Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 231: Tới khu nhà cũ của nhà họ Hạ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng Tiết Xán cũng chẳng buồn liếc nhìn người phụ nữ kia.

Thấy Tiết Xán không thèm để mình vào mắt, gương mặt kinh ngạc của bà hai lập tức được thay thế bằng sự tức giận.

"Hừ, một gia tộc Huyền Môn đã xuống dốc từ lâu, còn tới chỗ này làm cái gì?" Bà ta nói một cách châm chọc.

Lúc này, sắc mặt Tiết Phong liền trở nên khó coi.

Ánh mắt của Tiết Xán cũng hơi lạnh lùng.

"Mẹt" Nhưng chàng trai trẻ tuổi ở bên cạnh đã thay đổi sắc mặt, nhìn thoáng qua mẹ mình với vẻ trách móc, sau đó vội vàng nói xin lỗi với Tiết Xán, "Thật ngại quá, đại nhân Tiết Xán, mẹ tôi không khéo nói chuyện.

Khuôn mặt của Tiết Xán lúc này đã có một chút thiếu kiên nhẫn.

Hắn cũng không thèm quan tâm tới lời xin lỗi của cậu thanh niên kia, bèn xoay người đi vào khu nhà họ Hạ.

"Thôi đi, kéo cái gì!" Bà hai kia làu bàu một tiếng, nhưng dường như vẫn e dè Tiết Xán nên nói rất nhỏ.

Cậu thanh niên trừng mắt lườm bà ta một cái, rồi vội vàng lôi bà ta ra ngoài.

Khi hai người họ ngồi lên chiếc Ferrari màu đỏ và lái đi trước mắt tôi, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được mà hỏi đại sư Thừa Ảnh: "Hai người này là ai vậy?”

"Chính là cậu con trai thứ và bà hai nhà họ Hạ" Đại sư Thừa Ảnh thở dài, "Hạ Mỹ Lan và Hạ Nguyên.

Tôi hơi nhíu mày.

Chỉ là một đứa con thứ, cũng dám kiêu ngạo trước cậu cả dòng chính Hạ Lẫm sao, xem ra cậu cả Hạ Lẫm này sống cũng không thoải mái lắm.

Mấy người chúng tôi bước vào biệt thự nhà họ Hạ, chia nhau ra cất hành lý vào phòng được bố trí, rôi nghỉ ngơi lấy lại sức.

Buổi tối, Hạ Lẫm tới gõ cửa, nói có thể chuẩn bị xuất phải tới khu nhà cũ của họ Hạ rồi.

Trong đầu tôi không khỏi cảm thấy rất nghỉ ngờ.

Sao ban ngày ban mặt không tới khu nhà cũ, lại đi lúc đêm hôm khuya khoắt thế này? Nhưng đó không phải điều khiến tôi giật mình, điều khiến tôi khiếp sợ là sau khi chúng tôi lên xe, lại đi về hướng khu chợ ở trung tâm thành phố H.

Bạn biết đó, khu chợ trung tâm thành phố H đông đúc nhộn nhịp, có rất nhiều nhà cao tâng, làm gì có chút dáng vẻ nào của dãy nhà cổ? Nhưng nhìn dáng vẻ thê thốt của đại sư Thừa Ảnh, tôi cũng không tiện truy hỏi.

H là một thành phố du lịch, chợ trung tâm chính là nơi có danh lam thẳng cảnh Tây Hồ nổi tiếng.

Xe của chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh hô.

Tôi càng ngạc nhiên hơn.

Tây Hồ này ngoại trừ nước và nước, làm gì có khu nhà cổ nào? Tây Hồ vào đêm, gợn sóng lấp lánh dưới ánh trăng, đẹp không sao tả xiết, thỉnh thoảng có vài đôi yêu nhau đi dạo nửa đêm bên bờ hồ.

Nhóm người chúng tôi không nói một lời, đi dọc bờ hồ một lúc rồi bất ngờ đi tới một bến sà lan.

Ban ngày Tây Hồ có rất nhiêu du thuyền, chỉ là buổi tối tất cả đều đỗ ở bên hồ, nhưng khi tới gân, chúng tôi mới nhìn rõ có một người đang đứng trên một con thuyền.

Người đó có làn da ngăm đen giống như bị dính bụi bẩn, nhưng đôi mắt như chim ưng khiến tôi biết anh ta không phải người bình thường.

Quả nhiên, anh ta vừa nhìn thấy Hạ Lẫãm liên cung kính cúi đầu, ân cần hỏi han: "Chào cậu chủ." Hạ Lẫm gật gật đầu, thản nhiên nói: "Lên đường thôi.

"Dạ" Bước lên thuyên, tôi mới phát hiện ra bên trong khoang có rất nhiều bọc to, không biết bên trong chứa cái gì.

Chúng tôi vừa ngồi xuống, người chèo thuyền liền lái đi.