Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 232: Rong rêu giết người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa nghĩ tới chuyện người nhà họ Ninh có thể đang giở trò quỷ ở một nơi bí mật gần đây, tôi thâm giật mình một cái, không tự chủ được mà siết chặt tay Tiết Xán.

Lúc này ngọn đèn ở phía trước cũng đã biến mất trong đám rong rêu ở phía xa, tôi và Tiết Xán hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Tiết Xán không mang bình dưỡng khí, tôi vội vàng mở đèn trên bình chiếu sáng.

Xung quanh chúng tôi.

Khắp bốn phía đều là rong rêu, không có bất cứ vật gì khác.

Tiết Xán cúi đầu nhìn tôi, hắn dùng quỷ lực cất tiếng nói, âm thanh chuẩn xác truyền vào trong tai tôi.

"Anh tiến vê phía trước xem một chút, em ở yên đây, đừng di chuyển”

Tôi biết nếu Tiết Xán dẫn theo tôi, chắc chắn sẽ không có cách nào tìm được bọn Tiết Phong, bèn gật đầu và nhìn Tiết Xán bơi vê phía trước.

Một mình tôi đứng trong đám rong.

Bốn phía không một tiếng động, tôi cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ.

Nhưng đột nhiên.

"An Tố" Phía sau tôi vang lên một tiếng gọi khẽ.

Tôi quay đầu lại theo bản năng liên nhìn thấy phía sau mình, chỉ có dòng nước vô tận.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy da đầu mình tê rần.

Làm sao lại có người gọi tên tôi dưới đáy hô này được? Hơn nữa tiếng nói kia, giống như đang vang lên ngay bên tai tôi.

"An Tố.

" Tôi còn chưa kịp sợ hãi, tiếng nói kia lại vang lên lần nữa.

Hiện tại tôi đã nghe rõ tiếng nói này là giọng của một người phụ nữ, dựa theo âm sắc, có lẽ tuổi cũng không còn trẻ.

Hơn nữa chẳng biết tại sao, tuy tiếng nói này xuất hiện một cách kỳ lạ, nhưng trong đó lại không có chút âm điệu lạnh lẽo nào.

Trái lại, âm thanh đó nghe có vẻ cực kỳ dịu dàng, khiến nỗi sợ hãi trong lòng tôi được nói lỏng hơn một chút.

Trong lúc tôi đang căng thẳng nhìn ngó xung quanh, muốn tìm nơi phát ra âm thanh này, thì đột nhiên cảm thấy có thứ tơ lụa mềm mại nào đó đang xẹt qua phía sau cổ của tôi.

Tôi xoay người lại.

Lúc này phía sau tôi đã không còn trống vắng nữa.

Tôi nhìn thấy một dải lụa màu trắng.

Dải lụa đó có vẻ được làm từ chất liệu rất tốt, bên trên còn thêu hoa văn rất tinh xảo.

Nhìn như ba đóa hoa mai chụm lại với nhau.

Dải lụa ấy bay trong làn nước, giống như một bàn tay đang không ngừng vẫy gọi tôi.

Khoảnh khắc này, tôi giống như bị ma ám, không kìm lòng được mà vươn tay muốn bắt lấy dải lụa đó.

Nhưng trước khi tôi bắt được dải lụa, trên cổ đột nhiên cảm nhận được một thứ trơn mịn.

"Cẩn thận!" Bên tai bỗng nhiên lại vang lên giọng nữ dịu dàng ban nãy, nhưng lần này lại có vẻ lo lẳng.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cổ mình đột nhiên bị siết chặt.

"Á " Tôi vật lộn với cái bình dưỡng khí rôi đưa tay sờ lên cổ mình.

Có một vật gì đó giống như sợi dây thừng đang siết lấy cổ tôi.

Tôi cúi đầu nhìn mới nhận ra đó là rong biển! Chẳng biết từ lúc nào, những loài rong sinh trưởng ở đáy hồ bỗng nhiên giống như có sinh mạng, chúng quấn chặt lấy cổ tôi, dường như muốn siết tôi đến chết! Trong phút chốc, tôi liền cảm thấy khó thở.