Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 149: Điện Thừa Thiên



Ở bên ngoài.

Chính là nơi xuất hiện vết nứt mà vừa rồi Bạch Tử Phàm đã đến kiểm tra.

Thái Vũ cùng hai nữ đệ tử kia đang giật mình nhìn nhau.

Bọn họ đều có chung một nỗi lòng là không hiểu chuyển gì vừa xảy ra.

Tại sao bọn họ lại bỗng nhiên cùng nhau quay về chỗ cũ này?

Trong số 3 vị nữ đệ tử này.

Thái Vũ người phản ứng nhanh nhất, nàng nhanh chóng bừng tỉnh, ngờ vực bảo với 2 vị nữ đệ tử kia:

"Sao bỗng nhiên chúng ta lại ở đây?"

"Đại trưởng lão đâu?"

2 vị đệ tử đều lắc đầu nói:

"Chúng ta không biết."

Nghe vậy, Thái Vũ đi lại vài bước lẩm bẩm:

"Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ...chúng ta rõ ràng là đi sát bên cạnh Đại trưởng lão, sao bây giờ lại không thấy ngài ấy đâu cả."

"Còn chúng ta, tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài này?"

2 vị nữ đệ tử cùng nhau gật đầu:

"Đúng vậy, chuyện này thật là kỳ lạ mà."

Nói rồi, 2 nàng cùng theo Thái Vũ rơi vào trầm tư.

Chỉ một lát sau, trong sô 2 vị nữ đệ tử, có một người giật mình hô lên:

"Ta nhớ ra rồi!!"

"Hai người còn nhớ, khoảnh khắc mà chúng ta cùng Đại trưởng lão bước qua một cánh cửa không?"

"Nhưng khi bước qua rồi, lại không thấy Đại trưởng lão đâu?"

"Còn chúng ta cuối cùng lại bị truyền tống ra ngoài này."

Nghe tới lấy này, vị nữ đệ tử bên cạnh của vị nữ nữ đệ tử vừa mới nói cũng đã có phản ứng, nàng ta hô lên:

"Phải rồi....phải rồi, ta cũng nhớ ra chuyện này rồi."

Thái Vũ gật đầu tiêp lời của hai nàng đệ tử kia, dĩ nhiên, trong đầu nàng cũng đã nhớ ra chuyện này.

Chỉ là nàng lại nghĩ tới một vấn đề khác.

Tai sao lấy tu vi của 3 người các nàng lại không thể nhớ ra chuyện này ngày được chứ?

Mà trong đầu óc của các nàng lại có gì đó mơ mơ hồ hồ, khó nói rõ.

Nghĩ qua những vấn đề này, Thái Vũ lập tức tiến qua kiểm tra vết nứt mà vừa rồi bọn họ đã cùng nhau đi xuống.

Nhưng khi tiến đến nơi, đôi mắt của Thái Vũ liền trợn lớn với vẻ khó tin.

"Không thể nào."

"Chuyện này sao có thể chứ?"

Nhận thấy Thái Vũ đột nhiên thất thố lớn, 2 nàng đệ tử kia cũng nhanh chóng chạy đến xem xét.

Khi đến nơi, các nàng cũng hô lên với vẻ khó tin như Thái Vũ:

"Cái gì thế này?"

"Chuyện này là thế nào?"

"Vết nứt ở đâu rồi?"

Trong đó, sau một vài phút rơi vào tâm trạng bàng hoàng, có vị nữ đệ tử đã kịp phản ứng, nàng thốt lên:

"Thái Vũ, vết nứt đã khép lại, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Liệu Đại trưởng lão có thể hay không vẫn còn ở bên trong?"

Thái Vũ nhìn mặt đất đã bằng phẳng trở lại, không có bất kỳ dấu hiệu của một vết nào đã xuất hiện qua.

Nàng lắc đầu, hoang mang đáp:

"Ta cũng không biết nữa."

"Người hỏi ta, ta biết hỏi ai bây giờ?"

Vị nữ đệ tử kia lại tiếp tục nghi vấn:

"Hay là ngài ấy cũng giống như chúng ta, bị truyền tống tới một nơi khác?"

Thái Vũ nghe lời này nhíu nhíu mày, sau đó nàng hít một hơi bình phục lại tâm tình:

"Chuyện này đã vượt xa sự hiểu biết của chúng ta."

"Ta nghĩ chúng ta cần phải đợi Nhị trưởng lão xuất quan, rồi bẩm báo việc này tới ngày ấy."

"May ra mới có thể giải quyết."

2 vị nữ đệ tử kia nhìn nhau một cái rồi cũng gật đầu nói:

"Xem ra cũng chỉ còn cách như vậy."

.....

Ở dưới mê cung.

Bạch Tử Phàm mem theo đốm lửa phía trước đi qua một lối đi khác.

Bất ngờ là khi đi vào đây, Bạch Tử Phàm liền nhận ra đều khác lạ so với những lối đi trước đó của hắn.

Ở 2 bên bức tường, khắp nói được thắp sáng bằng những chiếc đuốc lửa, chứ không còn tăm tối như những lối đi trước kia hắn đã đi qua.

Không bao lâu sau, Bạch Tử Phàm đã đi tới cuối của con đường, đốm lửa chỉ đường cho hắn lúc này cũng đã biên mất trong vô hình.

Trong lòng Bạch Tử Phàm có một nỗi nghi hoặc.

Đốm lửa này này chỉ là vô tình đi ngang qua thôi, hay là nó cố tình chỉ đường cho Bạch Tử Phàm hắn vậy?

Và nếu là cố tình thì đốm lửa này có mục đích gì?

Nhưng bây giờ, tất nhiên Bạch Tử Phàm vẫn chưa thể giải đáp nhưng điều đó, hắn chỉ còn cách tiến lên phía trước để khám phá những bí mật trong tòa mê cung này mà thôi.

Phía trước mắt Bạch Tử Phàm là một cánh gỗ của to lớn.

Bạch Tử Phàm ngó ngang xung quanh một cái, sau đó hắn mới từ từ bước lên từng bậc thang một.

Quan sát cánh cửa.

Bạch Tử Phàm không biết nó đã tồn tại qua bao nhiêu năm, nhưng nếu đã thuộc về kỷ nguyên trước, vậy thì nó phải tồn tại rất rất lâu rồi.

Vậy mà thật kỳ lạ, trên cánh cửa này lại không có bất kỳ một hạt bụi nào.

Chạm tay vào cánh cửa, Bạch Tử Phàm cảm giác được cánh cửa rất nặng.

Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, dùng lực thật mạnh nơi cánh tay đẩy cánh cửa ra.

Kẹt kẹt....

Cánh cửa đã được đẩy ra, Bạch Tử Phàm cất bước đi vào.

Khi đi cánh cửa, Bạch Tử Phàm lập tức trợn mắt há hốc mồm, mắt chữ O mồm chữ A.

Bởi cái cảnh tượng diễn ra ở trước mặt, thật sự có lực xung kích quá lớn đối với hắn.

Chỉ thấy trước mắt là một chiếc sân rộng lớn, mà trên sân lúc này có:

Ngựa chiến, voi chiến, có những tốp binh sĩ, người thì cầm kiếm, người thì cầm cung nỏ.

Và tất cả đều được làm bằng đá.

Bạch Tử Phàm cố gắng bình tĩnh lại, hắn tiếp đi xung quanh sát, hắn có cảm giác như đây thật không khác gì một tòa thành trì của một vương triều ở kỷ nguyên trước, trải qua lượng kiếp tàn phá, đã chìm sâu vào lòng đất.

Đây chính là những gì còn sót lại của tòa vương triều ấy.

Bạch Tử Phàm đi từng nơi quan sát.

Những tốp binh lính được làm bằng từ tượng đá này, trên người của bọn mặt một tấm áo vải, trong tấm áo vải có những đường họa tiết cùng hoa văn kỳ lạ.

Như là trống cỏ, và nhưng nét hoa văn khác.

Tiếp đến là những tốp binh linh mặc lấy giáp trụ...v.v..

Bạch Tử Phàm tiếp tục đi.

Đi qua từng tốp binh mã bằng tượng đá chính là một tòa cung to lớn nguy nga.

Ở phía trên tòa cung điện nghi là:

Điện Thừa Thiên!!

Bạch Tử Phàm đẩy cửa tiến vào.

Ở bên trong tòa cung điện, vừa bước chân vào, Bạch Tử Phàm đã cảm thấy lóa mắt vô cùng.

Bởi những thứ vàng son trong cung điện này phát ra.

Liếc mắt nhìn xung quanh, ở nơi đây châu báu cùng linh thạch có nhiều vô số.

Dựa theo số lượng châu báu ở đây, cùng cái kiến trúc của tòa cung điện quen thuộc, Bạch Tử Phàm thường hay thấy ở trên truyền hình kiếp trước.

Bạch Tử Phàm có thể khẳng định.

Nơi đây chính là tẩm cung của một vị đế vương!!

Đúng lúc này, trong đầu của Bạch Tử Phàm vang lên tiếng nói của Tiểu Trà Trà:

"Chủ nhân, tất cả những châu báu ở nơi đây điều không tầm thường, mỗi một vật đều có giá trị liên thành."

Bạch Tử Phàm gật đầu, tuy trong lòng hắn đã có chút suy đoán, nhưng miệng vẫn hỏi:

"Thật vậy sao?"

Tiểu Trà Trà đáp:

"Vâng, với vốn kiến thức của mình, Trà Trà dám khẳng định là như vậy."

Bạch Tử Phàm nghe vậy liền đáp lời của Tiểu Trà Trà.

Sau đó hắn tiến đến, muốn cầm lấy một viên ngọc châu trong giương xem thử.

Đi được giữa chừng, bên tai của Bạch Tử Phàm đột nghe được ở đâu đó có tiếng động thoáng thoáng truyền qua nơi đây.

Tóc gáy của hắn lập tức dựng thẳng lên.

Ở nơi mê cung không người này, tại sao lại có tiếng động chứ.

Chẳng lẽ....chẳng lẽ là bọn người Thái Vũ.

Nghĩ tới bọn người Thái Vũ, Bạch Tử Phàm lập tức vui mừng đi đến nơi vừa phát ra tiếng động.

Đi qua một cánh cửa phía sau của tòa cung điện, tiếp đến là đi qua vài con đường ngóc ngách khác nhau.

Bạch Tử Phàm càng lúc càng nghe rõ mồn một tiếng động này là gì.

Nó thật giống như tiếng thở dốc của nữ nhân.

Giống với tiếng động của Sở Nguyệt Thiền mỗi khi bị Bạch Tử Phàm trêu trọc.

(Còn tiếp)