[Hệ Liệt Bệnh Kiều] Ao Thần

Chương 13: Vĩ thanh



Từ khi vào đại học tới nay, nàng đã sống hệt kẻ quái thai không thể gặp nắng.

Nàng không dám mặc váy như các bạn cùng phòng kí túc, không dám vào nhà tắm những khi đông người, không dám tham gia các hoạt động tập thể, không dám thay cái quần dài và dày vải chỉ một kiểu dáng mặc ròng rã bốn mùa.

Dần dà nàng đâm hãi sợ tiếp xúc và trò chuyện với con người.

Kể ra, vảy cá trên chân vẫn khá dễ che giấu, một cái quần dài là xong chuyện.

Nhưng những nơi khác trên cơ thể cũng đã bắt đầu thay đổi. Lợi nàng bắt đầu đau nhức, ở răng hàm trong, nơi dưới lợi dần nhú ra răng mới, sắc bén đủ cứa rách ngón tay nàng. Xương tai cũng bắt đầu thay đổi hình dạng, không chỉ mỗi lúc một trở nên nhọn hơn mà dái tai cũng ngày càng nhạt màu, dần thành trong thấu.

Không sao, không sao, vẫn có thể chịu được.

Nàng đeo khẩu trang lên mặt, không còn ăn cơm ở nơi đông người. Nàng thả mái tóc đã nuôi rất lâu buông xõa, che trùm trên vai, để chắc chắn còn mua một cái tai nghe bọc kín vành tai, trừ khi ngủ, còn đâu không dám tháo xuống.

Ngày lại ngày đều như thế. Các bạn trên lớp và thầy cô đều coi nàng là người vô hình.

Trong phòng kí túc, nàng cũng ngày càng bị đẩy xa khỏi các bạn.

Người ta bảo nàng lập dị, không dễ tiếp cận, cao ngạo âm u, không có hơi người.

Nàng bất lực không thể thanh minh cho bản thân.

Trong năm này, tính cách Lý Cảnh đã thay đổi trời vực.

Có lần trong lúc sắp xếp đồ đạc vô tình nàng tìm được hình của bản thân hồi nhỏ. Trên hình nàng đang cầm gậy kim cô nom khí khái oai hùng, giữa đôi mày chấm một chấm son đỏ, sau lưng là bà nội đang đứng, cẩn thận nâng đỡ vì lo nàng không vững chân.

“Bà ơi…” Nỗi lòng Lý Cảnh hằng đè nén bấy lâu lũ lượt trào lên, “Cháu khó chịu quá…”

Cuộc sống mỗi ngày đều là đày đọa. Không muốn đi học nữa.

Lý Cảnh chỉ muốn tìm một chốn rừng già núi sâu náu ẩn, không còn gặp ai khác.

Cuối cùng đã tới kì nghỉ hè, kì nghỉ hè năm nhất. Thi cử kết thúc, nàng xin ở lại trường. Kì nghỉ ít người, nàng có thể tự tại hơn.

Lý Cảnh hãy mơ giấc mơ còn có thể sinh sống bình thường, nghĩ đủ mọi cách che giấu khác biệt trên cơ thể.

Cho đến khi…

Xương chân nàng cũng bắt đầu mềm đi, trở nên yếu nhược.

Bài chạy tám trăm mét môn thể dục, sở trường của nàng từ bấy tới giờ. Để không trở ngại tầm nhìn, Lý Cảnh buộc túm tóc lại, đeo tai nghe, thoáng tiếng thầy phát hiệu lệnh là lập tức lao về trước.

Chưa được năm mươi mét, bỗng nàng ngã nhoài ra đất, đôi chân rã rời. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng khung xương xoắn vặn.

Nàng mụ mị ngồi thẫn thờ trên đất, không biết điều gì đã xảy ra, muốn đứng dậy lại mãi không thể động cựa.

Sau cùng, thầy thấy nàng chắn ngáng đường chạy, sợ xảy ra cớ sự mới đi tới đỡ nàng đứng dậy.

Kể từ hôm ấy, xương chân nàng không còn bình thường.

Rốt thì Lý Cảnh đã hiểu. Chỉ nhanh thôi, nàng sẽ không thể bước đi.

Lý Cảnh đặt vé xe về sớm.

Để tránh bầu không khí quá ngượng nghịu, mấy cô bạn cùng phòng buột miệng hỏi một câu, hỏi nghỉ hè năm nay nàng ở lại trường hay về nhà.

Lý Cảnh thì thào đáp: “Về coi thử.”

Lý Cảnh chờ tới hôm ấy, lên xe lửa, một mạch về nhà. Quãng đường tàu lên tới mười tiếng đồng hồ, còn không phải một tuyến chạy thẳng, giữa chừng phải chuyển ga, ngồi ghế cứng.

Nền trời ngoài ô cửa sổ, từ vầng dương rọi chiếu trên cao đến nắng tà mênh mang gợn gạo.

Phải về lạy trước bà nội, đây đã là lần cuối cùng nàng gặp bà.

Lý Cảnh mệt nhoài tựa vào lưng ghế giữ sức.

Trong một năm qua, nàng đã nhớ ra rất nhiều chuyện.

Năm Sùng Trinh thứ mười một, ngõ Bát Đài huyện Nghi.

Năm Càn Long thứ bốn mươi hai, ngõ Bát Đài huyện Nghi.

Năm Tuyên Thống nguyên niên, ngõ Bát Đài huyện Nghi.

Ròng rã ba trăm tám mươi mốt năm.

Lý Cảnh không thể nói rõ là rốt cuộc mình đã thấu hiểu sự điên cuồng của Tắc Duy hay chưa, nàng chỉ biết là mình muốn làm một con người bình thường, sống trọn một kiếp.

Chỉ một nguyện vọng giản đơn như thế.

Song lời nguyền mười tám tuổi vẫn không thể hóa giải, nàng đành khuất phục.

Làm sao có thể che giấu cả đời, cam tâm sống như cái bóng giạt trôi trên cõi nhân thế, rữa nát trong bùn lầy.

Trong xương Lý Cảnh sẵn mang niềm kiêu hãnh, hoài bão đầy ắp cõi lòng nay đã bị đày đọa xéo nát.

Cảnh đẹp ngoài song, chẳng can chi nàng.

Nhọc nhằn đường xa, thành tâm cúng viếng.

Lại về tới ngõ Bát Đài. Đây là một lần sau cuối nàng tẫn hiếu cho bà, lâu hơn chút nữa cũng chẳng đáng chi.

Bà ơi, bà tìm nhầm người rồi, kẻ mang số mạng như cháu, không hợp làm con, cháu ai đâu.

Cảm ơn bà nuôi nấng dạy bảo mười mấy năm nay, đứa cháu bất hiếu Lý Cảnh biết ơn khôn xiết.

Nàng thành tâm dâng ba nén nhang.

“Ngày sau e không còn ai tới thăm bà nữa rồi, bà ơi.”

Lý Cảnh cảm tưởng đôi chân mình không còn đủ sức nâng đỡ cơ thể trĩu nặng.

Bước qua cửa hông, là nhà phụ. Phía sau nhà phụ, là cửa sau. Bên ngoài cửa sau, là vườn. Chính giữa khu vườn có ao nước.

“Nghiệt duyên thông bốn kiếp, bên nước có người si. Không làm người huyện Nghi, không gặp ao nhà Lý. Mười tám bình an qua, ngày sau phúc lộc đến.”

Lời ông lão râm ran vọng về.

Nàng quỳ bên ao nước.

Chẳng đời nào thoát được cả, tôn trưởng à. Lý Cảnh chẳng thể thoát được một.

Chạy, quả nhiên chạy không khỏi mệnh này.

Hai tay Lý Cảnh chống lên bờ ao. Dãy đá bọc ao đã bị đám trẻ lẻn vào đùa nghịch đá, dời tứ tán, nay cuối cùng cỏ dại lại vươn mình, hơi thấp hơn bên cạnh.

“Em về rồi đây.”

Nàng biết Tắc Duy đã nghe thấy.

“Em về lấy áo cưới của em, cả giọt nước mắt giao nhân nọ. Có phải chúng đang ở cả chỗ anh, hả Tắc Duy?”

Một bóng dáng nhảy vút lên mặt ao, dưới ánh trăng rạch ra một đường sáng bạc.

Cái đuôi cá dài mà khỏe khoắn của Tắc Duy quấn giữ eo nàng. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng bị cuốn xuống lòng ao.

Đôi tay Lý Cảnh vòng quanh khuôn cổ đẹp đẽ của Tắc Duy, giọt lệ khóe mi tan nhòe vào nước.

“Anh nói rồi, em sẽ tự trở về thôi.”

“Về rồi thì không thể đi nữa.” Tắc Duy nới lỏng bàn tay giữ cằm nàng, để Lý Cảnh thở lấy hơi, “Cảnh, sẽ không còn ai quấy rầy chúng ta nữa.”

“Chỉ anh có thể ngắm nhìn em, hệt như bây giờ vậy.”

Tắc Duy vén gọn mái tóc dài vướng bận của Lý Cảnh, ngón tay khéo léo luồn lách.

Y cười sát ngay tai nàng: “Về sau những thứ này đều không dùng tới nữa, bỏ đi thôi.”

Có thứ gì bị lần giở bóc tách.

Đầu óc Lý Cảnh mụ đi.

“Thẹn thùng ư? Bé ngốc, em rồi sẽ như anh, đôi chân này sẽ hóa thành đuôi cá tuyệt đẹp.”

“Sớm muộn cũng phải vứt bỏ.”

Quấn quýt dưới ao sẽ không còn ai hay đến.

“Cảnh, năm tháng dặc dài còn lại của em, chỉ thuộc về anh.”

“Mấy trăm năm… cũng vậy… Mấy ngàn năm… cũng thế.”

Hơi thở Tắc Duy dần dà bất ổn.

“Đều là của anh.”

Hết

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!