Hệ Thống Khóc Lóc Quỳ Cầu Ta Thành Thần

Chương 12



Bạch Tư Kiều phục: "Sao cậu lại ngốc như vậy? Tôi theo cậu, tôi sẽ giả giọng cậu, lát nữa hai người họ tới, tôi nói gì cậu cũng cứ gật đầu là được."

Bạch Tư Đình miễn cưỡng gật đầu: "Thử xem đi."

Bạch Tư Kiều chọc hệ thống: "Thống ca, cậu bắt chước giọng của cậu ta đi, càng thảm càng tốt."

Hệ thống:?

"Gắn trên mặt cậu ta thêm một lớp mặt nạ thống khổ nữa, để người trong nhà biết cậu ta đang sợ hãi là được."

Hệ thống: "Xin lỗi, việc này không thuộc phạm vi chức trách của tôi."

"Khi nào làm nhiệm vụ tôi sẽ tích cực hơn một chút, sẽ kiếm cho cậu nhiều giá trị cảm xúc một chút. Tình yêu phải tới từ hai phía, có đúng hay không?"

Hệ thống: "..."

Bạch Chấn Giang gần dây có chút mất ngủ, vừa định ngủ, liền nghe "Ngao" một tiếng, âm thanh kia thật sự thảm thiết, cách một tầng lâu đều nghe được rành mạch, làm ông giật mình lập tức ngồi dậy.

Bạch phu nhân bị dọa suýt chút nữa lăn từ giường xuống, hoang mang rối loạn nói: "Tôi hình như nghe được giọng của con trai, nhanh! Nhanh đi xem một chút!"

Bà sốt ruột tới mức dép cũng mang không xong, cọ cọ vài cái liền chạy lên lầu, Bạch Chấn Giang cũng nhanh chóng đuổi theo à ra ngoài, thời điểm bọn họ đuổi tới, Bạch Tư Kiều đang dém chăn cho em trai cậu, bọc đến kín mít, chỉ lộ đầu.

Bạch phu nhân sốt ruột hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Bạch Tư Kiều nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Nó nói có con hổ muốn ăn nó, sợ tới mức cả người run run, tay chân lạnh toát."

Bạch Tư Đình phối hợp gật đầu, vừa nhấc mặt lên liền khiến hai vợ chồng bị dọa nhảy dựng.

Sắc mặt Bạch Tư Đình quá khó coi, sắc mặt trắng như giấy, ánh mắt lỗ trống, đồng tử không chút thần thái, môi thế nhưng bắt đầu phát tím, biểu tình lúc ngẩng đầu lên bọn họ còn khó coi hơn cả khóc.

Bạch Tư Kiều giật giật khóe miệng, hệ thống dùng sức quá mạnh, bộ dáng này nào còn là mặt nạ thống khổ, là mặt nạ tử vong.

Hai vợ chồng chưa từng thấy quá bộ dáng này của đứa con vẫn luôn cao ngạo, Bạch phu nhân đau lòng ôm lấy hắn: "Con trai, con làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào? Sao lại bị dọa thành như vậy?"

Bạch Tư Kiều giải thích: "Trước lúc ngủ nó có nói với con nó có chút sợ hãi, khi nãy nó mới cùng mẹ cãi nhau, nó ngượng ngùng không dám nói."

Bạch Tư Đình phối hợp gật đầu.

Bạch Chấn Giang sốt ruột hỏi: "Sợ cái gì? Ở trong nhà con còn sợ cái gì?"

Hai vợ chồng cũng không nghĩ tới có một ngày hai anh em hợp sức nổi lửa lừa gạt bọn họ, lại nhìn gương mặt này của thằng hai, cũng sắp không còn là sắc mặt của người sống, bọn họ căn bản sẽ không nghĩ nhiều, Bạch Tư Kiều nói cái gì chính là cái đó.

"Sợ hổ, trước lúc ngủ nó có bảo vừa nhìn con hổ kia nó liền có chút sợ hãi, vừa nhắm mắt lại liền thấy con hổ đuổi bắt nó, muốn ăn nó. Con vừa mới vào giấc liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nó, nói con hổ bóp cổ nó." Bạch Tư Kiều lột cổ áo em trai cậu ra, phía trên có dấu vết mà hệ thắng tạo nê, thoạt nhìn rất giống từng bị móng vuốt của động vật họ mèo thể hình lớn bóp qua, đỏ một mảnh.

Hai vợ chồng nháy mắt thay đổi sắc mặt, vừa sợ vừa giận, Bạch phu nhân nóng nảy: "Tại sao lại như vậy? Cái đại sư kia không phải nói sẽ chấn sát sao? Sao lại đem đứa nhỏ làm thành thế này?"

Bạch Chấn Giang trấn an nói: "Ngày mai tôi đi hỏi một chút."

"Hỏi cái gì a, khẳng định lại bắt ông tiêu tiền, con trai đều đã thành như này, mau chóng tìm người đem tranh dỡ xuống đi."

Bạch Tư Kiều tò mò hỏi: "Ba, chúng ta có phải đắc tội cái vị đại sư kia hay không? Lần trước tìm hắn tính xong con liền gặp phải tai nạn xe cộ, may mà con mạng lớn, bằng không con cũng đã chết. Hiện tại lại đến phiên em trai.."

Bạch Tư Kiều muốn nói lại thôi, sắc mặt Bạch Chấn Giang lập tức lạnh xuống. Xác thật, đứa lớn mới đây còn gặp phải tai nạn xe cộ, ông chỉ nghĩ tới Bạch Tư Kiều tốt lên, bị cái chuyện tốt này che mắt.

"Không lý do a, hắn hại chúng ta làm gì, chúng ta lại đưa không ít tiền."

Bạch Tư Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ai giới thiệu a, thật không đáng tin cậy."

Bạch Tư Kiều "Vô tâm" nói câu này làm Bạch Chấn Giang ý thức được một vấn đề, bằng hữu giới thiệu vị đại sư này gần đây phát triển không tồi, một chút cũng không nhớ tình bằng hữu, đem rất nhiều khách hàng lớn của hắn kéo đi mất, vì cái này mà quan hệ hai người bọn họ càng ngày càng kém, chẳng lẽ đại sư này chính là cấp dưới của vị bằng hữu kia?

Hạt giống hoài nghi liền như vậy gieo xuống, sắc mặt Bạch Chấn Giang khó coi suy nghĩ thật lâu.

Bạch phu nhân không yên tâm canh giữ con trai hai giờ, Bạch Tư Đình ngủ còn rất tốt, cũng không gặp phải ác mộng.

Bạch phu nhân càng thêm xác nhận bọn họ bị lừa, một bộ tranh giả hại người lại đem bán cho bọn họ giá 80 vạn, quá thiếu đạo đức!

Thời điểm ăn cơm buổi sáng, hai anh em tinh thần no đủ, hai vợ chồng một đêm không ngủ tốt đều đeo một đôi mắt quầng thâm, ăn một lát liền trở về ngủ bù.

Bạch Tư Kiều ăn năm cái bánh bao, một chén cháo lớn, lúc đang lau miệng, hệ thống đột nhiên giao nhiệm vụ.

【nhiệm vụ khẩn cấp! Tới con đường vùng ngoại thành Khang Kiến thu 3000 cảm xúc giá trị của một ông lão bị tông xe, khen thưởng 300 kinh nghiệm, 1 điểm thuộc tính thân thể, 3 cơ hội rút thăm trúng thưởng! 】

Hệ thống thúc giục cậu: "Mau đi, chậm liền tới không kịp."

Bạch Tư Kiều dặn dò Bạch Tư Đình: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu hôm nay đừng học tập, chơi cho tốt, ai nói cậu đi học cậu lại nói nhìn sách liền muốn ói, đánh ngươi trò chơi, có việc thì nhắn tin cho tôi. Đúng rồi, cậu trộm hỏi mẹ một chút làm cách nào liên hệ với vị đại sư kia."

Bạch Tư Đình không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Đã biết."

Bạch Tư Kiều nhếch khóe miệng một cái, càng ngày càng nghe lời, lúc về sẽ cho hắn ba làn da để thay đổi.

Vốn cậu muốn lái xe đi, tới gara liền phát hiện bánh xe bị một cái xích sắt rất lớn khóa lại.

Bạch Tư Kiều hết chỗ nói rồi, cha cậu quá độc ác.

Hệ thống: "Gọi xe đi."

Bạch Tư Kiều nghiêm túc nói: "Tôi phát hiện một vấn đề, xe taxi không có thoải mái bằng xe thể thao của Lê Phi."

Lê Phi đang cãi nhau với mẹ anh ta: "Con vẫn luôn nhường nhịn hắn ta, nhường hắn, nhịn hắn, mẹ cũng không phải tiểu tam thượng vị a, mẹ là do ba danh chính ngôn thuận cưới về, vì sao vẫn luôn bắt con nhịn hắn?"

Mẹ anh tận tình khuyên bảo khuyên anh ta: "Mấy ngày hôm trước con mới vừa làm chuyện tốt, ba con vừa mới thây đổi cái nhìn với con một chút, con sao có thể hẹp hòi như vậy? Con không thể như vậy."

"Con lòng dạ hẹp hòi?" Lê Phi tức quá ngược lại cười lên, cả nhà đều dè chừng anh ta, sợ anh đoạt một chút đồ của anh trai anh, vì thử điểm mấu chốt của anh, anh cả một lần lại một lần phá nát đồ của anh, từ nhỏ đến lớn, cái gì anh cũng đều giữ không nổi, ngay cả một tấm ảnh chụp, một con chó, anh đều giữ không nổi.

Mẹ anh yếu đuối, vẫn luôn bắt anh chịu đựng, sợ ba anh nghĩ mẹ con hai người có dã tâm, sợ ba anh không cao hứng, bà rời khỏi ba anh liền sống không nổi!

Lê Phi nghĩ thầm mẹ anh sống như vậy thật sự quá nghen khuất, thật sự không được liền cùng tên khốn khiếp kia đồng quy vô tân (cùng chết), ai cũng đừng mong được sống!

Suy nghĩ cực đoan này vừa mới nhú ra, trong lòng liền xuất hiện một dòng nước ấm, thật giống như từ nội tâm nổi lên một ngọn lửa, sưởi ấm cõi lòng giá lạnh. Lê Phi đột nhiên cảm thấy thái độ của người trong nhà cũng chẳng ra sao cả, anh cũng không nhất thiết phải sống trong ngôi nhà này, cần gì đem bản thân bức chết?

Lúc này Bạch Tư Kiều lại gọi điện thoại tới: "Này, cùng đi cứu vớt thế giới không?"

Lê Phi đã lười cùng mẹ anh cãi nhau, dù sao cãi nhau nhiều như vậy cũng chẳng cãi ra được cái gì hay ho, khi còn nhỏ anh anh ghét anh, mẹ anh liền đưa anh đến nhà ông ngoại, nguyên một năm cũng không đi nhìn anh một lần, anh không phải được mẹ nuôi lớn, anh trai cùng cha khác mẹ của anh mới do mẹ anh nuôi lớn, hai mẹ con bọn họ đã sớm không phải một lòng.

"Tôi muốn dọn ra ngoài sống, cái nhà này tôi cũng không trở về, đều là của hắn, các ngươi yên tâm đi." -Lê Phi đã lười tiếp tục nói, cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài. Đi theo cái tên trung nhị Bạch Tư Kiều kia đi cứu vớt thế giới còn hơn ở nhà để bị người khác khinh thường.

Mặt trời trên đầu nóng hừng hực, Lê Phi đột nhiên muốn hét lên một tiếng, a! Không ai để ý mình, về sau tự mình để ý mình, mặc dù không ai nhận ra anh, mặt trời cũng sẽ không trốn tranh anh, chảng lẽ lại lo bị đông chết? Không có gì ghê gớm!

Lê Phi đi đón Bạch Tư Kiều, nhanh chóng hướng vùng ngoại thành chạy đi, hôm nay mặt trời phá lệ nóng bức, trên đường vùng ngoại thành căn bản nhìn không được mấy người đi đường.

Một ông lão đầu tóc hoa râm ngồi dưới đất, bên cạnh ngã một chiếc xe đạp nửa cũ, tay lái đã biến hình, trên đùi ông lão còn bị trầy da.

Ông lão muốn đứng lên, nhưng thử nhiều lần đều không thể đứng lên.

Vốn dĩ người đi đường liền ít, ngẫu nhiên có một chiếc xe đi ngang qua cũng không những không dừng lại, ngược lại chạy qua càng nhanh.

Hệ thống: "Cậu chạy xe đè lên chân ông ấy đi, cảm xúc giá trị lấy được khẳng định càng nhiều."

Bạch Tư Kiều: "Cậu còn muốn nói bao nhiêu lần nữa! Nghe cậu hay là nghe tôi?"

Hệ thống: "..."

Cậu kiếm được nhiều cảm xúc giá trị, cũng không nói không nghe cậu.

Bạch Tư Kiều cùng Lê Phi đều xuống xe, hệ thống vội vàng hỏi: "Tôi có thể mở phát sóng trực tiếp sao?"

"Có thể ghi hình, trước không phát ra, nếu như tống tiền chúng ta liền đăng lên, nêu không phải tống tiền liền thôi. Chỉ có người chủ động tìm chúng ta, người tađồng ý có thể đăng mới có thể đăng, có một số người cũng không thích bị đăng hình lên mạng."

Hệ thống héo, được thôi, nghe cậu.

Bạch Tư Kiều đem ông lão đỡ dậy: "Ông lão, ông không sao chứ?"

Ông lão xoa xoa vết trầy trên đùi mình, thở phì phì nói: "Không có việc gì."

"Cháu mang ông đi bệnh viện khám sơ qua?"

"Không cần, ông ngồi một lát là có thể đi lại được rồi." -Ông lão lúc này mới ngẩng đầu lên, Bạch Tư Kiều cũng mới hai mươi tuổi, mặt không lớn, ngũ quan phá lệ lập thể tinh xảo, làn da màu trắng lạnh nhìn không quá khỏe mạnh, tròng mắt màu đen có vẻ vừa đen vừa tròn, đặc biệt đơn thuần.

Ông lão nhăn mày lại: "Đứa nhỏ, con không sợ ta tống tiền con?"

"Không sợ, cháu có quay phim lại." -Bạch Tư Kiều cười khẽ, ánh mắt rơi trên ấm nước trên mặt đất, ấm nước kia là loại quân dụng, thoạt nhìn đã có nhiều năm tuổi, đáng tiếc hiện tại đã bẹp, nước chảy đầy đất.

Ông lão thở dài, đau lòng đem ấm nước nhặt lên, dùng tay áo xoa xoa, phảng phất đang âu yếm bảo bối.

Lê Phi tò mò hỏi: "Ngài từng làm lính sao?"

Ông lão tự hào nói: "Từng làm lính, từng cầm súng đánh giặc" nói tới đây, ông lão có chút khổ sở: "Ai, cũng đã già rồi, bị đâm một chút liền không đứng lên nổi."

Lê Phi dở khóc dở cười: "Không không không, lão gia tử, ai bị đâm một cái cũng đều đứng dậy không nổi, không liên quan đến tuổi tác."

Bạch Tư Kiều đưa cho ông lão một chai nước: "Trời nóng như vậy, dễ dàng bị cảm nắng, cái xe này của ông cũng không còn lái được, ngài mau lên xe đi."

Ông lão lắc đầu: "Không cần, tự ông veề nhà băng bó chút là được."

Bạch Tư Kiều nhìn bộ dáng quật cường của ông, khóe miệng cong lên: "Là như này, dạo gần đây thân thể ba cháu không tốt, ho khan thật nhiều, tóc cũng sắp rụng hết, con đây là đi khắp nơi làm việc tốt, tích phước cho ông ấy. Chút trầy da này của ông cũng không tốn bao nhiêu tiền, con mang ông đi khám, rất nhanh là có thể về."

Lê Phi nghe vậy, mặt ngốc, mấy ngày hôm trước anh còn thấy ba ba cậu, người rất khỏe mạnh, thân thể cũng không có việc gì.

Biểu tình Bạch Tư Kiều quá chân thành tha thiết, trong mắt còn mang theo một chút ngượng ngùng khẩn cầu, cậu đỡ ông lão vào trong xe: "Tuy rằng nghe có chút mê tín, thế nhưng làm việc tốt chút ít cũng làm cháu được yên lòng."

Ông lão thấy cậu nói chân thành tha thiết, co quắp lên xe: "Tiền thuốc ông tự mình trả, ông có tiền." -Ông nhìn bộ dáng Bạch Tư Kiều ngoan ngoãn, cảm thán nói một câu: "Cháu thật đúng là một đứa bé hiếu thuận."

Bạch Tư Kiều ngoan ngoãn gật gật đầu: "Cháu từ nhỏ liền hiếu thuận."

Ông lão cười nói: "Cậu bạn này của con cũng là đứa trẻ tốt."

Vẫn luôn bị mắng là con hoangLê Phi: "..."

Điều hòa mát lạnh thổi qua, nháy mắt vuốt phẳng lửa nóng trong nội tâm, ông lão hít sâu một hơi, lúc này mới nói: "Tên khốn kia đụng ông ngay cả một câu cũng không nói, ông cũng không muốn gì, nó xin lỗi ông một tiếng là được, a! Nó cả cái rắm cũng không thả, chạy trốn đúng là nhanh như thỏ."

Bạch Tư Kiều tán đồng gật gật đầu: "Tên khốn kia khẳng định là ăn shit(hiểu ha mn) mà lớn lên, cháu giúp ông báo cảnh sát, không khí xã hội tốt đẹp liền phải từ từng tí từng tí làm lên, chúng ta không thể oan uổng một người tốt, cũng không thể thả một cái người xấu chạy đi!"

Ông lão nhiệt tình lên: "Con đứa nhỏ này, tuổi không lớn, tư tưởng giác ngộ còn rất cao."

Bạch Tư Kiều giúp đỡ báo cảnh sát, hỏi ông: "Ông có cần cháu báo cho người nhà một chút không?"

Ông lão vẫy vẫy tay: "Không cần, bọn nó đều vội, không cần gọi bọn nó."

Lúc này, tích phân đang không ngừng đổi mới: 【công đức +200

Cảm kích cảm xúc giá trị: +500

Mị lực giá trị +1】

Bạch Tư Kiều ngoài ý muốn, công đức giá trị thật cao!

Hệ thống: "Hẳn là công đức của ông ấy cao, cậu cứu một người có công đức cao, giá trị công đức tự nhiên sẽ nhận được nhiều."

Nó cũng không hiểu lắm, ký chủ tà thần kiếm nhiều công đức như vậy làm gì? Nó thấy công đức liền phiền! Không muốn không muốn!

Bạch Tư Kiều mang ông lão đi chụp phim, nhân cơ hội kiểm tra cánh tay một chút, tính đem kết quả kiểm tra mang về cho người nhà xem. Giả làm người bệnh lâu như vậy, cậu cũng mệt mỏi.

Sau khi kểm tra, bác sĩ may mắn mà nói: "Lớn tuổi như vậy rồi, va đập dễ xuất hiện gãy xương, may mà ông ấy chỉ bị trẹo chân. Gần đây tốt nhất đừng đi lại, về nhà dưỡng một thời gian thì tốt rồi."

Lúc này ông lão không thể không gọi cho con trai mình, để con ông tới đón ông.

Vội vàng xong tất cả đã đến giữa trưa, nói sao ông lão cũng không cho bọn họ đi, một hai phải đem tiền thuốc tar cho bọn họ, lại mời hai người ăn bữa cơm.