Hệ Thống Khóc Lóc Quỳ Cầu Ta Thành Thần

Chương 11



Chính là trong thời gian ngắn có nhiều người xem cậu phát sóng trực tiếp như vậy, cái này làm cho Bạch Tư Kiều nhịn không được giương cao khóe miệng, thấy hệ thống thu giá trị cảm xúc vui sướng như vậy, cũng không vạch trần nó.

Bạch Tư Kiều nói với phòng phát sóng trực tiếp: "Phát sóng trực tiếp ngày hôm nay lập tức liền kết thúc, người có yêu cầu trợ giúp có thể tới tìm ta, tiền đề là thật sự thực khó khăn."

【chúc mừng ký chủ!

Mị lực giá trị +5

Công đức giá trị +2

Cảm xúc giá trị 40000

Xin hỏi có đổi thành kinh nghiệm giá trị 4000 hay không? 】

Bạch Tư Kiều trước tiên dùng 2 vạn cảm xúc giá trị đem 2 vạn đồng tiền tiêu vặt của mình đổi trở lại, dư lại 2 vạn cảm xúc giá trị đổi 2000 kinh nghiệm.

Tuy rằng bị cắt xén hai vạn, hệ thống vẫn cực kì hưng phấn, đây là lần đầu tiên ký chủ chủ động làm nhiệm vụ, nếu như cậu vẫn luôn tích cực như vậy, thăng cấp còn xa sao!

Bạch Tư Kiều chọc nó: "Thống ca, làm việc tốt cảm giác thế nào?"

Hệ thống: ".. Cũng vậy thôi."

Nếu muốn đạt được giá trị cảm xúc, Bạch Tư Kiều có rất nhiều phương pháp. Đơn giản là cậu lười, không muốn làm. Một nữa là cậu còn chưa bắt chẹt được hệ thống, không thể để nó thăng cấp quá nhanh.

Việc hôm nay có lẽ trấn an được hệ thống vài ngày, đỡ phải để nó vẫn luôn nhai nhải bên tai. Bạch Tư Kiều duỗi người, chuẩn bị về nhà.

Thời điểm Bạch Tư Kiều về đến nhà, trời đã tối rồi. Bạch Chấn Giang vừa lúc đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ: "Ai cho con đem xe ra ngoài? Đem cất lại đi!"

"Được." Bạch Tư Kiều kiên quyết không tranh luận, lập tức cất lại, ngoan ngoãn nghe lời. Bạch Chấn Giang bất đắc dĩ thở dài, nếu như trước kia nó cũng ngoan như vậy, nói không đã đậu được một trường đại học tốt? Hiện tại mỗi ngày ở nhà đi dạo, 2 năm sau dựa vào mặt nhận bằng tốt nghiệp, ai.

Quản gia thấy cậu về, nhiệt tình nói: "Đại thiếu gia đã trở lại? Có đói bụng không? Phòng bếp mới vừa làm bánh đậu đỏ nước dừa (1), còn có dưa hấu ướp lạnh, thiếu gia có muốn ăn một chút, lót bụng?"

Bạch Tư Kiều cười cong đôi mắt: "Có thể, cảm ơn Bình bá."

Không ở bên ngoài cũng tốt, trong nhà vẫn luôn có đồ ăn ngon, Bạch Tư Kiều mỉm cười đi vào phòng khách, mạc danh cảm giác được một tia quái dị, cậu nhìn lướt qua bốn phía, ở trên tường phía tây phát hiện mới treo lên một bức tranh thuỷ mặc, hổ gầm xuân sơn (2).

Bạch Tư Kiều đi qua, ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, là một bức tranh thuỷ mặc thực bình thường, không thể nói ra không đúng chỗ nào, chính là cảm giác bức họa này làm cậu thực không thoải mái.

"Bình bá, bức tranh này là từ đâu ra?"

Bình bá đem điểm tâm đặt lên bàn: "Là tiên sinh thỉnh về tới, ngài đừng lộn xộn."

Bạch Tư Kiều giơ tay muốn sờ, Bình bá chạy nhanh ngăn đón: "Thiếu gia đừng nhúc nhích, tiên sinh coi nó như bảo bối, không cho người khác chạm vào, lỡ như làm hư rồi ông ấy sẽ thật sự tức giận."

Hệ thống: "Ai nha, ai ác như vậy a, tính cách này tôi thích, một bức họa là có thể làm cậu nhà tan cửa nát."

Bạch Tư Kiều nheo mắt, nhà tan cửa nát a, như này liền có chút thú vị.

"Con mang vào cho mẹ!"

"Không mang!"

Bạch Tư Đình từ trên lầu chạy xuống, Bạch phu nhân đuổi theo phía sau: "Con, đứa nhỏ này, sao con lại không nghe lời như vậy? Mấy ngày nay bài tập con cũng làm không tốt, còn có ba năm liền phải thi đại học, hiện tại phải hoàn thành chương trình cấp ba, sau này mới có nhiều thời gian ôn tập hơn."

Bạch Tư Đình tức giận nói: "Con có học tập hay không cùng thứ này có liên quan gì? Mẹ đây là tư tưởng mê tín dị đoan! Mẹ có tin con mặc vào liền không học nữa, một cái đề con cũng không làm, đi ra ngoài cưỡi ngựa đua xe! Đánh nhau ẩu đả!"

Nhìn thấy Bạch Tư Kiều vừa lúc đứng ở dưới lầu, Bạch Tư Đình xấu hổ nhấp miệng, quay mặt đi: "Hừ!"

Bạch Tư Kiều cũng không thèm so đo với hắn, ánh mắt cậu dừng ở trên tay Bạch phu nhân, một cái túi vải màu vàng, bên trong không biết đựng thứ gì, Bạch Tư Kiều hơi nhíu mày, cái túi này cùng với bức tranh con hổ kia giống nhau, đều khiến cậu có chút không thoải mái.

Cậu ngăn ở giữa Bạch phu nhân cùng Bạch Tư Đình: "Mẹ, đây là thứ gì?"

Bạch phu nhân tức giận nói: "Đây là đồ mẹ với ba con mới cầu được, bỏ ra không ít tiền đâu, đại sư nói cần phải luôn luôn mang trong người, không thể tháo ra, có thể phù hộ cho nó càng ngày càng thông minh, học tập càng ngày càng tốt, đứa nhỏ này lại nói kiểu gì cũng không chịu mang."

Bạch Tư Kiều đồng tình liếc mắt nhìn em trai một cái, thật đáng thương a, còn cách khai giảng hơn một tháng a, hắn lại phải đem toàn bộ chương trình học cao trung học hết, trách không được chơi game đều là vụng trộm chơi, mẹ nó quản thật sự quá nghiêm.

Bạch Tư Kiều nhận lấy đồ: "Mẹ đừng lo, để con mang lên cho nó."

Bạch Tư Đình tức giận nói: "Anh đừng nghĩ đi quản tôi, ai cũng đừng hòng đụng tôi, mỗi ngày đều thúc giục thúc giục thúc giục tôi học tập, cứ như đòi mạng, các người thật sự quá phiền phức!"

Tuổi này của hắn là độ tuổi không nên quản cũng không thể quản, thời kì trung nhị của nhị thiếu so với người khác tới chậm hơn, lại càng mãnh liệt hơn một chút.

"Con.. Con đang nói cái gì?" -Bạch phu nhân cũng tức điên: "Mẹ còn không phải vì muốn tốt cho con?"

"Được rồi được rồi, hai người đều bình tĩnh đi, trong chốc lát con nói nó." -Bạch Tư Kiều đưa mắt ra hiệu cho Bạch Tư Đình, còn không mau đi? Chờ bị mắng?

Bạch Tư Đình ngây người một chút, ngay từ đầu còn không hiểu cậu có ý gì, sau khi hiểu ý cậu, ánh mắt phức tạp bĩu môi, Bạch Tư Kiều thật là điên rồi!

Khi còn nhỏ hắn cũng hâm mộ anh trai nhà người khác, bị khi dễ sẽ có anh trai che chở, muốn có thứ gì anh trai sẽ mua, mặc dù cùng anh trai đánh một trận, tới lúc bị đánh vẫn sẽ có anh trai lao ra bảo vệ.

Chỉ là anh trai hắn không làm được, anh hắn luôn muốn đem hắn ném đi, càng miễn bàn tới việc che chở hắn. Bởi vì anh đã bị nuôi phế, ba mẹ càng sợ cũng sẽ đem hắn nuôi phế, cho nên 2 người đối xử với hắn đặc biệt nghiêm khắc, cái gì hắn cũng phải học, cái gì đều phải biết làm, căn bản là không có thời gian chơi.

Hiện tại Bạch Tư Kiều thế nhưng đi che chở hắn, Bạch Tư Đình cảm thấy quá buồn cười, Bạch Tư Kiều có phải lại nghĩ ra trò gì mới để hố hắn không?

Trấn an Bạch phu nhân, Bạch Tư Kiều bưng một mâm dưa hấu ướp lạnh đi vào trong phòng Bạch Tư Đình: "Ăn dưa hấu không?"

"Không ăn."

"Hai ta mở đồ ra nhìn xem?"

Bạch Tư Đình nằm ở trên giường, căn bản không có hứng thú: "Tự anh xem đi."

Bạch Tư Kiều từ bên trong móc ra một tấm bùa vẽ quỷ, chỉ thứ này liền có thể khiến người khác học tốt lên, cậu không tin. Thế giới này nếu đã có người tài ba như vậy, quốc gia vì sao còn không cho bọn họ vẽ một mớ, cho mỗi học sinh đều phát một tấm, như vậy quốc gia rất nhanh liền có thể đứng đầu thế giới.

Bạch Tư Kiều đem phù chú thu hồi, ở giỏ hàng hệ thống mua một gói thuốc: "Tôi đổi thuốc bên trong cho cậu, hai ngày này thời tiết nóng sẽ làm tâm tình người ta nóng nảy, làm mát chút đi."

Bạch Tư Đình thấy cậu đứng lên muốn đi, nhịn không được hỏi: "Không phải anh lại muốn hại tôi đi?"

Bạch Tư Kiều cười cười: "Tự cậu suy nghĩ đi."

Bạch Tư Đình nhìn gói thuốc đặt ở trên bàn sách tản ra mùi hương bạc hà thơm lừng, tâm tình bực bội cũng dần dần bình tĩnh trở lại, đề bài trước kia nghĩ không ra đột nhiên có ý tưởng. Hắn bò dậy, đem bài tập chưa làm xong lấy ra, đầu óc đặc biệt rõ ràng, cũng không mệt.

Bạch Tư Đình không nhịn được lòng hiếu kỳ, mở ra nhìn thoáng qua, hình như là thuần trung dược, cũng không biết Bạch Tư Kiều từ chỗ nào làm ra, còn dùng khá tốt.

Do dự nửa ngày, Bạch Tư Đình đi cách vách, gõ cửa.

Bạch Tư Kiều một mở cửa, Bạch Tư Đình liền lạnh mặt đi vào, vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu: "Tôi hoài nghi ba mẹ bị lừa."

Bạch Tư Kiều nhẫn cười, không cần hoài nghi, khẳng định a: "Bọn họ sẽ không nghe tôi."

Bạch Tư Đình xụ mặt: "Tôi trực tiếp nói với họ bọn họ bị lừa, tôi cũng bị mắng."

Bạch Tư Kiều vỗ vỗ ghế dựa, ý bảo hắn ngồi xuống nói: "Tôi nghe nói phía trước trong nhà thay đổi phong thuỷ, ngoại trừ tôi tốt lên, còn có cái gì tốt lên sao?"

Bạch Tư Đình nghĩ nghĩ: "Hình như cũng không có."

Bạch Tư Kiều ở trong ngăn kéo tìm thấy một con dao trang trí, nhìn ra nguyên chủ thật sự không thích học tập, ngay cả giấy bút đều không có: "Cậu trở về lấy giấy bút, cùng tôi xuống lầu."

"Làm gì?"

"Làm chuyện xấu, có đi hay không?"

Bạch Tư Đình đã nhìn ra, chủ ý Bạch Tư Kiều ra khẳng định đều không phải ý kiến hay. Ở trong ấn tượng của hắn, trong đầu người anh trai khốn nạn này của hắn đều là nước.

Không ngờ đầu óc mình nóng lên lại đi tìm cậu thương lượng, không chừng bây giờ nước trong đầu hắn còn nhiều hơn trong đầu tên anh trai này của hắn.

Hai anh em cầm giấy, bút, dao trang trí đi xuống dưới lầu, dưới lầu đã tắt đèn, chỉ có ánh đèn mỏng manh ở hàng hiên, phòng khách to như vậy trống rỗng, không có một tia nhân khí. Bạch Tư Đình buồn bực, trước kia trong nhà không phải loại cảm giác này, đây là làm sao vậy?

Bạch Tư Đình nhìn Bạch Tư Kiều thẳng tắp mà đi về phía bức tranh kia, muốn làm gì không cần nói cũng biết: "Anh điên rồi sao? Ông già thật sự sẽ tức giận, anh cũng chưa thấy ông ấy thích bức họa này cỡ nào."

Bạch Tư Kiều cười nói: "Sợ cái gì? Trời sập xuống có tôi chống, chúng ta không để ông ấy nhìn ra là được."

Bạch Tư Đình cảm giác trong phòng khách có chút âm trầm, ngày thường lá gan hắn rất lớn, lúc này lại cảm giác trong lòng phát run, theo bản năng dịch lại gần Bạch Tư Kiều, cách bức họa này càng gần, càng cảm giác được tia lạnh lẽo càng nhiều, trong lòng còng run.

Hắn nhỏ giọng hỏi: "Anh có cảm giác thấy nơi này thật lạnh hông?"

Bạch Tư Kiều hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu sợ hãi không?"

Bạch Tư Đình hừ lạnh một tiếng: "Anh có sợ tui cũng không sợ." Trong bất kì tình huống nào hắn đều phải mạnh hơn anh trai hắn.

Khóe miệng Bạch Tư Kiều cong lên, ý bảo hắn đi nhìn đôi mắt con hổ.

Thời điểm ban ngày, đôi mắt con hổ này rõ ràng là màu đen, hiện tại nhìn lại ẩn chút màu đỏ máu.

Bạch Tư Đình nghiêm túc hỏi: "Con hổ này có phải sinh bệnh không?"

Bạch Tư Kiều nhịn cười: "Có thể là bệnh hổ điên."

Bạch Tư Đình lần đầu tiên nghe nói loại bệnh này, nghiêm túc hỏi: "Quốc gia ta từng có ca bệnh nào chưa? Là virus vẫn là cái gì?"

Bạch Tư Kiều trực tiếp bị chọc cười, tiểu học bá thật đáng yêu a, không có việc gì trêu hắn đều có thể vui nửa ngày.

Bạch Tư Đình hiểu ra Bạch Tư Kiều đang trêu hắn, tức giận: "Lúc này mà anh còn có tâm tình nói giỡn! Anh cũng quá không đáng tin rồi."

Bạch Tư Kiều nén cười, kéo ghế lại bò lên trên, ngón tay moi moi đôi mắt con hổ, moi ra được một khối tròn màu đỏ, nghiền nát ra ngửi ngửi, thế nhưng ngửi được một mùi máu tươi.

Bạch Tư Kiều cũng thực bất đắc dĩ, đi vào thế giới này vốn định an an ổn ổn sinh hoạt, kết quả lại để cậu tiếp xúc với loại đồ vật này. Căn cứ theo kinh nghiệm ở thế giới trò chơi mà cậu rút ra, thế giới có loại chuyện này đều không quá an toàn. Bất quá nếu người thường ít khi tiếp xúc tới loại đồ vật này, vậy khẳng định có bộ môn tương quan chuyên xử lý loại chuyện này, cậu có thể gọi điện thoại báo án được không?

"Đem dao trang trí đưa cho tôi."

Bạch Tư Đình đem con dao đưa lên cho anh hắn, mắt còn nhìn chung quanh, "Lúc này nếu ông già xuống dưới, hai ta đều phải xong đời."

"Vậy cậu chú ý một chút, ba xuống cậu không thể để tôi lại một mình, tự mình chạy."

"Anh cho rằng tôi với anh giống nhau?"

Bạch Tư Kiều không trêu hắn nữa, cậu muốn đem đôi mắt con hổ này đào xuống, trong nháy mắt dao nhỏ rơi xuống, cậu cảm giác đầu ngón tay giống như bị điện giật một chút, tê tê dại dại, sau đó liền không cảm giác.

Bạch Tư Kiều nhìn đầu ngón tay, đã không còn cảm giác, cậu cũng không có để ở trong lòng, đem keo bôi lên tờ giấy trắng, sau đó dán vào đằng sau bức họa, thoạt nhìn như vậy con hổ này giống như bị bệnh đục thủy tinh thể. Cậu dùng bút đem vị trí đôi mắt tô đen: "Có phải nhìn y chang ban ngày không?"

Bạch Tư Đình đánh giá một chút: "Ừm, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra."

Không biết có phải ảo hay không giác, hắn cảm giác sau khi đổi đôi mắt cũng không còn lạnh như vậy nữa.

Hệ thống: "Quá phá của! Tấm họa đại hung cứ như vậy bị cậu phá hỏng, cậu giữ lại tặng người không được sao?"

Bạch Tư Kiều ghét bỏ nó: "Thấy thứ gì cậu cũng nghĩ tới việc đi hại người, cậu cũng thật là một cái hệ thống tài ba."

Hệ thống: "..."

Nó cảm giác ký chủ đang mắng nó, lại tìm không thấy chứng cứ.

Sau khi trở về, Bạch Tư Kiều vuốt đầu Bạch Tư Đình: "Còn có một nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi."

Bạch Tư Đình tức giận né tránh: "Nói chuyện đàng hoàng, chớ có sờ đầu."

Bạch Tư Kiều cũng không tức giận: "Cậu điều chỉnh đồng hồ báo thức, đến 12 giờ cậu liền nháo, ba mẹ tới cậu liền nói với bọn họ, cậu vừa ngủ liền có người bóp cổ cậu, muốn siết chết cậu."

Bạch Tư Đình vẻ mặt ghét bỏ: "Anh còn bắt tôi nói dối!"

Bạch Tư Kiều dỗ hắn: "Cậu như này sao có thể gọi là nói dối, này là cứu người, cậu muốn nhà chúng ta nhà tan cửa nát sao?"

"Có nghiêm trọng như vậy sao?"

"Hai người bọn họ vừa đi một chuyến liền xài không ít tiền, lần sau còn không biết mua cái gì trở về, thời gian lâu rồi trong nhà còn có thể tốt sao? Lần này bắt cậu mang bùa, lần sau không chừng còn bắt cậu uống nước bùa."

Bạch Tư Đình vừa nghe liền muốn phun ra, hắn mới không uống, kiên quyết không uống!

Bạch Tư Kiều lừa dối hắn: "Cậ liền nói cậu vẫn luôn gặp ác mộng, có con hổ muốn ăn cậu. Ngày mai cậu liền chơi trò chơi, cậu nói cậu không thể học tập, thấy sách liền muốn ói, muốn phun, cậu chỉ cần giả vờ như vậy, hai người bọn họ thương cậu, khẳng định hoài nghi cái đại sư kia đưa đồ vật không đáng tin cậy."

Bạch Tư Đình không tự giác bắt đầu nghic theo hướng cậu nói: "Này.. Có thể được không?"

"Có thể, cậu có biết hét thảm thiết không?"

"Sẽ không."

*Chú thích:

(1):

(2):