựng ngược.

Lý Cảnh cảm thấy rất lạnh.

Mặt trời trên kia có thể phơi người tan chảy, nhiệt độ con đường xi măng cao đủ đun trứng chín. Một mình nàng kéo hành lý với áo dài quần dài, rành là dị loại trong dị loại. Người qua lại thảy nhìn nàng với ánh mắt dòm ngó.

Sắp tới nhà rồi. Nàng phải đi hỏi Tắc Duy, nhất quyết là trò quỷ quyệt của gã!

Dăm bữa nay khắp chân nàng toàn những sẹo là sẹo, vảy cá cứ mọc lại bẻ rút, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, năng lực phục hồi có tốt hơn cũng không chịu nổi đày đọa cỡ vậy.

Nàng đã thực sự thành một con quái vật.

Thứ động vật máu lạnh hoàn chỉnh tuyệt đối.

Cõi lòng Lý Cảnh rối ren không nghĩ được đối sách, những kẻ dòm ngó nàng trên đường hệt đã biết nàng là quái vật.

Trốn không được, trốn không được, trốn không được!

Ánh nhìn không ý tốt dính dớp trên mình, tiếng thầm thì bí mật cạnh bên tưởng đang hướng nàng mà chỉ trỏ, chân cẳng nhức ngứa ngờ sắp nhú vảy mới…

Bước tới cổng phủ Lý, toàn thân nàng tưởng sắp ngã quỵ, đẩy mở cánh cổng trong mệt nhoài. Mừng đón nàng là bụi bặm tới tấp xòa tới.

“Khụ khụ…” Nàng sặc ra nước mắt.

Giao nhân đang nằm rạp bờ ao sau vườn phút chốc bừng tỉnh.

“Là Cảnh đã về rồi ư?” Tắc Duy thì thào.

Tắc Duy nghe thấy tiếng vật nặng ngã đổ trên nhà, lòng cợn lo lắng.

Lúc ấy Lý Cảnh nhất thời trượt tay, va li hành lý va vào ghế. Bấy giờ nàng mụ mị lơ ngơ, đi đường mà như bước trên mây.

Thôi thì bỏ luôn đấy thây kệ.

Nàng lao ra vườn sau, trông thấy Tắc Duy đang nhìn nàng mừng rỡ.

“Cảnh!” Y quẫy cái đuôi cá màu bạc, “Cao hơn nhiều rồi ~”

“Thật đẹp quá.”

“Sao em đi lâu thế không về… Tuy rằng biết em học xong sẽ về thôi nhưng anh vẫn thấy buồn lòng lắm, Cảnh à.”

Lý Cảnh bước từng bước tới trước mặt Tắc Duy. Nàng giẫm lên tảng đá bờ ao, cúi đầu ghì lên trán Tắc Duy, biểu cảm có thể nói là nanh ác.

“Là anh làm có đúng không!”

“Hử?” Tắc Duy cười chớp mắt, nghẹo đầu, bộ dạng rành là không hiểu lời nàng.

Cơn tức của Lý Cảnh nghẹn lại cổ họng suýt thì không lên được.

“Mớ vảy trên người em, có phải do anh gây ra không?” Nàng dằn giọng, nhấn rõ từng chữ, mắt nhìn vào mắt Tắc Duy.

“Biết những việc ấy thì có tác dụng gì.” Tắc Duy mềm oặt người bò ra tảng đá như loài rắn. Giao nhân sẵn tính dụ dỗ người trần, ngước cặp mắt tình tứ đụng chạm chóp mũi Lý Cảnh, “Em xem, mặt tức đỏ rồi này. Thật đẹp quá.”

“… Anh dựa vào đâu mà biến em thành con quái vật dở người dở cá?!” Lý Cảnh gằn giọng rít, cõi lòng kiềm nén lại tuyệt vọng.

“Hử, vì sao ư? Em hỏi anh dựa vào đâu… Thật buồn cười, em tự hỏi lại mình đi chứ! Sao em không tự hỏi chính em xem dựa vào đâu!” Tắc Duy quay ngoắt người, cất tiếng cười gằn, “Lý Cảnh, trước nay anh chưa từng nói rằng anh lương thiện.”

“Mấy trăm năm ròng rã, anh đợi em mấy trăm năm rồi! Chính anh cũng đã nhận thấy mình không bình thường nữa!”

“Sợi dây căng chặt trong đầu anh chẳng biết khi nào sẽ bục đứt.”

“… Em thì lại nói không nhớ là không nhớ ngay được.”

“Lý Cảnh, thế thì sao mà công bằng, em nói có đúng không?”

Tắc Duy bấm vào giữa đôi mày Lý Cảnh. Nàng chỉ cảm thấy ấn đường nhức nhối, không thể cựa quậy. Mảnh vảy đã tan vào linh hồn nàng tỏa ra ánh sáng trắng.

“Đằng nào thì đời này, sớm muộn rồi em sẽ đi cùng anh, cho em xem cũng chẳng hề gì.”

“Từ từ mà nhớ lại nhé, Cảnh của anh à.”

Lý Cảnh không nhớ nổi mình đã về phòng thế nào, cứ hệt bị thôi miên rồi vậy. Chân cẳng không thôi cơn nhức ngứa. Nàng quen tay lôi dụng cụ ra, sau cùng vẫn do dự, lựa chọn dừng tay.

Nhổ không hết, cứ để thế vậy.

Kệ nó thôi.

Che giấu như bình thường là được rồi.

Suốt kì nghỉ hè nàng không bén mảng ra vườn sau nữa. Sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, ngày như ngày nếu không làm thêm trên mạng nàng cũng đi dạy gia sư, còn tới làm thời vụ hè ở các cửa tiệm.

Lý Cảnh dùng công việc lấp thời gian của bản thân kín chặt. Nàng chỉ cần có thời gian ngủ là đủ, không để ý gì khác.

Song không phải cứ rút đầu rút cổ trốn tránh là sự việc có thể giải quyết. truyen bac chien

Kì nghỉ hè kết thúc, bắp chân bên trái đã phủ dày vảy cá, râm ran xu hướng lan lên trên bắp đùi.

Ngày mai nàng phải bắt xe lửa tới báo danh ở trường mới.

Ôm theo mong mỏi, Lý Cảnh đi ra cửa sau. Nàng muốn thử trao đổi với nhân ngư một cách bình tĩnh hiền hòa.

Kí ức “mấy trăm năm”, “nhớ lại” mà nhân ngư đã nói, thật lòng nàng không rõ y đang chỉ điều gì.

Dạo gần đây, trong giấc chiêm bao cứ xuất hiện một cô gái mặc trang phục thời xưa. Hình ảnh nhòe mờ, không nom rõ mặt, khi tỉnh dậy chỉ còn một ấn tượng.

Lý Cảnh cảm thấy mình chỉ có hai con đường: Hoặc đàm phán thành công, hoặc phải sớm rời khỏi chốn này.

“Cảnh tới là muốn xuống biển với anh ư? Lòng biển thật đẹp đẽ vô vàn.”

Tắc Duy nhác bóng nàng ra, ngoi lên mặt nước.

“Tắc Duy, thế này đi, anh cho em biết cách trừ bỏ chỗ vảy này, em sẽ không tiết lộ sự tồn tại của anh cho mọi người, anh thấy sao?” Lý Cảnh tự nhủ mình phải giữ vững sự tỉnh táo.

“Em tới tìm anh chỉ để nói điều này?” Gương mặt Tắc Duy thoắt trở nên khắc nghiệt.

“Em hoàn toàn có thể tìm người tới bắt anh lên, đoan chắc có rất nhiều nhà khoa học vô cùng tò mò về giá trị nghiên cứu của anh. Vả lại em cũng có thể bỏ tiền nghĩ cách tháo nước lấp kín cái ao này, khiến anh không thể về được.” Lý Cảnh khoanh tay đứng thẳng, “Nhưng miễn là anh cho em biết cách thức hóa giải, mọi việc đều dễ nói.”

Tắc Duy cất giọng cười sắc lẻm: “Chỉ bằng thế đã đòi đe dọa anh? Em mới mấy tuổi vậy, đưa anh đi nghiên cứu, sao em không tự cân đo giá trị nghiên cứu của mình trước đi Cảnh à, em đang nói đùa đấy ư? Anh là đường lui cuối cùng của Cảnh, Cảnh đã là dị loại rồi, con người không thể dung chứa em nữa. Nếu anh biến mất, em biết đi về đâu?”

“Lý Cảnh, tỉnh lại đi, từ khi em sinh ra anh đã bắt đầu cho em uống máu anh rồi. Cho tới ngày em lớn, em sẽ từng bước biến thành như anh. Chứ không phải con người. Sao em vẫn chưa chịu hiểu ra thế?

“Không có cách nào đâu, đừng mơ mộng nữa, Lý Cảnh à.”

Y nói bằng giọng mỉa mai.

Lý Cảnh cảm tưởng mình đã trông thấy con quỷ sa tăng dưới địa ngục.

“Em sẽ tự trở về bên anh thôi.”

Ngay hôm ấy nàng kéo va li hành lý, bắt tuyến xe buýt liên huyện lên ga xe lửa trên phố tìm chỗ ở gần đó.

Căn nhà tổ kia, Lý Cảnh không dám nán lại chỉ một khoảnh khắc.